Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 45

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 45


Có điềucôchắc chắnsẽkhôngthừa nhận, cố ý hừmộttiếng:" Đó làanh, chứ em hết sức bình thường nhá!"

Trong lòng Giang Mạn thầmnóicònkhôngphải sao? Phim Quỳnh Dao cũngkhôngthăng trầm như họ, vừa mất khống chế ném sáchđirồi vừa điên cuồng làmmộttrận, giờthìlại ở chỗ này nghiêm túc mà thu dọn.

"khôngnóicho em."

Mười hai mười ba tuổicômới vào cấp hai, lúc đó là điều kiện gia đìnhcôtốt nhất, mua đất xây được ngôi nhà lớn. Cha mẹ bận rộn làm ăn, mờimộtdì chăm sóc riêng mìnhcô, tiền tiêu vặt mỗi ngày dùngkhônghết, có thể muốn mua bất cứ truyện tranh hay đĩa nhạcyêuthích nào. Bởi vì là trường cấp hai trọng điểm, môi trường hoàn cảnh rất tốt, xung quanh đều là những đứa trẻ giống nhưcô, rắc rối hầu hết chỉ là thikhôngtốt, hoặcmộtchút ngọt ngào buồn thương của mối tình đầu.

Trình Khiên Bắc vẫn nhìncôbằng ánh mắt như vậy, hỏi bằng giọng thờ ơ:" Nếuanhthậtsựlàmộtngười điên, vậy phải làm sao?"

"đithôi!" Trình Khiên Bắc đón lấymộtly đồ uống từ trong taycô, kéo taycôquay trở về.

Người nước ngoài còn tỏ ra kinh ngạc và thểhiệnsựtiếc nuối:"thậtvậy sao? Tôi còn tưởng bé con này chưa đến hai mươi tuổi đấy!"

Trongmộtvài ngày hầu nhưkhôngnhìn thấy khuôn mặt người Trung Quốc nào.

Trình Khiên Bắc cầm lấy bức ảnh, nhét trở lại giá sách,nóibằng giọng bâng quơnhẹnhàng:" Cuộc sống củaanhkhôngphải nằm tất cả ở phố Hạ Đường, còn có trường học mà! Ở trường học trông thấy những đứa trẻ ngoan khác, dĩ nhiên muốn giống như những người khác."anhdừng lạimộtchút," Chủ yếu là muốn đem lại cuộc sống an ổn hơnmộtchút cho mẹanh!"

Trình Khiên Bắc cũng từ từ đứng dậy, mặc quần ở nhà vào rồi cúi xuống lần lượt nhặt những cuốn sáchtrênnền nhà và đặt trở lại giá sách.

Trình Khiên Bắc ngẩn người:" Sao thế? Trị an nơi này tốt lắm mà!"

Trình Khiên Bắc chọnmộthòn đảonhỏkhá yên tĩnh, rất ít du khách trong nước. Vô cùng thích hợp cho mục đích trốn tránh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Giang Mạn gật gật đầu, chợt như nhớ ra cái gì,thìthào:" Vậythìem cho rằng hai chúng ta phải cẩn thậnmộtchút!"

Thế nhưng đấm xong, chính mình cũngkhônghiểu vì sao mà nở nụ cười.

Trình Khiên Bắc nghĩ nghĩ:" Mười hai mười ba tuổi sao đó?nóisaothìnhững năm đó cứ ba ngày hai bữa lại có người đến gây chuyện, bị thương là chuyện thường như cơm bữa thôi."

Trình Khiên Bắc đứng dậy:" Ấu trĩ!"

*

Giang Mạn biết lúc mẹanhmất,anhmới mười chín tuổi. Chắc chắn là tiếc nuối lớn nhất đờianh.côkhôngquấy rầyanhnữa, lùi ra sau giúpanhnhặt những cuốn sáchtrênnền nhà.

Giang Mạn xoay lại lắc đầu:"khôngcó gì, chỉ là cảm thấy hai người vừa rồi có chút kỳ quặc."

Trình Khiên Bắc nhìncôchân trần chạy ra khỏi thư phòng, khóe miệng vô thức cong lên.

Trình Khiên Bắc nhìncô, cười bảo:" Thực tếthìnó cũngkhôngmấy đáng sợ như em nghĩ đâu. Mặc dù an ninh của phố Hạ Đường có chút kém, nhưng hàng xóm láng giềng hầu hết đều là những người tốt."

Trình Khiên Bắc đỡ đỡ trán, vốn chỉ là khe khẽ cười, nhưng rất nhanh lại giống nhưkhôngkìm được mà cười phá ra.

" Sao vậy?" Trình Khiên Bắc quay đầu lại nhìn theo ánh mắtcôvà hỏi.

Giang Mạn bịanhchọc cười, nhìn đồ uốngtrênbàn sắp hết, cố ý than thở:" Emđimua ít nước lạnh để giảm nhiệt choanh."

"anhcó bệnh à?" Giang Mạn tiến lên trước đấm choanhmộtcái.

Cảnh sinh tồn như phố Hạ Đường, đối với họ mànóicó lẽ chỉ tồn tại trong những bộ phim Hong Kong xa xôi.

" Ờ!" Người đàn ông cao cao lên tiếng đáp lại, rồi nhìn Trình Khiên Bắc bằng vẻ mặt phức tạp, sau đóthìcùng đồng bọn quay trở về quán bar.

" Vậy sao?" Trình Khiên Bắc buồn cười bảo,"khôngphải làđãxem tin tức trong nước rồi đấy chứ?anhxem mấy ngày này tin tức vềanhvẫn luôn là hot search, người nhà họ Diệp cũngthậtlà dốc hết vốn liếng."

Chương 45

Giang Mạn nhủ thầm,thậtkhó mới gặp được hai người đồng hương, tiếc rằng lạikhôngphải người bình thường.côtrả lời lạnh nhạt:"khôngphảimộtmình."

" Sao thế?" Giang Mạn bịanhnhìn màkhônghiểu gì cả.

Vốn dĩanhcòn định tiếp tục cuộc sống như vậy cho đến khi hết kỳ nghỉ, song Giang Mạnkhôngthể chịu được nữa, vào buổi tối chạng vạng ngày thứ tư, rốt cuộc vùng lên đấu tranh, thay áo váy xinh đẹp mà ra cửa.

Giang Mạn nhịn cười súyt nữathìđau sốc hông, có điều nhìn gương mặt đen thui của Trình Khiên Bắcthìcũng xem như có lương tâm mà thu lại nụ cười,:" Nghenóingười nước ngoàikhônggiỏi nhìn tuổi tác của phụ nữ Trung Quốc chúng ta."

Trình Khiên Bắc cười lắc đầu, lơ đãng mà quay đầu nhìn về quán bar vừa rồi, nơi đó vốn để trống cửa,mộtngười đàn ông tóc húi cua đứng đókhôngbiết từ khi nào, cứ bất động đứng đó yên lặng nhìn hai người.

Lúc hai ngườiđangngồi bên bờ biển đón gióthìcó mấy người nước ngoài c** tr*n đến bắt chuyện.

Theo bản năng quay đầu lại nhìn, hai người đàn ôngmộtcaomộtthấp mặc quần bãi biển như bao người đàn ôngtrênđảo, hình xăm phức tạptrêncánh tay để trần, nhìnkhônggiống tốt lành gì cho mấy.

côngẩng đầu nhìnanhcười.

Hầu hết trong mắt mọi người, Trình Khiên Bắc là quý ông lạnh lùng tự phụ vàkhôngthể tiếp cận, thậm chí còn mang theo phần nào khí chất cấm d·ụ·c, tất nhiên làkhôngphải ngụy trang, đây cũng là con ngườithậtcủaanh, hoặcnóicách khácanhchân thựcmộtmặt. Bởi vìanhcũng là cao tài sinh xứng danh hàngthậtgiáthật.

Giang Mạn ngồi luôn lên bàn, hai tay chốngtrênmặt bàn, cách nền nhà hai cái đùi thoáng đung đưa, nghiêng đầu đánh giá bóng lưng người đàn ông. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trình Khiên Bắc giống như thuận miệng hỏi:" Kỳ quặc như thế nào?"

Giang Mạn điên tiết đập bốp lên tayanh:" Ai muốn làm tiếp chứ? Sẹotrênlưnganhlà sao mà có?"

Giang Mạnkhôngthể tưởng tượng được cảnhmộtcậu bé mười hai mười ba tuổi bị chém trọng thương,côyên lặngmộthồi, rồinóibằng giọng rầu rĩ:" Emđangnghĩ lúc mười hai mười ba tuổithìemđanglàm gì?"

điđược mấy bước, cũngkhôngbiết Giang Mạn nghĩ tới cái gì, vô thức quay đầu lại nhìn, lúccônhìn tớimộtkhuôn mặt người Hoa quay ngược trở lạithìchợt lóe lênmộtcánh tay xăm kín hình.

Sau đó Giang Mạn thấyanhđẩy hai người kia ra, bước đến bên cạnh và ôm lấy vaicô, lạnh lùng nhìn hai người kia.

Đuôi mày khóe mắt của Trình Khiên Bắc đều là ý cười, nhìncônói:" Emkhôngcảm thấy hai chúng ta giống kẻ điên sao?"

Ánh mắtcôrơi vào phần dưới sống lưng để trần củaanh, đường cong thắt lưng đẹp đẽ, đột ngột dừng lạimộtchút. Bên nhau lâu như vậy, giờcômới chú ý, bên hông củaanhvậy mà cómộtvết sẹothậtdài, mặc dù màu sắcđãrất nhạt, nhưng lại dài tới tận hai tấc.

Giang Mạn nhớ tới đánh giá của người cảnh sát già và dì Lý dành choanh, gật mạnh đầu đồng ý, tầm mắt liếc nhìn bức ảnhanhvừa bỏ vào, vươn tay rút ra, nhìn hai cậu bétrênđó, cười hỏi:"anhnóianhđãchơi với những đứa trẻ này từ khi cònnhỏ, lớn rồikhôngtrở thành lưu manh,thậtlà rất hiếm đấy. Đây có phải là gần bùn màkhônghôi tanh mùi bùn?"

Trình Khiên Bắc lật bàn taytrêneo xuống, trả lời bằng giọng lơ đãng:" Cái này ấy hả! Hồinhỏở phố Hạ Đường bịmộttên lưu manh thu phí bảo kê dùng dao chém bị thương."

" Đúngkhônghả?"

Trình Khiên Bắc bật cười lắc đầu, quay người nhét quyển sách cuối cùng vào giá sách,nóibằng giọng bâng quơnhẹnhàng:" Gần đây các loại tin tức củaanhchắc chắn là bay đầy trời,khôngphải em muốnđinghỉ phép sao?anhđãđặt vé máy bay ngày mai rồi, chúng tađitrốn vài ngày."

Nhưng ngoài khía cạnh này ra, Giang Mạn cũng được chứng kiến vẻ bất cần đời vô lại củaanh, cùng chút ấu trĩ ngây thơ thi thoảng cố ý lộ ra.

Cảnh biển chạng vạng rất đẹp, người cũng đông, ngoại trừ những người dân đảo da đenthìvề cơ bản đều là khách du lịch châu Âu và châu Mỹ. Hai người chen trong đó cũng khá gâysựchú ý, nhất làcôgáiphương đông thon thả trắng nõn như Giang Mạn, tỷ lệ ngoái đầu nhìn lại khá cao.

Tuy rằng chỉ là trong nháy mắt, nhưngkhônghiểu sao Giang Mạn lại cảm thấy có chút quen mắt.

Giang Mạn ngoài cười trongkhôngcười:" Là rất chân thực đấy."

Giang Mạnnói:" Hai người kia vừa nhìn cũng chẳng phải lương thiện, nếu biếtanhlà ai, ở đây đất khách quê ngườikhôngquen, b·ắ·t· ·c·ó·canhyêucầu tiền chuộcthìphải làm sao? Năm nayanhchính là nằm trong top mười người giàu có dưới ba mươi tuổi đấy." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Giang Mạn trợn trắng mắt:" Đương nhiên là đưaanhvào bệnh viện tâm thần chứ làm sao!"

côđangđịnh bướcđithìmộtngười chặncôlại, chỉ chỉ vào nơi bán rượu phía saucôvà mỉm cười bảo:" Đồng hương gặp nhau nơi đất khách chính là duyên, cùngđiuốngmộtly nhé?"

Edit: Michellevn

Giang Mạn lườmanh:" Emnóithậtđấy." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lồng ngực Giang Mạn chua xót, nửa lời cũngkhôngnóira được.

Trình Khiên Bắcđangtập trung sắp xếp, cả ngườikhôngchú ý bịcôchạmnhẹmộtcái súyt nữathìgiật mình, theo bản năng túm lấy taycô:" Đợianhsắp xếp sách xongthìlàm tiếp!"

Bởi vìkhôngcần phải suy nghĩ về công việc nữa, lại được ở bên người đàn ông mìnhyêu, đây là kỳ nghỉ dễ chịu nhất từ sau khi Giang Mạnđilàm, ban ngàythìbơi và lặn, buổi tốithìngắm sao. Đương nhiên đây chỉ là hai ngày đầu tiên, sau đócôbuột miệng thốt lên rằng mỗi ngày bơi lặnthậtlà nhàm chán, sau đó liền bị Trình Khiên Bắc kéo vào phòng khách sạn, trải qua cuộc sống ba ngàykhôngbiết xấu hổ.

Giang Mạn kinh hãi:" Hiệu suất củaanhkinh khủng quá!thậtđúng lànóiđidu lịch làđi. Ok, vậy emđisắp xếp hành lý."

mộttrong hai ngườinói:" Người đẹp,mộtmình hả?"

Trình Khiên Bắc:" Phải lạnh nhất đấy."

Trình Khiên Bắc nghiêng đầu nhìncôgiây lát rồi chọt chọt đầucô:" Trí tưởng tượng của em phong phúthậtđấy."

Trình Khiên Bắc vậy mà cườikhôngnóigì, đưa lưng về phíacôtiếp tục sắp xếp lại giá sách.

anhnóibằng giọngnhẹnhàng bâng quơ, nhưng trong lòng Giang Mạn quảthậtkhôngkìm được co lại, hỏi theo bản năng:" Hồi mấy tuổi vậy?"

Giang Mạn nghĩ nghĩ,nói:" Sao em cảm giác như họ quenanhá?"

Chỉ làanhkhôngthể làm được.

Trình Khiên Bắckhôngnóigì mà chỉ cười lạnh ha ha hai tiếng.

Giang Mạn khoanh tay đứng tựa vào trước bàn sách rộng lớn quan sát động tác củaanh, cười:"anhcó bản lĩnhthìđừng có mà nhặt chứ? Tính khí gì mà nóng nảy!"

Lúc người nước ngoài kia bướcđi, cònkhôngquên nháy mắt với bé con phương đông.

Trình Khiên Bắc quay người lại nhìn cuốn sách trong taycô, tiện tay nhận lấy bỏ vào trong ngăn tủ, sau đó chợt như nhớ ra gì đó, quay đầu tĩnh lặng nhìncô.

côđãhiểu người này rồi sao? Khả năng điều đó cũngkhôngtính, bởi vì tính khí và tính cách cả con ngườianhđều quá phức tạp.

côđiđến nơi bàn đồ uống bên bãi biển, chọn hai phần đồ uống lạnh,đangmuốn bưng trở về, tầm mắt liếc về phía xuấthiệnhai gương mặt người Hoa.

Đến lần thứ năm lại có người đến bắt chuyện với Giang Mạn, khuôn mặt Trình Khiên Bắc gần như xanh mét, tức giận dùng tiếnganhnói:"côấy là vợ của tôi."

Giang Mạn nhíu mày, đúng là đồng hương đất khách, va chạm với kiểu người này khẳng định làkhônghay rồi,côđangsuy nghĩ xem từ chối khéo léo hai người này thế nàothìgiọngnóicủa Trình Khiên Bắc đột nhiên vang lên: " Mấy ngườiđanglàm gì vậy hả?"

Giang Mạn cau mày nhảy từtrênbàn xuống, chân trầnđilại phía sauanh, vươn tay xoanhẹlên vùng hônganh.

Trình Khiên Bắc giống như cảm nhận được, quay đầu lại nhìncô, thấy chân màycôxoắn lại, buồn cười bảo:" Đây đều là chuyện thiếu niên nhiều năm trước rồi."

Đương nhiên là còn cómộtchút dịu dàng vô tình.côtin đây đều là phẩm chất thựcsựcủaanh. Có lẽ đây làsựphức tạp của người này.

Trình Khiên Bắc nghe vậy quay đầu nhàn nhàn nhìncô, khe khẽ cười:" Đâykhôngphảianhđể em nhìn thấy chân thực vềanhhay sao?"

Giọng điệuanhcó chút trêu chọc, dường như cố ý trêu tứccô. Giang Mạn xìmộttiếng, chống ngườianhngồi dậy, lấy cái áo sơ mi dài rơi rớt bên cạnh khoác tạm lên người.

Hai người kia cũng giương mắt nhìn nhìncô, trong ánh mắt lộ ra tia ngả ngớn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 45