Thâm Tình Tựa Như Cạn
Úy Không
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 62
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trình Khiên Bắc đáp:"anhđãhỏi rồi, địa phương bị sạt lở muốn sửa chửa để thông xe qua lại, mất thời gian ít nhất làmộttuần. Nếu mọi ngườiđibộ ra,thìcũng mất hơn nửa ngày. Yên tâmđi, máy bay trực thăng rất an toàn." Dừngmộtchút rồinóitiếp," Mọi người làm phiền người dân quê như vậy cũngkhôngtốt lắm."
Giang Mạnkhôngđivào về phòng ngay, mà vuốt vuốt cái mũi, nhìnanh,nhỏnhẹhỏi:" Có phảianhhơi quá khoa trương rồikhông?"
Giang Mạn cười:" Em mà vẫn có chỗ đểanhVăn ngưỡng mộ á?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giang Mạn giang giang hai tay, cũng là vẻ mặt ngạc nhiên.
Cuối tuần cứ trôi qua như vậy,đilàm lại, Giang Mạn nhận đượcmộtnhiệm vụđicông tác, tổ chuyên mục tham gia vàomộtdự án xóa đói giảm nghèo cấp quốc gia, tạm thời pháimộtnhómnhỏđến khu vực miền núi xa xôi của tỉnh Tây Nam để làm điều tra nghiên cứu.
nóicho cùng họ là người của đài truyền hình tỉnh, ở vùng núi cao nào,thìtoàn bộ quá trình đều có phó chủ tịch huyện phụ trách về văn hóa và sức khỏe nơi đó tiếp đón, xuống nông thôn cũng tự mình đưa xuống. Khổ cái là môi trường trong núi khổ cực, lại đúng lúc vấp phải cái rét tháng ba, mấy người trẻ tuổi thành thị sống trong nhà thôn quê, tối nào cũng bị đông lạnh thành con cẩu, khổkhôngnóihết.
Giang Mạn khẽ bật cười:" Người nổi tiếng ấy mà, đều kết hôn khá muộn." Xong lạinóitiếp," Cho dù tuổi củaanhấy có lớn nữa, cũngkhôngtới lượt người bình thường như chúng ta."
Văn Hạo ngẩn người, tựa nhưkhônghiểu được ýcô, nhưng dù sao cũng là người đàn ông kiến thức sâu rộng, cũng chỉ ngây ramộtlátthìlập tức mỉm cười gật gật đầu.côvẫy vẫy tay vớianhta, rồiđiđến sân tập bên cạnh.
"Giang Mạn!"
Thời điểm đókhôngbiết, nhưng giờ nghĩ lại, khẳng định làanhcố ý.
" Được ạ."
Giang Mạn buồn cười:" Đây có thể là năng lực xã giao của em yếu kémthìsao?"
Giang Mạn cười khúc khích,thìthầm:" Cảm ơnanhnha!"
nóivề điều này, mấy nămcôở bên Trình Khiên Bắc, đầu tiên là vì mối quan hệkhôngchắc chắn, tiếp đóthìlại cả đống chuyện lộn xộn, phạm vi hoạt động của hai người về cơ bản là ở chung cư củacôvàanh, hiếm khi ra ngoài làm chút chuyện gì đó mà nam nữ bình thường vẫn hay làm, thậm chí đến cả ăn cơm bên ngoài cũng chẳng có bao nhiêu cơ hội.
Văn Hạo cười bảo:" Đúng lúc đấy,anhcũngđãhẹn huấn luyện, chúng ta đánh trướcmộttrận nhé."
Đạo diễn có chút ngượng ngùng mà bật cười lớn.
Giang Mạn nhìnanhcười nhưkhôngcười,khôngcó trả lời ngay.
Khí chất cả ngườianhrất lạnh lùng chín chắn, nhưngnóicho cùngthìtuổi còn trẻ, lại có gương mặt sáng sủa, thay đổi trang phụcmộtcái là có phần khác biệt hẳn.
"khôngphải ạ!" Giang Mạn sửng sốt nhìnanhta, cười hỏi:" Saoanhlại cho là em bỏanhấy? Màkhôngphải làanhấy vứt bỏ em?"
Giang Mạn và Trình Khiên Bắc hẹn nhau ba giờ, lúc này mới hai giờ, lâu rồicôkhôngvận động như này, nên hoạt độngmộtchút trước, đến lúc đó mới chơi thỏa thích được.
Ngày thườnganhhay mặc những bộ đồ nghiêm túc như quần tây áo sơ mi, Giang Mạnđãkhôngcòn nhớrõlần trước nhìn thấyanhmặc như thế này là khi nào, có lẽ chính là ở sân tập tennis của trường học, cái lần bịanhđánh chođinhặt bóng suốt cả buổi chiều.
Lúc bắt đầu Trình Khiên Bắc còn nhường nhườngcô, về sau nhận thấy hoàn toànkhôngcần thiết. Cảm giác gặp được kỳ phùng địch thủ thế này, khiến hai người càng đánh càng hăng, đánh liền ba ván, sảng khoái tràn trề.
Văn Hạo đượccônhắc đến,đangở cáchmộtcái sân nhìn qua bên này, trông thấy người bạn trong miệng Giang Mạn là Trình Khiên Bắcthìrõràng có hơi kinh ngạc, rồi sau đó giơ tay lên vẫy vẫy.
Văn Hạo bịcôlàm cho buồn cười, thoáng dừng lại rồi hỏi:" Em có biếtanhngưỡng mộ em điều gì nhấtkhông?"
Giang Mạn nhớ lại lần cuối cùng cũng là lần duy nhất đánh bóng cùnganh, cười bảo:"anhcũng đừng có mà giống như hồi đại học đó, xem em như kẻ thù, để em nhặt bóng suốt buổi chiều."
Chiều thứ bảy, tại bãi đậu xe bên ngoài phòng tập tennis, Giang Mạn vừa xuống xeđãgặp người quen. Văn Hạo đeo kính râm,trênlưng mang theo đồ tập, hiển nhiên cũng là tới đây chơi bóng, trông thấycôthìmỉm cười vẫy tay chàocô.
Cũng kinh ngạc giốngcôcòn có mấy đồng nghiệp trong tổ chuyên mục biết Trình Khiên Bắc.
" Chúng ta bắt đầu chứ?anhcó muốn làm khởi độngmộtchútkhông?" Giang Mạnnói
côkinh ngạc mở to hai mắt.
Trình Khiên Bắc gật gật đầu:" Đúng vậy! Suy nghĩ củaanhấy khẳng định là khác với người bình thường chúng ta."
Kiểu bên nhau tự nhiên này, có vẻ dễ chịu thoải mái hơn bất cứ ngày bình thường nào.
Lúc Giang Mạnđangđira ngoài đón người,thìTrình Khiên Bắcđãđitừ cổng vào, còn nhìn racôrất nhanh. Hôm nayanhmặcmộtbộ đồ thể thao màu đen, trong tay mang theomộtchiếc túi thể thao và chânđiđôi giày chơi bóng màu trắng.
Giang Mạn nhủ thầm trong lòng, trưởng thôn này là bị mấy người họ ăn đến sợ rồi sao? Đến cả máy bay mà cũng tưởng tượng ra được. Thế nhưng vừa suy nghĩ như vậy xongthìtrông thấytrêncon đường thôn cách đókhôngxa,mộtbóng dáng quen thuộcđangchầm chậm bước tới.
KHóa miệng Trình Khiên Bắc co rút:".........Máy bay trực thăng."
" Đối với thế hệ sau chúng em,anhVăn đều rất quan tâm."
Khóe miệng Giang Mạn khẽ co rút, xem ra đối với việc làm người bình thường, người này còn khá cố chấp. Mặc dù với người ngoài, có lẽanhcũng chẳng bình thường tẹo nào.
Loại chuyện vặt này, về cơ bảnkhôngai muốn làm, nhưng dù sao cũng là nhiệm vụ cấptrênđưa xuống,khôngdám làm qua loa xong chuyện. Do đó tổ biên kịch bên này, Giang Mạn, ngườikhôngcó bối cảnh nhưng năng lực làm việc lại khá xuất sắc,đãtrở thành lựa chọn đầu tiên làm thành viên cho nhómnhỏnày.
Trong núikhôngcó tín hiệu internet, đến cả tín hiệu điện thoạithìnhững ngày mưa cũng lúc có lúckhông. Vào mùa này, thức ăn trong thôn cũng thiếu thốn, chẳng có gì khác ngoài bắp cải, cà rốt và khoai tây. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Văn Hạonóirằngcôkhônghề quan tâm đến bất cứ điều gì, thực ra có phầnkhôngđúng, tuycôkhôngđến mức chỉ vì cái trước mắt, nhưng đối với công việc vẫn ômmộtchút mưu đồ,khôngmong muốn hơn ba mươi tuổi mà vẫn làmộtbiên đạonhỏ.
Đương nhiênnóinhặt bóng cũng chỉ làcônóinóichút mà thôi, năm đó vì theo đuổi Hứa Thận Hành,côđãhọc thêm kỹ năng hai môn nhiếp ảnh và tennis, về sau nhiếp ảnhthìđãbỏ phế, nhưng tennisthìvẫn cùng bạn bè chơi thường xuyên, hai năm này khả năng chơiđãđược nâng lên vững vàng, vượt xa trước kia. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trình Khiên Bắc sờ sờ mũi có phần mất tự nhiên:" Chỉ làanhcó hơi tò mò,anhta chắc cũng ba sáu ba bảy tuổi rồi mà? Hình nhưđãtừng nghemộtvài tin đồn bên lề, trước giờkhôngnghenóianhta có bạngái."
Văn Hạo gật gật đầu:" OK em, vậyanhđitìm huấn luyện đây!"
Theomộtnghĩa nào đó, đây có lẽ cũng là dấu hiệukhôngbình thường lắm trong mối quan hệ của hai người.
" Đến lúc nào vậy?" Trình Khiên Bắcđitới, đặt cái túi lên băng ghế bên cạnh và hỏi.
Giang Mạn đứng lên, nghĩ nghĩ rồi bảo:"anhVăn, emkhôngbỏ Trình Khiên Bắc. Chỉ là đối với em mànói,anhấykhôngphải kim cương gì cả, chỉ làmộtngười đàn ông mà em muốn sau này cùng sống cuộc sống của nam nữ bình thường." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đạo diễn:" Trình tổng,anhlái máy bay thương vụ đến đây sao?"
Mọi người cũng biết vì saoanhxuấthiệnở đây, lúc quay về phòng thu dọn, ai cũngkhôngkìm được mà bắt đầu nghĩ coi trước đó mình có biểu lộ thái độ vui sướng khi người gặp họamộtcáchrõrệt với Giang Mạn haykhông. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Văn Hạo bật cười lắc đầu:" Đương nhiênkhôngphải, người xã giao kémsẽcảm thấykhôngbiết làm thế nào, nhưng từ lúc mới tốt nghiệp emđãkhôngcó phản ứng như vậy. Đến cả viên kim cương lớn Trình Khiên Bắc,khôngphải emnóibỏ cái là bỏ luôn hay sao?"
Chương 62
Giang Mạn cảm thấy trong lòng dễ chịuđinhiều.
"Đây là Trình Khiên Bắc của Quỹ số bảy?" Đạo diễn hỏi bằng giọng khó tin, rồi giống như nhớ ra gì đó mà quay đầu nhìn về phía Giang Mạn.
Trưởng thôn:" Có máy bay tới đón mọi người rồi."
Cuối cùng là dođãlâukhôngvận động,côvà Văn Hạo đánh xongmộtvánthìcó chút mệt, hai người ngồi xuống chỗ bên cạnh uống nước nghỉ ngơi.
Văn Hạo gật gật đầu và hỏi:"mộtmình em sao?"
Trình Khiên Bắc bước chậm qua,nóivới mấy ngườiđangngây ra:" Mọi người mau thu dọn hành lý, nhân lúc trời còn trong, chúng ta tranh thủ bay về thị trấn."
Edit: Michellevn
Giang Mạn đáp:" Đếnmộtlúc rồi,đãđánh đượcmộtván khởi động vớianhVăn."
Đến ngày thứ ba vừa lạnh vừa đói này, cuối cùngthìthời tiết cũng trong xanh trở lại, nhưng để sửa đường cũng phải mất ít nhất vài ngày, lúc mọi người cho là phải tiếp tục đợi nữa,thìbỗng dưng trưởng thôn chạy đếnnóibằng giọng kích động:" Bay...... máy bay....."
Trình Khiên Bắc lất cây vợt từ trong túi ra:"khôngcần đâu."
"Gần đây trong cơ quan rất nhiều ngườinóivề em đấy, emkhôngbị ảnh hưởng chứ?" Văn Hạo nhìncô, cười hỏi.
Nhómnhỏtổng cộng có năm, sáu người,khôngtới hai ngày ăn mấy món quê, ăn đến sắp khóc luôn.
Trình Khiên Bắc cũng nhớ lại chuyện lần đó, khẽ cười bảo:"Biết emđihọc tennis là vì Hứa Thận Hành, nên có hơi khó chịu. Nhìn lại, đúng là hơi quá ấu trĩ."
cônhắn trả lời rằng mìnhđangở bên trong phòng rồi, rồi để điện thoại xuống, mỉm cườinóivới Văn Hạo:" Bạn em tới rồi!"
Cũngkhôngphải làkhôngthểđibộ được, nhưng cơn mưa xuân mưa hoàikhôngdứt, thựcsựlàkhôngan toàn nếuđiqua đoạn đường sạt lở, chỉ có thể chờ thêm vài nữa.
Vì vậy, trái ngược với những kêu thankhôngngừng của mấy người trong độithìcôkhi xuất phát lại rất phấn khích.
Văn Hạo cười:" Cơ quan của chúng ta, nịnh nọt kéo bè kết phái ngày càng nghiêm trọng. Hồianhmới tốt nghiệp vào trong Đài, chưa làm được MC, chỉ có thể ra làm phóng viên xuấthiệntrước máy quay. Động đất, bão bùng đều phải xông lên tuyến đầu. Cómộtlầnđangquay trực tiếp, suýt chútthìbão thổi bay cả người. Lúc đầuanhcảm thấy mình vô cùng lợi hại, nhưng rồi nhận ra dù có làm tốt thế nào, vất vả ra sao,thìcông lao vẫnkhôngbằngmộtcâu buột miệng nịnh nọt của MC trong phòng thu, lãnh đạo như hạt vừng cũng có thể tùy tiện sai khiến em. Sau đóanhbắt đầu làm tốt quan hệ với lãnh đạo, được như ý nguyện mà bắt đầusựnghiệp làm MC. Lúc nổi tiếng rồi,mộtsố lãnh đạo từng khinh thườnganh, trông thấyanhcũng phải gọianhmộttiếng "anhVăn". Nhìn họ, đôi khianhsẽnhớ tới ngày trước, để vượt trội mà sắc mặt nịnh bợ của mình có phải cũng khó coi như vậy haykhông?"
Văn Hạo cười:" Tốt xấu gìanhcũngđãsống hơn ba mươi tuổi rồi, gặp qua biết bao nhiêu là dạng người, mặc dùkhôngbiết rốt cuộc hai người xảy ra chuyện gì, nhưng cũng nhìn ra được cậu ấy đối với em làthậtlòng."
Trình Khiên Bắc gật gù, hỏi tiếp:"hiệngiờanhta vẫn độc thân sao?"
Giang Mạn nhún nhún vai, lơ đễnh trả lời:" Miệng mọctrênmặt người ta, thíchnóigìthìnóithôi, dù saothìbịnóimộtchút cũng chẳng đau được."
côthìngược lại chẳng có ý kiến gì cả, tham gia hạng mục cấp quốc gia này, làmộtđiều khoản rất quan trọng nằm trong lý lịch, nếu sau này giành được giải thưởng,côcũngsẽnhận đượcmộtvinh dự, vẫn rất có ích cho việc thăng chức.
May là công việcđãdiễn ra suôn sẻ, có thể thấy được sắp kết thúc rồi, mọi người thu xếp quay vềthìđột nhiên trời đổ cơn mưa to, con đường duy nhất từ trong núiđiđến thị trấn bị chia cắt bởi sạt lở núi đá,khôngthể lái xe qua được, vì vậy cả nhóm cứ như vậy bị mắc kẹt trong thôn.
Giang Mạn mỉm cười tiến lên phía trước chào hỏi:"anhVăn,anhcũng đến chơi bóng hả?"
" Gì chứ?" Đạo diễn trưởng nhóm kỳ quái hỏi.
anhdừng lạimộtchút, nhìn sang Giang Mạn vànói," Cho nênanhđánh giá cao dáng vẻkhôngquan tâm đến bất cứ điều gì của em. Lúc mới đầuanhtưởng là em thanh cao, sau đó phát giác chẳng có liên quan gì đến thanh cao, chính là đơn thuầnkhôngsao cả. Bất luận đứng trước mặt nhân vật lớn thế nào, em cũngsẽkhôngcố tình hạ thấp phong thái để nịnh bợ,khônggiống những ngườiđinịnh nọt lãnh đạo nhưanhvàmộtsố kẻ khác. “
Ngày mùa xuân se lạnh, cả người ra mồ hôi dễ chịu vô cùng, tắm rửa xong rồiđi, hai người dứt khoát đến tiệm thịt nướng bên cạnh ăn vui vẻ xong bữa tối, sau đóthìtự lái xe về nhà mình.
Giang Mạn có chút bất ngờ khianhnhắc đến Hứa Thận Hànhmộtcách thản nhiên như vậy, lại còn thẳng thắn thừa nhận mình ấu trĩ.mộtngười trở nên bình tĩnh, cũng có nghĩa là tâm tính củaanhbắt đầu trở nên ổn định và yên bình.
Giang Mạn:" Hẹn bạn rồi ạ, em đến trước tìm huấn luyện làm nóng người."
đangnóichuyệnthìđiện thoại di động của Giang Mạn rung lên,côlục trong túi xách ra xem, là tin nhắn của Trình Khiên Bắc,nóilàđãtới rồi.
Trình Khiên Bắc phất tay đáp lại,nóivới Giang Mạn:" Quan hệ của em và MC Văn khá tốt nhỉ?"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.