Thâm Uyên Võ Đạo
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 74: Chênh lệch lớn
Người áo đen cũng biết không thể chờ lâu hơn nữa. Cho nên kiếm chiêu càng lúc càng nhanh như chớp.
Một khi rút ra Định Thân đao chắc chắn sẽ kinh động đến rất nhiều người. Hắn suy cho cùng chỉ là một tên Thạch cấp tầng 3, thế mà có thể đánh ra Linh cấp thực lực.
Mặc Tân vui vẻ ôm túi giấy chứa mấy cây thịt nướng bước đi, trong miệng còn đang nhai thịt nướng.
"Ầm."
"Vụt." Mặc Tân hiểm lại càng hiểm tránh đi chiêu thức đâm thẳng vào đầu mình. Bộ quần áo của hắn đã rách đủ chỗ, ngay đó chảy ra v·ết m·áu.
May mắn là người áo đen không dùng độc. Nếu không với đống v·ết t·hương trên người hắn, chắc chắn sẽ bị trúng độc mà c·hết.
Ánh mắt của người áo đen hơi kinh dị, chỉ mới trôi qua một tháng mà Mặc Tân đã có thực lực không thua gì mình.
Định Thân đao văng ra khỏi tay hắn, bàn tay cầm đao gánh chịu cú đá đã bị trật xương, làn da thì bị trầy xướt nghiêm trọng, đang rỉ máu.
Đương lúc hắn định vứt que tăm đi, thì giác quan của hắn điên cuồng báo động.
Nhiều khi một phút đã có thể đánh ra mấy chục gần một trăm chiêu thức cũng nên.
Bởi lý do đó, hắn đang hiện tại đau khổ chống cự, trong tay hiện tại càng là không có v·ũ k·hí tiện tay. Thiết Thực đao thì đang ở nhà.
"Tuân mệnh sư huynh." Lý Tùng gật gù hành lễ rời đi, không còn đem sự chú ý đặt ở chỗ này nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vốn nghĩ lần này sẽ giải quyết nhanh gọn, dù sao đối phương chỉ là một tên nhóc, thực lực không đến đâu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Để địch nhân xuất hiện ở điểm mù của mình, thì rất là ngu ngốc. Phải luôn để đối phương trong tầm nhìn của mình, để dự đoán các hành động của hắn.
Hôm nay xem như đến đúng nơi, đáng lẽ phải tìm sư phụ sớm hơn, mình quá ngạo mạn. Nên sửa lại loại tính cách này.
Chỉ là thịt heo bình thường, nhưng vì gia vị tẩm ướp rất không tệ, hương vị khá ngon.
Trong giây phút ngắn ngủi, cảm nhận được lực lượng bạo phát của người áo đen. Mặc Tân hai mắt co rụt, là Thạch cấp tầng 6 sơ kỳ võ giả.
Vừa thấy được đó là một người áo đen, dáng người cao lớn. Mang theo một chiếc khăn trùm đầu.
Quá nguy hiểm, nếu hắn chậm một tí thôi, đầu mình sẽ bị xuyên thủng y như miếng thịt nướng bị xiên trên que tăm vậy.
"Ừm, cái xiên thịt nướng này có vị khá quá." Mặc Tân cảm thán, ăn hết thịt nướng, chỉ còn lại que tăm ghim thịt.
"Ngươi bảo mọi người án binh bất động. Khu vực này ta đã để ý đến, không phải việc lớn. Việc quan trọng hiện nay của các ngươi là phải tăng cường điều tra bên trong Tùng Liên sơn mạch. Muốn trong thời gian sớm nhất moi ra dấu vết của ma đạo võ giả." Phan Quân phong thái tự tin chắp tay sau lưng.
Chỉ cần đưa lưng cho kẻ địch, vậy thì đối phương sẽ không bỏ qua cơ hội này, trực tiếp một kiếm c·hặt đ·ầu.
Mặc Tân không nói hai lời, tung chân về phía sau hòng đá trúng kẻ tập kích mình.
Chắc chắn sẽ bị để ý đến, Mặc Tân sẽ không đặt niềm tin vào nhân phẩm của bọn họ. Có bí pháp cường đại như thế, không c·ướp thì thật có lỗi với chính mình.
Mặc Tân vội vã đón đỡ, hiện tại hắn chỉ mang theo có mỗi Định Thân đao. Tuy Định Thân đao có thể thừa sức chém diệt tên này. Nhưng chỗ này quá gần Thất Tinh các.
Túi đồ ăn thì từ lâu đã bị mũi kiếm lăng lệ chọt thủng, xiên nướng văng vãi khắp nơi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hắn mặt mày tái nhợt, khóe miệng chảy máu. Tay run run.
Chương 74: Chênh lệch lớn
Các chiêu thức của mình đều bị thiếu niên phá giải khá dễ dàng, hắn không thể làm ra sự công kích hữu hiệu.
Tốc độ quá nhanh, Mặc Tân hoảng sợ, chỉ kịp cầm ra Định Thân đao cản lại nhát kiếm của hắn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tuy rằng nơi này có rất ít người qua đường, nhưng trị an lại cực kỳ tốt. Vì thế không thiếu có các tiểu thương bày bán sạp hàng đồ ăn tại đây.
Đây là hắn đã cố gắng lắm mới không b·ị đ·ánh bay, một tay dùng đao đỡ kiếm, một tay ôm chặt túi đồ ăn.
Sức mạnh của hắn càng là được chiến kỹ tăng phúc, khiến cho người thiếu niên không thể không lùi lại mấy chục bước.
Giơ đao đỡ ngay hạ bộ chỉ là bản năng, vì thế hắn không dùng quá nhiều sức mạnh, nên bị một chân mạnh mẽ này của người áo đen đá bay ra ngoài.
Ánh mắt hắn có phần đạm bạc, thần thái thong dong, chẳng có ý định ra tay cứu giúp vị đệ tử dự bị này tí nào.
Vách tường nức đổ nát, lực lượng quá mạnh, Mặc Tân văng luôn vào sân nhà. Người thiếu niên đau đớn phun một ngụm máu đỏ tươi.
Việc bây giờ Mặc Tân nên làm là chờ Thất Tinh các đến ứng cứu, hắn không tin là Phan Quân không nhận ra tình hình dưới này.
Những cơn gió chiều thổi qua mấy sợi tóc mai của hắn, càng tăng thêm một tầng khí thế.
Ánh mắt của người áo đen đỏ thẫm lên, hừ nhẹ một tiếng, chớp nhoáng lao lên chỗ Mặc Tân.
Không để Mặc Tân kịp ổn định thân hình, lưng hắn ngay lập tức đập mạnh vào vách tường đá bên kia.
Hắn chắc chắn với giác quan cường đại của họ, võ giả của Thất Tinh các đã chú ý đến động tĩnh bên này.
Lại gần một quầy hàng, móc tiền ra mua mấy cây thịt nướng thơm phức. Hắn có mua cho cả nhà mỗi người một phần.
"Ầm." Thối pháp mạnh mẽ, đáng tiếc là chẳng đánh trúng ai.
Tam thiếu gia theo như bản năng nghiêng đầu sang một bên. Liếc mắt nhìn sang, thì thấy mũi kiếm của một thanh kiếm gào thét đột tiến đến ngay ở đấy.
Thất Tinh các dự định mở rộng khu phố võ giả, đây là khu đất mà họ quy hoạch sẽ sử dụng vào việc đó. Có rất nhiều ngôi nhà bỏ hoang, vì dân đã di chuyển đi hết.
…
Trên mái Thất Tinh các, đúng như Mặc Tân nghĩ, Phan Quân đứng ở trên đỉnh lầu các đang nhìn người thiếu niên chống cự lại thế công.
Cuồng phong 'ầm ầm' tại nơi này, như có một vị Phong chi thần nổi giận.Thề phải g·iết Mặc Tân mới có thể nguôi đi nỗi giận trong lòng.
Đây cũng là một phần lý do mà Phan Quân nhận hắn làm đệ tử dự bị, chứ không phải chỉ mỗi việc thấy đứa nhỏ này hợp duyên.
Người áo đen cũng có chút không tin, chẳng ngờ người thiếu niên lại có thể đánh với mình lâu đến thế.
Lý Tùng không biết từ đâu, xuất hiện bên cạnh hắn: "Sư huynh, không giúp thằng nhóc à?"
Đưa mắt nhìn qua khu vực hoang vắng mà mình đi vào, ánh mắt có chút hiểu ra. Chỗ này hắn từng được nghe nhị ca Cơ Thành Trung nói qua.
Thất Tinh các phân bộ nằm ở ngoài rìa phía bắc của trấn. Tiếp giáp rất gần với Thạch Sơn rừng rậm.
Lúc nãy dùng nội khí để chữa thương cho Mặc Tân, hắn đã kiểm tra qua cơ thể của người thiếu niên.
Nhưng ai có mà ngờ, thời gian lại kéo dài đến như vậy. Tuy chỉ mới trôi qua có vài phút thôi, nhưng nhịp độ chiến đấu của võ giả vốn là rất nhanh.
Biết mình không mò được gì, tam thiếu gia Mặc gia nhanh chóng xoay người lại, dùng {Quỷ Ảnh Bộ} cấp tốc lùi ra xa.
'Keng'.
Mặc Tân vẻ mặt vui sướng, miệng ngậm lời bài hát nghe được ở gánh hát mấy hôm trước.
Tuy là Chuẩn Đế cường giả, nhưng không phải cái gì mình cũng biết. Đặc biệt là khi mình chỉ có một nửa trí nhớ.
Kẻ này nhất định phải c·hết!! Người áo đen trong lòng tàn nhẫn. Hắn biến chiêu, đưa thanh kiếm như cuồng phong xuất ra từng chiêu thức lấy mạng.
Thể chất của Mặc Tân mạnh mẽ hơn cùng giai rất nhiều, ngang ngửa với Thạch cấp tầng 5. Bản thân hắn muốn xem thử Mặc Tân có thể vượt cấp g·iết địch không.
…
"Không cần, đánh không lại nó có thể kêu cứu mà." Phan Quân phẩy tay bảo chờ tình tình.
Người áo đen không tiếp tục kéo dài thời gian nữa, đánh ra một loạt chiêu thức bẫy.
Biến tướng biến cho chỗ này trở thành phố ẩm thực nhỏ. Mặc Tân cũng bị hương thơm của đồ ăn hấp dẫn.
Trong lúc Mặc Tân đang vội vã đón đỡ, hắn vung chân mạnh mẽ về phía hạ bộ của người thiếu niên.
Bước ra khỏi Thất Tinh các, bước chân khoan thai, thoải mái tiến về nhà.
Nhân vật chính khuôn mặt khó khăn dùng Định Thân đao phá giải, đón đỡ. Nhưng trong một phút giây ngắn ngủi, hắn nhận ra có gì đó không đúng.
Hắn cũng không thể chạy, tuy là nhờ vào {Quỷ Ảnh Bộ} tốc độ của hắn cũng không thua gì một ít Thạch cấp tầng 6, nhưng với điều kiện là người ta cũng không sử dụng thân pháp a. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hắn đau khổ chống đỡ, mỗi lúc trên người lại có càng nhiều v·ết t·hương. Định Thân đao trong vỏ, đỡ được hầu hết các kiếm chiêu.
Theo bản năng đưa đao đỡ ngay hạ bộ của mình. Một tiếng 'đùng' vang lên. Một lực lượng mạnh mẽ truyền đến tay hắn, chính là lực lượng từ cú đá của người đàn ông.
Số lượng võ giả trong hai mươi năm qua đã tăng lên khá nhiều, phố võ giả đã có chút quá tải, không đủ cung để phục vụ cho sự cầu.
Ánh mặt trời dần xuống núi, ánh chiều tà kéo cái bóng của người thiếu niên ra rất dài.
Phan Quân cũng đã nghe qua Mặc Tân dùng lực lượng Thạch cấp tầng 2 đánh thắng tầng 3, phải biết vượt cấp g·iết địch chính là tiêu chuẩn của thiên tài.
Nhưng đây là một dấu hiệu tốt, võ giả càng nhiều, chứng tỏ nơi đó càng phát triển.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.