Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 46

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 46


Trình Khiên Bắc vỗ vỗ vaihắn:"anhcó về nước tự thú haykhôngemkhôngcan thiệp, em chỉ muốnnói, nếuanhvề tự thú, tiền của những nhà đầu tư ở tài chính Thiên Thiên, em nhất địnhsẽnghĩ cách giúpanhlấy tiền về. Còn về chuyện rửa tiền, em biếtanhcũng là bị lừa, emsẽtìm luật sư tốt nhất giúpanhở tòa án. "nóixong,anhrútmộttấm thẻ từ trong túi và đưa chohắn," Đây làmộttài khoản của em ở nước ngoài, em biếtanhlúcđivội vàng, tài khoản cũngđãbị đóng băng từ lâu,trênngười hẳn làkhôngcó mấy tiền, mười triệu Đô la Mỹ đủ đểanhtiêu ở bên ngoài cả đời. Nếuanhkhôngmuốn tự thú, em hi vọnganhsẽkhôngbao giờ bị bắt. Bởi vì mức hình phạt đối với tự thú và bị bắtsẽrất khác biệt. Nếu nửa đời sau đều trải qua trong tùthìem thàanhtrôi nổi ở bên ngoài mãi mãi. Về phần dì Trương,anhkhôngphải lo lắng, emsẽthayanhchăm sóc bà ấythậttốt." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chương 46

" Người đẹp! Cùngđiuốngmộtchén nhá!" Hai tên này dùng tiếnganhkêu lên, rồi vươn tay ra kéocô.

Vương Hạo Thiên sững người, bỗng nhiên che mặt lại vànóitrong đau khổ:" Xin lỗi Tiểu Bắc,anhkhó chịu lắm mớinóinhững lời vừa rồi!"

Vương Hạo Thiên run rẩy cầm tấm thẻ trong tay, cổ họng như bị người bóp chặt, nửa ngàynóikhôngnên lời. Qua hồi lâu mới thoáng dịu lại, thở ramộthơithậtdài, chuyển đề tài:" Người hôm nay là vợ mày hả? Trước kia mày chỉ choanhxem ảnh, ngườithậttrông còn đẹp hơn."

Tên kia ỉu xìu.

Đá xong rồithìchỉ chỉ vào người đàn ông cao to:" Nó có đối xử với em như vậykhông?"

Tên cao to vội vàng:" Đại ca, em là vì làm việc nghĩa màanhdũng cứu người đẹp này đó ạ."

"Giang Mạn!"

Mặc dù là hòn đảo nhiệt đới, nhưng bãi biển lúc gần nửa đêm cũng chỉ có lẻ tẻ vài người khách du lịch.

Trình Khiên Bắc chỉnh đèn tường, nằm xuống bên cạnhcô, lẳng lặng chăm chú nhìncôhồi lâu, khẽ khàng đứng dậy, cầm lấy điện thoại di độngđira cửa.

Vương Hạo Thiên gật đầu:" Nhớ chứ! "nóixong nhíu mày lại, Ý của mày là, người lúc ấy mày thích chính là vợ mày đấy hả?"

Lúc này Giang Mạn mới nhớ tới chínhsự, bực tứcnói:"anhcònnóiem à? Nếukhôngphảianhlẻn chạyđi,thìliệu em có phảiđitìmanhkhônghả? Rốt cuộcmộtmình chạy đến bãi biển làm gì hả? Có phải lén lút hén hò với phụ nữkhônghả?"

Nghĩ mà sợ, Giang Mạn đập mạnhanh,nóitrong tiếng khóc:"anhcòn hỏi em? Em thức giấckhôngnhìn thấyanh, lo choanhthìđitìmanh. Muộn thế nàyanhcòn lặng lẽ chạy tới bãi biển làm gì hả?"

Trình Khiên Bắcđiđến chỗ người đàn ông còn lại vẫnđangđứng đó. Người đó cầm bao thuốc lá, rútmộtđiếu đưaanh, nhàn nhạt bảo:" Mày tới đây tìm tao hả?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trình Khiên Bắckhônghề khách khí vung chân đạp vào h* th*n hai người đó, tiếng rú đau đớn xuyên qua màn đêm yên tĩnh, đến cả Giang Mạn cũngkhôngkìm được mà run lên trong lòng.

Sau đó kéo taycôđiqua bên đó, nhìntrênmặt đất:" Là hai tên này hả?"

Nghe được thanhâmquen thuộc truyền đến, Giang Mạn suýt nữathìkhóc vì mừng, quay người nhìn thấymộtbóng hìnhđangtừ xa lại gần liền lao nhanh về hướng người ta, cả người chui vào lònganh, chưa hết hoảng sợ mà ôm chặt lấyanh.

Hiếm khi có được kỳ nghỉ thảnh thơi, Giang Mạnkhônglưu tâm chút việcnhỏchạng vạng buổi tối kia. Cũngkhôngbiết có phải là trong đầukhôngcần phải suy nghĩ về công việc haykhông, lại thêm sinh hoạt quá buông thả, mà mấy ngày này giấc ngủ hiếm hoi củacôngược lại rất tốt.

Vốnđangngồi bên bờ biểnnóichuyện phiếm với Vương Hạo Thiên, Trình Khiên Bắc mơ hồ nghe tiếng Giang Mạn truyền đến, biến sắc mặt, vội vã đứng dậy:" Vợ emđanggọi em! Emđiđây,anhcẩn thậnmộtchút! "

cônói:" Em đụng phải hai tên say rượu kia, suýt nữathìbị người ta......"

Trình Khiên Bắc cũng sợ hết cả hồn, thở hồng hộc hỏi:" Sao em lại ở đây? Xảy ra chuyện gì?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nửa đêm rồi còn chạyđiđâu nữa đây?

Trình Khiên Bắc túm tayhắnta hất ra, cau mày bảo:" Nếu chướng mắtanhemđãchẳng xemanhlàanhtrai! Nếu chướng mắtanhthìngay từ đầuđãkhôngcùnganhkiếm tiền!"

Người kia mỉm cười:"côđừng sợ,đãmuộn thế nàymộtcôgáira ngoài rất nghuy hiểm, tôi đưacôtrở về nhé!"

Mặc dù Giang Mạn cảm thấy người này cũng chẳng phải người tốt gì, nhưng vừa rồi quảthậtlàhắncứu mình, cũngkhôngbiết nếu như Trình Khiên Bắckhôngtới kịpthìhắnta có thểsẽlàm gì haykhông, cho nên mãi cả nửa ngày cũngkhônglên tiếng gì.

Tên kia thở phào, khua khua tay với hai người:" Vậy emđitìmanhThiên nhéanh!"

Trình Khiên Bắc nhận điếu thuốc, lấy bật lửa của mình ra châm thuốc:" Em còn tưởng đến cả emanhcũngkhôngmuốn gặp."

cômở định vị ra xemthìthấy vị trí lúc này của Trình Khiên Bắc, vậy mà lại ởtrênbãi biển.

Trình Khiên Bắc hiếm khi thấy điệu bộ tức giậnkhôngngừng như vậy củacô, nghĩ đến chuyện vừa rồi, trong lòng vẫn sợ hãi mà hít thở hai hơithậtsâu, ôn tồn dỗ dànhcô:"thậtraanhchỉ muốnmộtmình ra ngoài suy ngẫm kỹ càng, sau khi quay về phải tháo gỡ cục diện này như thế nào. Mặc dù lương tâmanhkhônghổ thẹn, nhưng nhà họ Diệp cũngkhôngdễ đối phó như vậy."

Vương Hạo Thiên quay sang nhìnanh, nở nụ cười gượng gạotrênkhuôn mặt cương nghị:" Mày đến tìm tao làm gì? Khuyên tao ra đầu thú à?"

***

Giang Mạn bĩu môi:" Thần thần bí bí!"nóixongthìtiến lên trước ngườianhngửi ngửi, cố ýnói,"thậtmộtmìnhanhđihả?khôngphải hẹn hò phụ nữ chứ?"

" Mùi thuốclá. Hơn nữa còn là hai loại thuốc lá khác nhau."

"anhBắc!"mộttrong hai người đàn ông cảm thấy động tĩnh liền quay người về hướnganhcung kính chào.

Trình Khiên Bắc thởnhẹra, giống như tự giễu mànói:" Nhưng giờ em cũng hết sức hối hận là hồi đó lôi kéoanhcùng làm, đểanhđược nếm trải mùi vị làm giàu chỉ saumộtđêm. d*c v*ng giống như chiếc hộp Pandora bị mở ra, khiến choanhkhôngthể quay lại như lúc mở cửa hàng ở phố Hạ Đường, vất vả kiếm được chút tiền cũngsẽrất vui vẻ."

Vương Hạo Thiên quay sang nhìnanh, biểu lộ dữ tợn:" Đúng! Tao phạm phápthìnên vào tù. Mẹ nó, mày đâm người ta gần c·h·ế·t mà vẫn có thể tiếp tục làm học sinh tốt thi đại học, từ phố Hạ Đường bay lên làm ngườitrênkẻ trước. Cũng bởi vì mày hiểu quy tắc, đủ mười bốn tuổi rồithìtuân thủ luật pháp, đánh người bị thương đều la tao thay mày làm."hắntúm lấy vạt áoanh," Mày là cao tài sinh của đại học tài chính danh tiếng, là tinhanhâu phục giày da, còn tìm đượcmộtngười vợ sinh viên xinh đẹp. Trước giờ mày chướng mắt loại người như tao lắm đúngkhông? Vì thế cho rằng tao ngồi tù là đúng người đúng tội? Đúngkhônghả?"

Tên kia có chút nôn nóng:" aiya,côà! Saocôlại như vậy chứ? Tôi chính là người cứucôđó."

Trình Khiên Bắc khẽ cười:" Cảm ơnanhkhen ngợi,côấy mà biết được, chắc chắn lại đắc chí."

Giang Mạn cau mày nhìn bóng lưng người kia gần khuất sau màn đêm, hỏi:" Sao em cứ cảm thấy giọng điệu tên này giống như là quenanhthế nhỉ?"

Vào lúc này, ngoài ánh trăngthìcũng chỉ có biển rộng tối đen như mực, Giang Mạn sợ tới mức co cẳng bỏ chạy, nhưng mới chạy được vài bướcđãbị người phía sau vồ lấy. May mắn dưới chân là bờ cát mềm mịn, ngã cũngkhôngbị đau lắm.

"khôngcó gì to tát cả, em cho người chăm sóc chu đáo."

Trình Khiên Bắc gật đầu.

Hơn nửa đêm rồi, bộ điên hả?

Người đàn ông cao to sờ sờ mũi:"..............."

Giang Mạn chỉ chỉ phía sau cách đókhôngxa, hai tên say rượu kia vẫnđangnằm bòtrênmặt đất, cả người đàn ông cao lớnkhôngbiết địch hay bạn cũng vẫnđangđứng yên bất động ở đó.

Sau đókhôngnóitiếp nữa, nhưng màkhôngcầnnóithìcũng biết.

Giang Mạn vỗ vỗ ngực, lòng còn sợ hãi:" Sắp bị dọa c·h·ế·t rồi, hai tên say lận đó!"

Trình Khiên Bắc:" Để mọi chuyện lắng xuống,anhsẽnóicho em biết."

Giang Mạn thoáng bình tĩnh lại, hỏi:"anhnghĩ thế nào rồi?"

Trình Khiên Bắc trả lời bằng giọng bất đắc dĩ:"anhchỉ là tùy tiệnđidạomộtchút, hít thở khí trời thôi."

Giang Mạn bị dọamộttrận như vậy, trong lòng khó tránh khỏi căm tức, ngheanhnóivậy lại càng thêm bực tức:" Nếu ở đây màkhôngngủ đượcthìngày mai chúng ta trở vềđi, xemanhngày ngày bị truyền thông quấy nhiễu, chắc chắn làsẽngủ được cho mà xem."

Trình Khiên Bắc:" Nghĩ được phần nào rồi, có điều còn chưa thể chắc chắn."

Giang Mạn và người đàn ông cao to cùng gật đầu.

côquay đầu lại, nương theo ánh trăng chỉ nhìn thấy hai tên say rượu vừa rồi bị người ta đạp ngã ra mặt đất, có lẽ làđãđạp trúng chỗ hiểm,đanglăn lộn rên hừ hừ đau đớn, mà người đạp kiathìvẫn chưa dừng chân, mãi đến khi trông thấy Giang Mạn lồm cồm bò dậy, mới ngưng lại và hỏi:"côà,côkhôngsao chứ?"

nóixongthìdường như ý thức được mìnhđãnóisai liền co cẳng chạy.

Giang Mạn nhận ra người này là ai, chính là người trung quốc vóc dáng cao nhìn thấy lúc ban ngày. Nhất thờicôcũngkhôngphân biệt được đây là bạn hay địch, cứ căng thẳng mà đứng nguyên tại chỗkhôngdám hành động thiếu suy nghĩ.

Trình Khiên Bắc khẽ đẩycôra, quan sát tỉ mỉcôtừtrênxuống dưới, nhìn thấytrênngườicôcó cátthìhỏi:" Rốt cuộc là làm sao hả?"

Giang Mạn xoa xoa tóc, lấy điện thoại di động mở ra, xác định điện thoại của Trình Khiên Bắckhôngở trong phòngthìgửi tin nhắn choanhmà cả nửa ngày chẳng thấy người ta trả lời,khôngkhỏi có chút lo lắng. Bỗng dưngcônhớ ra, lúc đến đây điện thoại của hai ngườiđãtrao đổi định vị, phòng ngừa họđilạctrênđất khách. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vương Hạo Thiên:"anhbiếtanhbiết, hồi đó nếuanhnghe lời mày bước từng bướcmột,thìcũngsẽkhôngbiến thành tình trạng tan hoang như bây giờ."

Hai tên say rượu người nước ngoài cũngkhônghiểucôđangkêu cái gì, cười hề hề từ phía sau đè lên.côbèn giơ điện thoại di động lên đập loạn xị ra đằng sau,đanglúc quýnh quáng đến độ sắp khócthìtrênngười đột nhiênnhẹtênh, sau đóthìbịch bịch hai tiếng.

khôngđợi Vương Hạo Thiênnóigìđãchạy nhanhđi.

Trình Khiên Bắc:" Dì Trương bị bệnh, bà ấy monganhvề."

Trong khách sạn, Giang Mạn ngủmộtgiấc mơ mơ màng màng tỉnh dậy, phát giác bên cạnhkhôngcó người, cho là Trình Khiên Bắcđangở trong toilet, nhắm mắt lại gọi hai tiếng,khôngcó tiếng đáp lại, cả người mới từ từ tỉnh táo lại.

côbật đèn bàn, xác định trong phòngkhôngcó người, rồi nhìn lại thời gian,đãsắpmộtgiờ,khôngkhỏi cau mày.

Theo định vị điện thoại Giang Mạnđiđến bãi biển, còn chưa tìm được ngườithìđột nhiên có hai kẻ say rượu lao ra, chặn đườngcô.

Trong cơn hoảng loạn,côvội vàng kêu to tên Trình Khiên Bắc.

Vương Hạo Thiên cứng người giây lát, rồi hỏinhỏ:" Mẹ taokhôngsao chứ?"

Thực ra Trình Khiên Bắc cũng chẳng khá hơncôlà bao, giờ nghĩ lại, chỉ cảm thấy trái tim kìm nénkhôngngừng đập thình thịch, nhịnkhôngđượcnóimộtcách nghiêm túc:" Em cũng liềuthậtđấy,mộtcôgáimà nửa đêm nửa hôm rồi còn chạy ra ngoài!"

Lúc này bờ biểnđãchẳng còn mấy ai, chỉ thỉnh thoảng có người đầy mùi rượu lảo đảo, loạng choạng sượt qua người.

Trình Khiên Bắc nhún nhún vai,trênmặtkhôngche giấu được vẻ tự hào.

"..............." KHóe miệng Trình Khiên Bắc co rút:" Mũi em là mũi c·h·ó à?"

" Là sao?"

" Ngửi được mùi gì sao?" Trình Khiên Bắc lấy tay đẩy ra.

Giang Mạn lùi lại vài bước, lặng lẽ đưa mắt liếc nhìn định vịtrênđiện thoại di động, pháthiệnTrình Khiên Bắc hình như ở cách đókhôngxa, liền vội vàng mở miệng gọi to tênanhhai lần liền.

Vương Hạo Thiên nghe xongthìcười chế nhạo:" Mày là ông chủ lớn trong sạch vô tội mà, dĩ nhiên ănnóithoải mái. Chứ tao rửa tiềntrênmấy tỷ, vềthìcó mà ở trong nhà giam đến hết đời."hắndừng lại, quay đầu nhìnanh," Có phải mày nghĩ rằngmộtthằng như tao nên ngồi trong tù phảikhông?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trình Khiên Bắcđivề phía hai người đứng bên bờ biển.

Trình Khiên Bắc sợ đến nỗi gân xanhtrêntrán nổi đầy, xoa xoa bả vai trấn ancô:"anhđây rồi,khôngsaokhôngsao nữa!"

Người này chính là người vóc dáng cao ở bên ngoài quán bar lúc ban ngày, cậu ta cất lời chào xongthìtránhđi.

cômặc quần áo xong cầm điện thoại di động vội vàngđira cửa tìm người. Bỗng nhiên có loại ảo giác nhưđibắt gian.

Ban đêm ở khách sạn, lăn lộn hai trận cùng Trình Khiên Bắc xongthìnhanh chóngđihẹn hò với chu công.

Trình Khiên Bắc yên lặngmộtlát rồi cườinhẹbảo:"anhcó nhớ hồi em học đại học, chúng ta mới vừa kiếm được tiền,anhmuốn emđitìm phụ nữ, emnóiemđãcó người mình thích rồi,anhnhớkhông?"

" Được à mày!" Vương Hạo Thiên thụimộtquyền lên vaianh," Cái tính này của màythậtsựlà từnhỏkhôngthay đổi, làm gì là phải làm cho bằng được, ý chí và thựchiệncủa chú mày khiếnanhvô cùng bội phục."

Giang Mạnnóixongthìquay qua bảo Trình Khiên Bắc:" Nhưng vừa rồi quảthậtlàhắnđãcứu em."

Giang Mạn lầm bầm:" Ai mà biết được ngươi có phải giả bộ tốt haykhông?"

Nét mặt Trình Khiên Bắc thoáng yên ả lại, dù bối rối vẫnnóimộtcách bình tĩnh:" Sau nàykhôngbiết chúng ta còn có cơ hội gặp mặt haykhông, em đưacôấy tới đây, vốn dĩ là đểcôấy vàanhgặp nhau, nhưngcôấy....nóisao được nhỉ, ừthìcôấy tương đối là nguyên tắc, có thểsẽcó chút kháng cự."

Edit: Michellevn

Trình Khiên Bắc hítmộthơi,nóibằng giọng nhàn nhạt:" Sốngtrênthế giới này, chúng ta phải tuân thủ quy tắc, phạm phápthìphải nhận trừng phạt."

Trình Khiên Bắc kéo taycôđivề phía khách sạn, vừađivừanóibằng giọng bâng quơnhẹnhàng:"....thìcó thể làđãthấy tin tức vềanhởtrênmạng thôi!"nóirồi chuyển hướng, hỏi," Vừa rồi có phải bị dọa rồi haykhông?"

Vương Hạo Thiên nghĩ nghĩ rồi lại hỏi:" Hồi đó màynóivì ông nội mà giấu kín hôn nhân, cho nên cũngkhôngdẫn người đến choanhxem, thế nào mà lại giả thànhthậtrồi?"

Vương Hạo Thiên cười tự giễu:" Hiểu,anhmày là tội phạm truy nã, người nguyên tắc mànói, biếtanhmày ở chỗ này, chắc làsẽthông báo ngay với lãnhsựquán, ngàn vạn lần mày cũng đừng để con bé biết mày đến tìmanh."hắnvỗ vỗ vaianh," Vậyđi, xem nhưanhem ta cũngđãđược gặp nhau. Về chuyện tự thú..... Mày đểanhsuy nghĩ thêm nữa, nếuanhkhôngtrở vềthìmẹanhphải nhờ mày chăm lo đến cuối đời."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 46