Thâm Tình Tựa Như Cạn
Úy Không
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 65
" Ừm, công lao của em."
Trình Khiên Bắc nắm lấy taycô, xoay người đặtcôdưới thân:" Xem raanhphải cho em nhận thức kỹ càngmộtchút về cảm giác dùng." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hai tháng như vậy trôi qua, thời tiết cuối cùng cũng trở nên ấm áp.
Những năm đó, Phố Hạ Đường mỗi khi hoàng hôn vừa buông xuống,sẽcó cáccôgáiđứng đường ăn mặc hoa lệ, đón khách dưới ánh đèn mờ ảo. Nước hoa rẻ tiền cùng hơi thở t*nh d*c trong đêm tốiđãtràn ra hết cả tuổi thơ và thời niên thiếu củaanh.
Mấy tháng sau, cảnh sát khiêng ramộtthi thể sắp thối rữa từ căn phòng thuê bên cạnh.anhđứng ở cửa tiệm, nghe tiếngthìthầm khinh miệt của những người đứng xem, những cái kháckhôngngherõlắm, chỉ nghe được chữ " AIDS".
Bởi vì chưa từng có được, cho nên từ bỏ cũng dễ dàng hơn.
Mặc dùđãrất muộn, nhưng lâu ngày gặp lại củi khô bốc cháy, hiển nhiên là cảnh xuân cháy sạch cả căn phòng, mãi mà vẫnkhôngngừng lại được.
Thực ra ấn tượng củacôvề đêm đó rất mơ hồ, cũngđãuống nhiều rượu, điều duy nhất nhớ được hình như còn khá là khó chịu, dù sao cũngkhônghề cảm nhận được chút nào là vui sướng như mô tả trong sách. Nếu quả thực là hai tên lính mới lên đường,thìđó là rất bình thường thôi.
Khóe miệng Giang Mạn co rút:".........anhmuốn em sau nàykhôngthựchiệnhoạt động này nữa phảikhông?" Sau đó, đẩyanhra, " Emđitắm trước đây."
Trong những năm đó,anhcó từng vui vẻkhông? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trình Khiên Bắcnóibằng giọng bâng quơ lả lơi:" Dù saothìcũng phải kết hôn mà."
Mãi đến khi mọi thứ yên tĩnh lại, hai người cũngkhôngcó gì là buồn ngủ, ngẩn người nằm cạnh nhau trong chăn.
Dù Trình Khiên Bắcđãrời môi khỏicô, nhưng cơ thể vẫn dính sát lấycô, hơi thỏ cũng có chút hỗn loạn, kề sát mũicôthìthầm:" Đây mới là cách phù hợp với chúng ta."
Hôm nay cùng nhau ăn xong bữa tối ở bên ngoài, Trình Khiên Bắc lái xe đưa Giang Mạnđihóng gió, vô tìnhđiđến khu vực gần phố Hạ Đường.
Giang Mạn tiếp tụckhôngsợ c·h·ế·t mà khiêu chiến tôn nghiêm đàn ông củaanh:" Vốn dĩ là kém, em ăn ngaynóithậtmà thôi."
Edit: Michellevn
côả kia kéoanhngồi xuống ghế sô pha, dịu dàng bảo:" Em giai à, chị nhớ trong nhà hết tiền rồi, dùng thứ khác thanh toán có đượckhông?"
Lúc xoay người,khôngkìm được mà l**m môi dưới, nụ hôn " Lâu ngày gặp lại" này, thựcsựlà có mùi vị đặc biệt.
Tuy nhiên, sau khi trở về căn hộ của Giang Mạnthìkiểu bình tĩnh này gần như biến thành mưa rào gió táp.
Giang Mạn yên lặng giây lát, rồi lại chọc chọcanhrì rầm:"anhvà nn từng làm chưa?"
Về phần Trình Khiên Bắc,thìlại càng bình tĩnh hơn. Có điềukhôngquên ngay khi Giang Mạn co người lại,thìkhẽ ômnhẹbờ vaicô.
Nụ hôn này tự nhiên đếnmộtcách mãnh liệt, hai phiến môi vừa gắn liền nhauthìgiống như ngọn lửa bừng cháy, thiêu đốt nóng bỏng.
Giang Mạn đẩyanhra xamộtchút nữa, sờ sờ cánh môi bị m*t có hơi ânẩnđau,nóigiỡn:" Ăn lẩu xongkhôngđánh răng lại hôn nhau luôn, chắc làkhôngphải cách của chúng ta đâu?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
anhdừng xe lại vànói:" Cùnganhđivào đómộtchút nhé!"
Vì vậy, Giang Mạnđãkhôngcòn thời gian đểnóitiếp vế sau " May là sau này cảm giác dùng rất tốt ".
" Chứ sao!" Giang Mạn cười," Hỏianhđó? Nếu emkhôngkích động, liệu chúng ta còn có thểkhông?"
Hai người bắt đầu lại, tuy rằngkhôngthể giống như cặp tình nhânnhỏmới sa vào bể tình màanhanhem em, nhưng mấy năm liềnsựăn ýđãđược tích lũymộtcách ăn ý,sau khikhôngcòn những lờinóidối và ngăn cáchthìhòa hợp với nhau đủ để mô tảsựthoải mái.
Thế nhưng niềm vui như vậy, luôn dễ dàng bị đánh tan bởi những kẻ lưu manh cùng tiếng r*n r* và hơi thở hổn hển đầy ám muội. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trình Khiên Bắc nhướng mày:" Sao có thể chứ?"
Về phương diện này, nhận thức củaanhđến hơn sớm rất nhiều so với những bạn cùng lứa tuổi, chẳng qua là nhận thức vặn vẹo.
Tâm tư được cởi mở,thìgiữa hai ngườisẽkhôngcònsựbối rối, xấu hổ và nực cười trước đó nữa, thẳng thắn trở lại trạng thái hòa hợp trước kia, nhưng tâm trạngđãkhác xưa,hiệngiờ hoàn toàn thoải mái và dễ chịu, vì vậy vẫn trải nghiệm cảm giácyêuđương của nam nữ bình thường trong căn phòng ma ám.
Mà cả đời này còn dài như vậy.
Giữ mình trong sạch? Thực rakhôngphải. Chỉ là trước đó, t*nh d*c và h*m m**n là những thứ khiếnanhbuồn nôn.
Vào buổi chiều mùa hè năm mười bốn tuổi, mẹanhđira ngoài lấy hàng,anhbị sốt mơ mơ màng màng ngủ trong tiệm.côgáimới dọn đến ở căn phòng bên cạnh, bước vào kêuanhnấu chocôtamộttô mì gạo, ăn xong,côta mỉm cười vànóivớianh:" Em giai, chị quên tiền ở nhà rồi, em cùng chịđilấy nhé."
Hai người tay trong tay, lẫn trong tiếng gào hét ma quỷ của mấy cặp đôi trẻ tuổi, lại cómộtloại dạo bước ung dung nhàn nhã, quả thực là có hơi bình tĩnh quá mức rồi....
Cả ngườianhnhưđangdập dềnh trong nước biển, mơ mơ màng màng mà gật đầu.
mộtlần kết hôn cuối cùng quá nực cười,mộtchuyện nghiêm túc làm thành qua loa chiếu lệ, nếu muốn bước vàomộtlần nữa, nhất thiết phải chuẩn bị đầy đủ. Bởi vì lần này, chắc chắnsẽlà tâm tình kết hợp cả đời
Bởi vì quá thoải mái,khôngai nhắc đến chuyện kết hôn này nữa.
Kể từ đó, t*nh d*c và h*m m**n, thậm chí cả cơ thể phụ nữ, đối vớianh,đãtrở thànhmộtsựtồn tại như thi thể buồn nôn.
Chương 65
Bên ngoài cửa sổ, thành phốđãyên ắng, bên trong căn phòng cũng tĩnh lặng yên bình,khôngainóigì cả, nhưng cũngkhôngcảm thấy lúng túng.
Đáng tiếc nhất là, Giang Mạnkhôngphải kiểu congáinhát gan, thấy cảnh tượng kinh khủngsẽnhào vào lòng đàn ông, nhiều nhất cũng chỉ là đôi lúckhôngphòng bị hơi rúm người lạimộtchút.
đãgần ba tháng hai ngườikhôngcó thân mật rồi.
anhđược đưa vàomộtcăn phòng có giấy dán tường màu hồng, đượm mùi xông hương rẻ tiền, vì thế đầuanhđangsẵn choáng váng, lại càng thêm mê man mờ mịt.
Cũng có.
" Cảm giác dùng quá kém?"
Hai ngườ nắm tay nhauđivề phía con phố xưa cũđãsắp bị thành phố lãng quên. So với chút náo nhiệt còn lại của năm cũ, con phố này gần nhưđãbị phá hủy, những ngôi nhà ngang và nhà mái bằng ở hai bên đường đềuđãbiến thành đống gạch vụn.
Lái xe chạy tới sân chơi, ít nhất cũng mất nửa tiếng, hai người cũngkhôngmuốn đứng đợi trong gió lạnh đêm khuya, liềnđicăn phòng ma ám g·i·ế·t thời gian.
Cũngkhôngbiết qua bao lâu, bỗng dưng Giang Mạn nhớ ra liền hỏi:" Hồi đókhôngphảianhở trong chùa cầu nguyện cho em xuất ngoại bình an sao? Vậy nếu như sau đó em màkhôngnhất thời kích động kéoanhđithuê phòng,thìliệu chúng ta vẫn còn có thể sao?"
Trình Khiên Bắc cười hơi hơi lui lại, l**m l**m môi nhưđãhiểu ra, gật đầu bảo:" Quảthậtcó mùi mỡ bò,anhnhớ em ănkhôngít huyết vịt và dạ dày bò mà!"
Lý tưởng lớn nhất của Trình Khiên Bắc, chính là rời khỏi nơi này và trở thành người vẻ vang khiến người ta ngưỡng mộ ở thành phố này.anhđãlàm được, điều tiếc nuối duy nhất làkhôngcó khả năng đưa mẹ ở cùng.
Có điều, chẳng bao lâu nữa, con phố nàysẽsáng bừng lên,mộtlần nữasẽbắt đầu lại tương lai thuộc về nó ở thành phố này.
Ví như, đêm ồn ào quađi, mẹsẽtự mình nấumộtchén chè, ví như cùng Vương Hạo Thiên ngủtrênmái ngói, ngắm nhìn bầu trời thành phố và cùng nhau mặc sức tưởng tượng về tương lai.
Giọng Giang Mạn chua lè:"khôngphảianhcòn tính kết hôn với người ta sao?"
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gọi của mẹanh:" Khiên Bắc! Khiên Bắc!"
Nhưng mắt Giang Mạn còn chưa thích ứng được với ánh sángthìbờ môi mang theo hơi thở ấp áp của Trình Khiên Bắcđãvội vàng dán lại,mộtlần nữa chặn luôn nguồn ánh sáng trước mắtcô.
Giang Mạn cười khì:" Em cũng đâu phải đứa ngốc, lần đóanhbị nn nhìn thấy,anhnóilà cầu phúc cho người từng giúpanhlấy tiền cứu mạng về, dùng đầu ngón chân ngẫm nghĩ cũng biết đó là em,"côdừng lạimộtchút, rồinóinhỏ," Hơn nữa vừa rồi emđilên núi đó, ở trong chùa emđãthấy thẻ nguyện cầu màanhviết."
Giang Mạn xìmộttiếng:" Cho nênnóirathìvẫn là công lao của em đó!"
" Được ạ!" Giang Mạn xuống xe theoanh
Chân mày Trình Khiên Bắc khẽ xoắn lại:" Sao em biếtanhcầu phúc cho em?"
Tạchmộttiếng, ánh đèn phát sáng.
Trình Khiên Bắc thoáng kinh ngạc:" Cái này mà cũng tìm được?"
Hai ông bà Giangđãhỏi hai người chuyện kết hôn, đều bị hai ngườikhônghẹn mà cùng tìm cớ lấy lệ giống nhau cho qua luôn.
Cho đến lúc này,anhmới chắc chắn rằng mìnhđãthựcsựbước ra khỏi phố Hạ Đường.
Trình Khiên Bắc nghĩ nghĩ:" Khả năng làkhông!"
Giang Mạn lắng ngheanhkể xongthìchế nhạoanh:" Cho nênanhcũng đừng đổ lỗi cho em vìđãblock tênanhsau đêm đó, quả thực là cảm giác dùng quá kém "
Trình Khiên Bắc lườm chomộtcái, chẳng muốn để ý đếncô.
Giống như bừng tỉnh giấc mộng,anhgần như là đẩycôả ra rồi lao bừa ra ngoài.
Tuổi củaanhđãhiểu đượcsựlạnh lẽo của chữ này, trong tiết trời ấm áp của đầu thu,anhchỉ cảm thấy mình giống như rơi vào trong hầm băng, lạnh đến cả người run rẩy, mà mùi ôi thối của thi thể kia khiến cho cơn buồn nôn từ rất lâu trong con ngườianhcuối cùngđãồng ộc phun ra.
Cho đến buổi tối hôm đó, khi nhìn thấy cơ thể tr*n tr** của Giang Mạn, mới biết được,thìra mọi thứ thựcsựnày lại thuần khiết và đẹp đẽ đến thế.
Những người từng sinh sống làm ăn ở đây đềuđãrờiđi.sẽkhôngai nhớ tới nơi nàyđãtừng ồn ào náo nhiệt.
Cho đến khi Giang Mạn thấy mình sắp thởkhôngnổi nữa,cômới đẩyanhra, lồng ngực nhấp nhô hổn hển thở từng hơi từng hơi.
Trình Khiên Bắc liếccô, duỗi tay lậtcôlại, ôm lấycôtừ phía sau, vươn tay lên tắt ngọn đèn đầu giường,thìthào:"anhgiữ mình trong sạchkhôngđược à?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
May mắn thay, tất cả những cái đó, vì bản thân trưởng thành và lớn mạnh,đãtrở nênkhôngcòn ý nghĩa nữa. Cuối cùng cũng xuôi theo đống gạch vụn trước mắt, mãi mãi bị chôn vùi trong thời gian.
Mặt trời mới vừa lui, cả con đườngđãkhôngcòn bóng người, chỉ cómộtvài tên lưu manh chơi bời lêu lổng là còn lượn lờ ở chỗ này.
Trình Khiên Bắc buồn cười đuổi theocô:" Cùng nhau tắm, tiết kiệm nước."
côta tụt quần củaanh, khơi gợi lên d*c v*ng ngây thơ non nớt củaanh, xúc cảm xa lạ phía dưới bụng muốn phóng xuất ra ngoài.anhnửa mê nửa tỉnh hai mắt mê ly nhìncôta,côảđãc** q**n áo ra, phơi bày các bộ phận u ám, những dấu vết xanh tímtrêncơ thể, chắc là khách hàng trước đó để lại, mùi nước hoa rẻ tiền và mùi cơ thể lẫn vào nhau, khiến cho h*m m**n d*c v*ng trong cơ thểanhđan xen với phản ứng buồn nôn, nhưmộtlữ khách lạc trong sa mạc,khôngbiếtđihướng nào.
Thực tế,khôngchỉ Giang Mạn, chính Trình Khiên Bắc cũng cảm thấy trạng tháihiệngiờ như nàykhôngthể tốt hơn được nữa, cho nên cũngkhôngnóng lòng kết hôn như thế nữa.
Giang Mạn lại khoái chí, lật hẳn người qua nhìnanhcười hí hí:"khôngphải chứ? Lần đầu tiênthậtsao?anhlúc ấy cũng lớn lắm rồi mà?"
Đột nhiên Giang Mạn như nhớ ra gì đó, cười hỏi:"anhđừng có mànói, đêm đóanhlà lần đầu tiên nha?"
Giang Mạn dẫn Trình Khiên Bắcđãrất lâukhôngđến, mở cửa trước nhà, vừa bước vào huyền quan, tay còn chưa chạm tới công tắc bật đènthìbỗng nhiên cả người bị Trình Khiên Bắc ấn vào sau cánh cửa,cánh tay giữakhôngtrung đượcanhthuận thế đưa lên cùng nhau bật công tắc đèn kế bên.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.