Thâm Tình Tựa Như Cạn
Úy Không
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 64
Trình Khiên Bắc yên lặng giây lát, cuối cùng bật cười như trút được gánh nặng:"anhcũng thấy ngớ ngẩn quáđi."
Trình Khiên Bắc cũng cười, dịu dàng bảo:"anhnhìn em lên lầu rồi mớiđi."
Giang Mạn trầm tư giây lát, ngập ngừng mở miệng:" À mà....."
Trình Khiên Bắc gật gật đầu:"nóilànóivậy, nhưng dù sao tầm nhìntrênđỉnh núithìtốt hơn."
Trình Khiên Bắc hơi hơi cau mày, giống nhưkhônghiểu lắm.
Trình Khiên Bắc ồmộttiếng, gật đầu:" Vậy màanhlạikhôngchú ý đến cái này, đom đóm cũng đáng xem lắm."
Trong lòng Giang Mạn ấm áp, vừa buồn cười lắc đầu, cuối cùng kìmkhôngđược lại hắt xì mấy cái liền.côvội vàng tìm trong tủ thuốc mấy viên thuốc cảm rồi uống luôn, sau đó lại nhanh chóngđitắm nước nóng.
Tất nhiên, cũngkhônghẳn làkhôngthích hợp, chỉ là gian đoạnđãbỏ lỡ kia, quay đầu bù đắp lại,nóisao cảm giác cũngkhônggiống nữa.
Vì thế, dưới bầu trời đầy sao lãng mạn này, Giang Mạn choàng thảm len cùnganhdựa lan can của đài quan sát ngước lên nhìn bầu trời đầy sao. Cũng may là quang cảnh tối thui,khôngthìphong cách này củacôthậtsựlàkhôngcó mỹ cảm già cả.
Nhưng Trình Khiên Bắcđãbố trí nghiêm túc như này, đối vớianh, tất cả những điều này rất có thể đều là xa lạ, cho nên có vẻ khá vụng về.
Biết ạ, biếtanhtừng là xã hội đen nửa vời mà.
" Sao vậy?" Trình Khiên Bắc hỏi
Giang Mạn nghĩ thầm, sân chơi buổi tối chắc là rất vắng người,khôngcần xếp hàng, vômộtchút cũngkhôngsao. Vì thế vui vẻ gật đầu.
Mặc dùcôcảm thấy có chút buồn cười, nhưngthậtsựlàkhôngtốt để phá hủy bầukhôngkhí.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vòng quay ngựa gỗ này vô cùng rực rỡ, dù là ngồi chơi phíatrênhay làđangchụp ảnh đằng trước,thìcơ bản đều làcôcậu trẻ tuổi, ai cũng trông rất hào hứng, nhất là đối với các cặp đôi trẻ,thìđây hiển nhiên là buổi hẹn hò rất tốt đẹp.
Tất nhiên cũngkhôngphải là Giang Mạnkhôngthích xe mô tô, chỉ là cảm thấyđãqua cái độ tuổi đó rồi. Nhưng phải thừa nhận, k*ch th*ch mà chiếc xe xuyên qua dòng xe cộ, rất tuyệt. Có điều, dù đằng trước có người che chắn, nhưng sau khi xe máy chạy vào đường dành riêngkhôngcó xe ô tôthìgió lạnh ào tới, vẫn càn quét làm đôi chân nhức buốt.
" Cái đó.....Em cảm thấy đài quan sát bên bờ sông cũng rất được, hơn nữa cũng tiện nữa."cônói.
Trình Khiên Bắc hồn nhiênkhôngbiết, lúc trướcanhthường hay thấy Lê Lạc chạy xe mô tô chở congáiđihóng gió, cáccôđó còn vô cùng hưng phấn mà đăng lên weibo, trong thâm tâm liền nhận định phụ nữ hẳn là rất thíchsựlãng mạnkhônggò bó này.
Trung học?
Edit: Michellevn
Giang Mạn ngheanhnóivậy, hơi ngẩn người, rồikhôngkìm được mà bật cười khúc khích. Quamộtlát, nhướng nhướng mi,nói:" Vậy còn có thể làm gì chứ?đinhàanhhoặc nhà em thôi!"nóixong lại vội vàng bổ sungmộtcâu,"anhmau gọi tài xế củaanhđến đón tụi mìnhđi, bệnh khớp lâu năm của emkhôngchịu nổi chiếc mô tô hoang dã bất kham kia củaanhnữa đâu."
Trình Khiên Bắc dường như nhớ ra gì đó, mỉm cười bảo:" Ngày trước hồi học trung học đó, hay chạy xe mô tô của Vương Hạo Thiên, về sau mua được xe rồithìlại rất ítđi."
Giang Mạn cười bảo:"anhkhôngcảm thấy trông chúng tahiệngiờ có hơi ngớ ngẩn sao?"
Giang Mạn bước tới, nghiêng đầu cười hỏi:" Đêm nayanhtính làm gì?"
Trình Khiên Bắc nhướng mày, đợicônóitiếp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thế nhưng Giang Mạnđãqua lâu rồi cái thời tâm hồn thiếu nữ ấy, mà ngay cả hồi thiếu nữ, tâm hồn thiếu nữ củacôcũngkhônggiống nhưcôgáibình thường,nóicho cùngcôchính là dámmộtthânmộtmình bắt bắt trộm đấy.
Nhằm tiếp tục duy trì bầukhôngkhí lãng mạnđãtận tâm xây dựng này, màtrênđường Giang Mạn lặng lẽ kìm nén đểkhôngphát raâmthanh hít mũi. Tới cổng khu chung cư, ấy vậy màcôlại có cảm giác như trút được gánh nặng.
Buổi tối từ vườn bách thúđira, Trình Khiên Bắc nhìn thời gian vànói:" Vẫn chưa đến mười giờ, bên cạnh cómộtsân chơi mở cửa buổi tối, có muốn vô chơi chútkhông?"
trênthực tế,anhcũngkhôngchắc cuối cùng mìnhđãcó bao nhiêu bình thường? Nhưng khi buông bỏ rất nhiều thứthìthực ra cũngkhôngmấy khó khăn. Trong lònganhnhững nỗi sợ hãi và hận đời hận người từng gặm nhấm bản thân, cùngsựghen tỵ cố chấp vặn vẹo, đềuđãbiến mất hầu nhưkhôngcòn, trái timanhhiệngiờ chưa bao giờ bình yên đến thế.
Tầm mắt của Giang Mạn rơi vào chiếc xe máy có chút cool ngầu bảnh chọe màanhchỉ kia, quần áotrênngười vốnđãmặc rất ấm áp vậy mà bất giác lại khẽ run lên.
Trình Khiên Bắc đưa cành hồng chocôvànói:" Chúng tađiăn món cay Tứ Xuyên trước nhé, sau đóthìđihóng giómộtchút, rồi tối đếnthìđivườn bách thú chơi, thấy thế nào?"
Chập tối lúc tan tầm,côđitừ trong tòa nhà ra, đúng như dự đoán, Trình Khiên Bắcđãđợi ở ven đường như hôm qua, vẫn mặc quần áo bình thường thoải mái,trêntay chỉ cầmmộtcành hồng.
Giang Mạn trầm tư giây lát rồi bảo:"anhxác định mìnhđãđiều chỉnh tốt rồi chứ?"
cômỉm cười gật gật đầu:" Dạ, vậy để lúc đóthìnóitiếp.anhmau về nghỉ ngơiđi."
Ban đầuanhvẫn muốn trải nghiệm niềm vui của những nam nữ bình thường trong tìnhyêu, nhưng sau hai ngày, mới nhận ra rằng kiểu vui vẻ này dường nhưkhôngthích hợp lắm với chínhanhvà Giang Mạn.
Cònkhôngphải sao? Giống như hai người trưởng thànhđangchơi trò trẻ con, bất luậnanhhaycô, đều có cảm giác lúng túngkhôngbiết để tay chân thế nào.
" Hôm nay vuikhông?" Lúc xuống xe, Trình Khiên Bắc tò mò hỏicôvề trải nghiệm đêm nay.
Trình Khiên Bắc nghệt mặt, cũng cười:"anhcũng thấy thế."anhđưa tay lên nhìn đồng hồ, "khôngcòn sớm nữa rồi, chúng ta về chứ? Ngày mai cuối tuần,anhsẽsắp xếp."
Giang Mạn ôm hoa hồng gật đầu:" Vui lắm."
Giang Mạnnóitiếp:" Chính là cáchyêuđương như này này, hình như chúng takhôngphù hợp lắm?"
Giang Mạn chỉ chỉ mấy cặp đôinhỏtuổi phía sau, cười bảo:" Mặc dù những người ở độ tuổi mười chín hai mươi kia trông rất tươi đẹp, nhưngnóisaothìtuổi tác của chúng ta cũngđãqua giai đoạn đó rồi, ép buộc học bù nộp bài thi, chắc chắn làkhônggiống với người ta."côngừngmộtchút, rồi bổ sungmộtcâu," Em thấy chúng ta vẫn nên theo cách của chúng tađi!."
Lên tới nhà,côbật đèn lên, vội vàngđiđến bên cửa sổ, nhìn xuống dưới lầu, có lẽ Trình Khiên Bắc trông thấy điện phòngcôsáng rồi mới nổ máy xe láiđi.
Giang Mạn vừa ngheđãkhôngkìm được mà rùng mìnhmộtcái, năm đó vì theo đuổi Hứa Thận Hành,đãđitheo hội những người đam mê nhiếp ảnh l*n đ*nh núi chụp cảnh sao trời, đượcmộtvài lần cắm trạitrênnúi, mùa hèthìkhôngsao, chứ mùa đông và mùa xuânthìquảthậtchính là đau khổ, vì vậy sau khi tốt nghiệpđãkhôngthựchiệnkiểu tự ngược đãi này nữa.
Khóe miệng Giang Mạn co rút, vẫy tay vớianh, xoay người nhanh chóngđivào trong tòa nhà chung cư.
Giang Mạn nghĩ nghĩ rồinói:" Vậy để đầu mùa hèđi, khi đó có đom đóm."
Hôm sau thức dậy, có lẽ vì kịp thời uống thuốc mà cảm mạokhôngphát sốt, nhưng có hơi nghẹt mũi. Giang Mạn lo là buổi tối Trình Khiên Bắc lại lãng mạn rét mướt gì gì đó, tốt nhất là cứ mặc nhiều quần áo phòng ngừa cho chắc.
Trình Khiên Bắc nhìn dung mạo xinh đẹp củacôdướianhđèn, rồi cúi đầu lấy điện thoại di động ra, cuối cùngkhôngkìm được mà bật ra tiếng cười, đến cả bả vai cũng rung lên.
Trình Khiên Bắc thoáng giật mình,côhiểu ýanh, điều chỉnh tốt để sống vớicônhưmộtngười bình thường, và đối xử vớicômộtcách thực tế và chân thành. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trình Khiên Bắc thấycôhắt xì liền hỏi:" Em lạnh hả?"
anhmặc cũngkhôngtính là nhiều, nhưng từnhỏđến lớnkhôngsợ lạnh mấy, lúc này mới nhận ra Giang Mạn có thểsẽbị lạnh trong thời tiết này.Chỉ là hôm nayanhmặc áo len tròng cổ, cũngkhôngtiện cởi ra chocômặc, nhớ ra trong xe cómộttấm thảmnhỏ, liền vội vã chạy về lấy choàng lên chocô.
Cũng chính khoảnh khắc đó, Giang Mạn mới chợt nhận ra mìnhđãkhôngcòn làcôbé nữa, những gìđãđể lỡthìkhôngcó cách nào bù đắp lại được. Giống như khao khát muốn cómộtcon búp bê trong suốtmộtthời gian dài mà mãi vẫnkhôngthể có được, sau khi lớn lên tuy rằng có thể mua được, nhưng cảm giácyêuthích đó lạikhôngthể quay trở lại.
Đây làmộtsân chơinhỏ, trò chơi mở vào ban đêm rất ít. Cũng chỉ có căn phòng ma ám và vòng quay ngựa gỗ.
Giang Mạn gật đầu:" Lại còn đặc biệt nữa chứ."
Giang Mạn thầm thở phào, nghĩ thầm đến đầu hè, hai người cũngđãvượt qua giai đoạn làm màu này lâu rồi, đừngnóicô, chínhanhcũng cảm thấysựlãng mạn có sắp đặt kiểu nàythậtnhàm chán.
Đâythậtra cũngkhôngtính lànóidối, dù sao đây cũng là bước đầu tiên mà hai người bắt đầuthậtlòng, cho dù trông có hơi buồn cườithìcôvẫn vui vẻ.
Giang Mạnkhôngtrông thấy chiếc xe Mitsubishi tối qua đâu,thìkhó hiểu:" Xeanhđâu? Chúng ta gọi taxi sao?"
Giang Mạn vốn muốn vô căn phòng ma ám k*ch th*chmộtchút, nào ngờ chưa kịp mở miệng,đãbị Trình Khiên Bắc kéo đến phía trước vòng quay ngựa gỗ:" Congáicó phải đều thích cái này haykhông? Chúng ta ngồimộtcáiđi!"
Giang Mạn nhìnanh, nghĩ nghĩ rồi cười nhưkhôngcười trả lời:"nóithậtnhé, chẳng có thú vị gì cả."
Trình Khiên Bắcnóixongthìkéo taycô:"đinào!"
Sau khiđira ngoài, hiển nhiên là Trình Khiên Bắc cũng thấy chẳng có gì thú vị, nhưnganhkhôngquên hỏi cảm nhận của Giang Mạn:" Thấy chơi vuikhông?"
Chương 64
Trò chơi nàykhôngk*ch th*ch, nhưng mấycôbé bên cạnh họ rất hào hứng cùng chụp hình tự sướng các kiểu, khiến Giang Mạn và Trình Khiên Bắc lẫn trong đó rất có chútkhônghài hòa.
Giang Mạn đỡ trán, hắng giọng:" Là rất đặc biệt ạ!"
Tuy vẫn muốn cùnganhbù đắp cho những gì thiếu sót, nhưnganhlại quên mất, Giang Mạn dù sao cũngđãlà người phụ nữ trưởng thành sắp bước sang tuổi hai mươi sáu, so với việc tìm lại trái tim và tâm hồn thiếu nữ,thìcôcàng muốn bảo vệ đầu gối của mình khỏi bị lão hóa thấp khớp hơn.
Giang Mạn nghĩ thầm, cũng được,khôngphải lãng mãn rét mướt như tối qua rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trình Khiên Bắc nghe vậy khẽ thở ra, rồinói:" Nghenóiđịa điểm ngắm sao tốt nhất là đỉnh núi Vân Sơn, mấy ngày nữa chúng ta cắm trại dã ngoại, thấy thế nào?"
Hôm nay Giang Mạn mặcmộtcái váy dài đến đầu gối, bên trong váy chỉ mặcmộtcái quần bảo hộ mỏng manh, ban ngày ở phòng làm việc có điều hòa, đương nhiênsẽkhôngthấy lạnh, nhưng lúc này, nửa đêm đứng ở ven sông trong cơn gió lạnh, mới chỉ hai phút thôi, cũngđãthấy lạnh thấu tim từ đầu tới chân.
Giang Mạn có chút khóc dở mếu dở mà len lén nhìn xung quanh, may làkhôngcó đồng nghiệp quen mắt, sau đó vội vàng qua loa mang mũ bảo hiểm, ngồi lên phía sau xe mô tô.
anhcười gật đầu:" Cũngđãlàm ra chuyện ngớ ngẩn như này rồi, chắc làkhôngcó vấn đề gì nữa."
Phù, chỉ là có hơi lạnh.
Thế là Trình Khiên Bắc chỉ sang bên cạnh:" Đây nè!Hôm nay chúng ta có điểm đặc biệt."
Sắp xếp của Trình Khiên Bắc tối nay thực ra cũngkhôngtệ,rõràng làđãchăm chỉ ôn luyện bài tập, ngoại trừ xe máy hóng gió có chút khónóinên lời,thìdù là nồi lẩu sôi sùng sục của bữa tối hay là cảnh đêm vườn bách thú, đều là trải nghiệm rất thú vị. Đặc biệt là vườn bách thú buổi tối, trước kia Giang Mạn chưa bao giờ đến đây, so với ban ngày, những con vật vào ban đêm rất yên tĩnh và ngoan ngoãn,côcòn tận mắt thấy hai con gấu ngựađang.... (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Qua mườimộtgiờ, hai người ngắm xong sao bắc đẩu của tiết xuân phân, mới lên xe về nhà.
Cũng may là hồinhỏcôđãngồi vòng quay ngựa gỗ rất nhiều lần.
Nhưng nghĩ đây làmộtchuyện phổ biến nhất giữa hai ngườiyêunhau, và mặc dùkhônghứng thú lắm, nhưng chơi chút cũng chẳng hề gì. Vì thế, trong vòng kế tiếp,côvà Trình Khiên Bắc vui vui vẻ vẻ ngồi lên ngựa gỗ xoay tròn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.