Thâm Uyên Võ Đạo
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 75: Tam quyền quy nhất
Người áo đen ánh mắt tiếc hận nhìn xem Mặc Tân, 'đáng tiếc, nếu ngươi là ngươi của gia tộc ta thì tốt biết mấy.'
"Phải nhanh chạy về nhà thôi." Mặc Tân đầu đầy mồ hôi, nhịn đau lại, cơ thể hắn đã mệt mỏi lắm rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Người thiếu niên nhanh chóng quay người lại, thì thấy được tên người đàn ông áo đen lúc nãy đang đứng ở phía kia, không xa mình là bao.
Mặc Tân cười ngạo nghễ dồn hết sức mạnh của thân thể vào một quyền này. Gió rít gầm thét thẳng tiến đến đầu người áo đen.
Vết thương này, ít nhiều gì cũng phải tốn một tháng để điều trị a. Mặc Tân mặt mày tái nhợt than thở.
"Ta là người g·iết ngươi." Người áo đen thanh âm lạnh lẽo vọng vào ngôi nhà bỏ hoang. Đó là âm thanh của một người đàn ông, ước chừng đang ở độ tuổi trung niên.
'Đáng lẽ lúc nãy nên một đao chém hắn thành tro bụi.' Mặc Tân hơi hối hận mình không nhanh chóng giải quyết tên này.
Mặc Tân vẻ mặt kinh hoàng, kịp thời lăn người tránh đi. Tàn tích của vết tường rơi mạnh vào vị trí đó.
Bước chân nhanh chóng, chỉ còn một đoạn nữa thôi hắn có thể nhảy ra khỏi khu vực hoang vắng này.
Sau đó, hắn vứt bỏ hết tạp niệm trong lòng, hai mắt tràn đầy sát khí chớp nhoáng tiếp cận Mặc Tân.
Người áo đen nhìn xem người thiếu niên ngay trước mặt, hắn quá ngạc nhiên. Lực lượng sánh ngang với tầng 5, một quyền cường lực lúc nãy đã không thua gì Thạch cấp tầng 6 trung kỳ võ giả. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vang lên một tiếng 'ầm'. Vách tưởng nổ nát, bụi mù văng tung tóe.
Dù sao người áo đen kia vẫn chưa c·hết, hắn còn nghe được hơi thở của người đàn ông đó. Tuy có chút yếu ớt nhưng vẫn dư sức đập c·hết một tên Thạch cấp tầng 3 như hắn.
"Ngươi là ai? Sao lại muốn g·iết ta?" Mặc Tân thở nặng nề, cố gắng bám trụ thanh cột trụ bên sân nhà, rướn người đứng dậy. Lồng ngực đau nhức, hơi khó thở. Có vẻ cú v·a c·hạm lúc nãy đã làm phổi hắn b·ị t·hương nhẹ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Xoẹt." Búi tóc của hắn bị chiêu thức cắt đứt một ngọn lớn, hắn từ một vị tóc dài thiếu niên thành một vị tóc ngắn công tử ngay tại đây.
Dù cho kiếm với đao có vài điểm khác nhau, nhưng về cơ bản vẫn khá giống nhau. Cho nên Mặc Tân vẫn có thể sử dụng khá thuận tay.
Tay phải hắn run rẩy, nhanh chóng tuột sâu vào thanh kiếm tới ngay cán kiếm, bàn tay nắm chặt lại bàn tay cầm kiếm của người áo đen.
Mặc Tân hai mắt kinh khủng, nhưng hắn cũng không ngồi yên chờ c·hết. Thôi động thân pháp {Quỷ Ảnh Bộ} hết cỡ, cố gắng tránh được phần nào thì tránh.
Xuất quyền, không khí ẩn ẩn xé rách. Đập mạnh vào mặt của người đàn ông.
Thiếu đi thanh kiếm của không khiến thế công của người đàn ông yếu đi đến đâu. Thậm chí Mặc Tân còn cảm thấy trảo pháp của hắn càng mạnh mẽ hơn kiếm pháp.
"Rầm." Một t·iếng n·ổ phát sinh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng chỉ cần có cơ hội, hắn sẽ ngay lập tức chạy đi, có kiếm sẽ giúp hắn phòng tránh các hành động tập kích sau lưng dễ dàng hơn.
Nhưng bộ quần áo của hắn lại không may mắn như vậy, vốn đã thủng khá nhiều lỗ, nay lại càng rách rưới, cộng thêm mới nãy té ngã trên đất, khiến hắn không khác gì một kẻ ăn mày.
Tam thiếu gia Mặc gia cũng không chịu thua dùng thanh kiếm trong tay đánh ra các chiêu số bên trong chiến kỹ {Cửu Trọng Đao Pháp}.
"A." Mặc Tân la đau đớn một tiếng. Ánh mắt vẫn chăm chú nhìn người đàn ông áo đen.
Người đàn ông tay hóa trảo nhanh chóng tập sát hắn, chiêu chiêu chỗ hiểm. Mặc Tân nhanh nhẹn đỡ đòn, có thanh kiếm đã khiến áp lực của hắn giảm đi nhiều.
Thiếu niên hoảng sợ, nhưng chợt ánh mắt lại trở nên tàn nhẫn. Mặc Tân ngay lập tức giơ bàn tay phải ra cản lại.
Người thiếu niên vận dụng chiến kỹ {Quỷ Ảnh Bộ} nhanh chóng di chuyển.
May mà mình luyện một môn công pháp luyện thể, nếu không chưa chắc đã gánh chịu được một quyền đó.
'Đây chính là cơ hội.'
Trực tiếp khóa lại tay hắn với tay người áo đen ngay trên cán của thanh kiếm. Vết máu từ lỗ thủng từ tay phải chảy dài dưới đất.
"Giờ là lượt của ta. Tam Quyền Quy Nhất."
Đương lúc hắn suy nghĩ lại sự sai sót của mình, thì bỗng từ phía sau bay tới một vách tường ngay trên đầu hắn.
Cự ly này, cho dù hắn có toàn lực chạy đến cũng không kịp, thậm chí sẽ bị người áo đen chém ngang lưng.
Mặc Tân thả ra tay phải, dưới lực lượng cường đại ấy, khuôn mặt được bao bọc của người đàn ông mốp vào một đoạn, thân thể hắn văng ra khỏi vách tường của căn nhà.
'Hắn đuổi kịp ư! Một đấm lúc nãy sức mạnh đã sánh ngang với Thạch cấp tầng 6 trung kỳ. Hắn chỉ là tầng 6 sơ kỳ thế mà vẫn đứng được.' Mặc Tân ánh mắt hơi khó tin, nhìn xem hắn.
Huyết khí hắn bành trướng, khí thế chấn động. Thân thể hơi căng cứng nhưng vẫn trong sức chịu đựng.
Nhìn xem bàn tay phải của mình để lại một lỗ máu, nếu nhìn kỹ vào lỗ có thể thấy được cảnh vật phía bên kia. Máu còn đang chảy ra từ trong đó.
Chiêu thức độc ác vô cùng. Làm cho Mặc Tân có phần trở tay không kịp. Không mấy chốc hắn b·ị đ·ánh về khu vực hẻo lánh đó.
Ánh mặt của người áo đen co rụt lại, hắn cũng biết mình trúng chiêu. Cố gắng thoát ra khỏi đó nhưng trong mắt bỗng bắt được cái gì.
"Tiểu tử, ngươi có phần vượt qua khỏi sự tính toán của ta. Ghê gớm, chỉ mới Thạch cấp tầng 3 mà đã có sức mạnh như vậy rồi." Người đàn ông áo đen khen ngợi hắn.
Người đàn ông áo đen cũng nhận ra điều này. Hắn nào sẽ để mưu kế của Mặc Tân thực hiện dễ đến như thế.
"Thanh Quang." Hắn gầm khẽ một tiếng rồi lao lên. Quang mang như một tia chớp thẳng tiến đến kẻ thù, tia sáng này nó không mang lại hi vọng mà là sự yên diệt.
Phần mặt của người áo đen đã nhuốm máu, hai mắt hiện đầy tơ máu. Nhưng vì hắn đeo mặt nạ cho nên Mặc Tân không thể phán đoán chính xác tình hình b·ị t·hương của hắn.
Thân thể người áo đen cũng đập mạnh vào một bức tường ở đối diện. Bức tường b·ị đ·ánh nát hoàn toàn, người áo đen bay vào trong đ·ống đ·ổ n·át, không rõ sống c·hết.
Trong lúc đó, hắn gấp rút lấy ra một bao dược tán. Đây là loại dược tán mà Lâm Thiện Nhân đã tặng hắn một tháng trước.
Không thiếu thời điểm Mặc Tân sắp bêu đầu người áo đen. Điều này cũng làm hắn nhận ra người áo đen cũng b·ị t·hương không nhẹ.
Đây là một con đường thẳng tắp, nối thẳng đến Thất Tinh các. Tuy đoạn này vẫn nằm trong chỗ khu vực hoang vắng.
Tại sao không có một ai đến cứu ta. Ánh mắt của hắn hơi nhìn về tòa lầu các của Thất Tinh các ở phía xa.
Tại sao lực lượng phòng vệ của Thất Tinh các chưa đến, lý do vì đâu. Quan hệ của ta với Phan Quân dù chưa thân mật lắm, nhưng chắc chắn sau hôm nay cũng đã đến mức không tệ.
Lần này hắn chủ quan, không đem Thiết Thực đao, không đem theo Hắc Ngưu giáp.
'Đây chính là chiến kỹ {Liệt Ưng Trảo}.' Tam thiếu gia nói thầm trong lòng.
Người áo đen ngay lập tức biến chiêu, mũi kiếm đột tiến về phía vai phải hắn.
Chương 75: Tam quyền quy nhất
Thanh kiếm mang theo tiếng gió, gầm rú như muốn chém đôi đầu hắn. Mặc Tân chớp nhoáng cúi người.
Hai mắt hiện lên vẻ can trường, không nói hai lời, tự động đưa tay mình xuyên vào thanh kiếm.
Mặc Tân hơi gù người đứng tại chỗ thở mạnh. Nhìn thấy thanh kiếm vẫn còn kẹt trong tay phải mình.
Sợ người thiếu niên sẽ chạy trốn, người áo đen cũng không dấu giếm gì nữa.
Nhìn xem đ·ống đ·ổ n·át phía bên cạnh mình, Mặc Tân may mắn mình không thả lỏng vẫn còn cảnh giác cảnh vật xung quanh.
Một quyền lúc nãy đã rất cường đại, tuy chưa thể g·iết được người áo đen, nhưng đánh trọng thương hắn dư sức. Nhưng hiện tại hắn vẫn đứng tại đây.
Nhưng không dừng lại ở đó, thanh kiếm trên tay người áo đen lại tiếp tục t·ấn c·ông. Mặc Tân khó khăn lắm mới tránh đi các đòn này.
Nếu có hai thứ này, vậy đâu cần phải khổ sở thế. Có Hắc Ngưu giáp chống đỡ, tên này sẽ không làm gì được mình, từ đó hắn có thể thảnh thơi sử dụng đao pháp.
Người thiếu niên chớp nhoáng chộp lấy Định Thân đao treo bên người. Hắn còn không quên lụm luôn thanh kiếm, điều này sẽ phế đi vài phần sức mạnh của tên võ giả.
Hai người đánh có đi có về, thanh kiếm trong tay Mặc Tân không khác gì một con rắn linh xảo.
Dùng Định Thân đao phải để ý, phòng ngừa vỏ đao không bị rách. Bị rách sẽ làm tiết lộ sức mạnh của nó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng điều này không có nghĩa là hắn sẽ tha mạng cho mình. Mặc Tân hiễu rõ điều đó.
Người áo đen đưa kiếm hướng thẳng đầu hắn, Mặc Tân làm ra phản ứng trước nghiêng đầu né tránh. Nhưng đầu ngờ đó chỉ là chiêu đánh lừa.
"Vô dụng." Âm thanh khinh miệt của người áo đen vang lên. Mũi kiếm không lưu tình đâm xuyên bàn tay của tam thiếu gia Mặc gia.
Mặc Tân vừa đánh nhau, vừa vô tình hay cố ý nhích gần hơn lại với con đường kia.
'Iuuuu." Một tiếng ưng vang lên. Trảo công của người đàn ông chợt biến đổi, không những nhanh mà còn mạnh hơn trước rất nhiều.
"Tiểu tử, đi c·hết đi." Người áo đen dứt lời, bỗng thanh kiếm trong tay toát ra ánh sáng chiếu rọi trời chiều. Khí thế cường đại, người áo đen hơi chỉnh lại tư thế.
"Không định nói à!!" Tam thiếu gia Mặc gia hơi la lên. Trong lòng đã đánh trống lui quân.
Đến giờ ngay cả con bài bảo mệnh cũng đã bị tuột khỏi tay, người thiếu niên hơi nhìn về Định Thân đao đang nằm ở dưới đất ngay tại phía kia.
Tay trái của Mặc Tân như xuất hiện ảo ảnh, bỗng thì hóa ba, bỗng thì hợp một.
Mặc Tân thành thạo bôi lên v·ết t·hương, với hi vọng cầm máu lại chỗ này. Không để nó mất máu quá nhiều.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.