Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 36

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 36


Hứa Thận Hành gật đầu.

Hứa Thận Hành:" Chuyện nàyanhkhôngrõlắm, có điều ông cụ để lại toàn bộ tranh chomộtngười con riêng chỉ mới thừa nhận được mấy năm,nóithế nàothìcũng thấy khó tin!"

Thực tế,anhta cố ý đến tìmcô, lúc ở bên ngoài Đài truyền hình, trông thấycôlái xe về hướng này, liền chạy theo. Trong cuộc sống nào có trùng hợp nhiều như vậy, chỉ có trăm phương ngàn kế sắp đặt những cuộc gặp gỡ vô tình thôi. Có điều từng trăm phương ngàn kế làcô,thìhiệngiờ đổi thànhanhta.

Đúng lúc đồ ăn được mang lên, Giang Mạn cầm đũa lên vànói:" Nếu hôm nayanhchỉ muốnnóivề chuyện này, vậythìchúng takhôngcòn gì đểnóinữa."

Xác thực đúng như những gì Hứa Thận Hànhnói,anhkhônggiống với những người có cuộc sống xuôi chèo mát mái như họ, trải qua cực khổ, tất nhiên sao có thể đơn giản như vậy được.

Giang Mạn lúng túngđitheoanh, sau khi vào thang máy, đột nhiên bật cười.

Bởi vì là tối thứ sáu, các nhà hàng trong trung tâm mua sắm cơ bảnđãđông khách, hai người liền chọnmộtnhà hàng Nhật Bản cao cấp. Mặc dùkhôngcó phòng riêng, nhưng vẫn có chỗ ngồi trong sảnh, cũng khá yên tĩnh.

Giang Mạn buột miệng:"khôngtính Du Hoan sao?"

Giang Mạn đặt ly nước xuống, bình tĩnh nhìnanhta, hỏi tiếp:" Vậyanhcảm thấy Trình Khiên Bắc là loại người nào?"

Từ trong phòng bao, Trình Khiên Bắcđira cùng hai người lập nghiệp trẻ tuổi, ngang qua đại sảnh, vô tình lướt mắt sang phía cửa bên trái, cómộtgiọngnóiquen thuộc,không,khôngphảimộtmà là hai. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hứa Thận Hành nhìn biểuhiệnlơ đãng và thờ ơ củacô, thở dài thườn thượt, cuối cùng cũngkhôngđề cập đến vấn đề này nữa.

Giang Mạn đứng lên:" Vậy hẹn gạp lại."

sựtrùng hợp này khiếncôcảm thấy hơi buồn cười, nghĩ đến cũngđãvài ngày rồikhôngliên lạc vớianh, vì thế tiện tay cầm điện thoại lên, nhấn dãy số củaanh.

anhta dừng lạimộtchút rồinóithêm:"anhnóiđiều nàykhôngphải vìanhmuốn làm gì, mà là Trình Khiên Bắc dùng thủ đoạn lấyđitoàn bộ tranh và bản thảo của ông cụ Diệp, khả năng người nhà họ Diệpsẽkhôngchịu để yên,anhkhôngmuốn thấy em bị cuốn vào chuyện thị phi của họ."

Cho đến khi giọngnóicủa người đàn ông bên cạnh vang lên trong bóng tối:" Lạ giường hả?"

Giang Mạn nghe đầu dây bên kia truyền lại giọngnóixa lạ, kinh ngạc:" Tôi tìm Trình Khiên Bắc."

Ông chủ à, tôi thắp choanhcây nến!

côcảm thấy có hơi buồn cười,đangđịnh cất hai bức hình của mìnhđilại đột nhiên pháthiệnramộtnhân vật có chút quen thuộc trong bức hình, người đó đứngkhôngxa phía saucô, dựa vàomộtthân cây hút thuốc, ánh mắt vẫn nhìn về hướng bên này. Có điều là đại khái khoảng cách ở rất xa, tuy rằng bịcôvô tình chụp vào trong hình, nhưng cũngkhôngrõràng lắm.

Trợ lý Lâm liếc nhìnmộttòa nhà khách sạn vừađingang qua và bật thốt ra cái tên.

Nhưng kể từ khi biết chi tiết về cuộc sống vàsựtrưởng thành củaanh,côcảm thấy tất cả những dã tâm tham vọng củaanhđối với thế giới bên ngoài đều trở nên hợp lý.

Đinhmộttiếng, thang máyđãđến lầu Giang Mạn ở.

Trình Khiên Bắc hiếm khi chocôánh mắt xem thường, sải bướcđilên phía trướccô, lấy chìa khóa mở cửa trước.

Đột nhiêncônhận ra rằng ngay cả khi mọi thứ làsựthật,thìbản thâncôlạikhôngmuốn nghe bất kỳ phán xét tiêu cực nào về Trình Khiên Bắc.

Giang Mạn:"......."

Giang Mạn nghĩ nghĩ rồinói:" Ý củaanhlà, Trình Khiên Bắc dùng thủ đoạn thấp hèn, chiếm đoạt tài sản của ông cụ Diệp sao?"

Lúc này Trình Khiên Bắc ngược lại mỉm cười:" Tôikhôngđể trong lòng, chỉ là muốnnóicho em biết, tôikhôngphải loại người kia."

" Hả? Được!" Giang Mạn có chút đần cả người ra.

Giang Mạn bịanhnhìnthìmất tự nhiên, cứ cảm thấy cái mặt già nua của mình có chút nóng lên.côluống cuống quay đầu lại trốn tránh:" Nóng c·h·ế·t được! Tôiđitắm trước đây!"

Hứa Thận Hành nhìncô:"anhbiết em và Trình Khiên Bắc là kết hôn giả,hiệngiờ ông cụ Diệpđãmất rồi, em vàanhta nhanh chóng chia tayđi."

Trình Khiên Bắc gằn từng chữ:" Gã, xấu, xa!"

Trình Khiên Bắc sau khi mở cửa, làm cử chỉ xin mời, rồi thong thảnói:" Tôi làmộtthằng con riêng, nếu tôi muốn có con, như emđãnóitrước đây, nhất định phải đảm bảo khả năng cho nómộtgia đình hạnh phúc toàn vẹn,thìmới có thể chào đón nó được."

Bộ đồ ngủ Trình Khiên Bắc chuẩn bị cho Giang Mạnkhôngphải là kiểu gợi cảm màcônghĩ đến, đó chỉ là bộ quần áo ngủ bằng cotton thông thường nhưng thoải mái, dĩ nhiên nhìnthìđơn giản nhưng cũng là thương hiệu đắt tiền, mặc lên người rất thoải mái.

Trợ lý Lâm gật đầu liên tiếp:" Biết ạ, biết ạ."

Giang Mạn gật đầu, biết rằng bữa tối với người cũ này làkhôngthể tránh khỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Giang Mạn vốn địnhnóigiống nhưyêuđương, nhưng vẫn có chút lo nghĩ là bản thân tự mình đa tình, vì thế nhanh chóng thay đổi lời đến bên miệng:" Giống như bạn thân."

Hứa Thận Hànhnói:" Em biếtanhkhôngcó ý này mà,anhchỉnóiđây là tính toán của người nhà họ Diệp. Dượng củaanhthìkhôngnóilàm gì, nhưng Diệp Kính Trithìlại chẳng phải người bình thường, Trình Khiên Bắc chặn ngangmộtđòn như vậy, ông ta chắc chắnsẽkhôngthể từ bỏ ý định."

Chương 36

Rửa mặt xong lúc nằm lên giườngđãlà mườimộtgiờ.

Trợ lý Lâm vội vãyêucầu tài xế quay xe lại cửa khách sạn, lúc đưa điện thoại lại cho sếp mình, vốn tò mò muốn hỏi, nhưng còn chưa kịp mở miệng rađãbị đẩy lùi bởi ánh mắt "cấm xen vào việc người khác" của ông chủ nhà mình.

côđơ mặt nhìn gáy người đàn ông, cũngkhôngnóigì nữa, chờ xemanhlúc nàothìcười xong.

Biểuhiệncủaanhcó chút nghiêm túc, khiến Giang Mạn cảm thấy mình vừa làm ramộttrò đùa vô duyên. Nhưng đúng là như vậy,anhlà con riêng, thậm chí cha dượng cũngđãqua đời từ rất sớm, ngay từnhỏsống trongmộtgia đìnhkhônghoàn chỉnh, cho nên chắc chắnsẽkhôngđể con mìnhđilên vết xe đổ, những lời vừa rồi củacôđối vớianhmànói, quả thựckhôngphảimộtlời trêu chọc gây cười.

Trình Khiên Bắc với tay bật ngọn đèn đầu giường, quay qua nhìncô, Giang Mạn cũng giương đôi mắt to tròn đón nhận ánh mắtanh.

Trình Khiên Bắckhôngnóigì thêm nữa, chỉ lẳng lặng nhìncô.

Mà nằmtrêngiường rồikhôngngủ đượcthìkhó tránh khỏisẽgây ra chút bồn chồn.cônhịnkhôngđược cứ liên tục trở mình, dường như là muốn tìmmộttư thế thích hợp hơn đểđivào giấc ngủ, nhưngrõràng làkhôngthành công.

Trình Khiên Bắc khẽ cười:" Tạm được."

Giang Mạn thoáng do dự, sau đó vẫn gật gật đầu:" Được ạ!"

Trình Khiên Bắc nhìncôvội vãđivào phòng ngủ, khóe miệngkhôngkhỏi cong lên.

Trình Khiên Bắc kéo taycôxuống:" Vì sao hỏi tôi như vậy?"

Giang Mạn nhíu mày:"anhấykhôngthoải mái sao? Vẫn chưa ăn cơm à? Cònđangở công ty hay sao?"

Dường như bắt đầu từ lúctrênđảo, quan hệ của hai ngườiđãlặng lẽ thay đổi. Thỉnh thoảng trong lúc đùa vuicôcũngsẽđộng chân động tay vớianh, như là kiểu biểuhiệnkhôngchủ ý, bởi vì cũngkhôngxem chuyện đó có gì to tát,sẽkhôngbởi vìanhlà Trình Khiên Bắc mà tỏ ra lấy lòng, thậm chí đôi lúc còn có chút khinh thường. Nhưnghiệntại, vì cảm giác trong lòng đối vớianhđanglặng lẽ thay đổi,thìnhững hành động này thểhiệnra bên ngoài, liền trở thànhsựthân mật bình thường nhất giữa nam và nữ.

Bắt gặp ánh mắt thiêu đốt củaanh, Giang Mạn lạikhôngtự tin lắm mà tránhđi, làm bộ ung dungnói:" Chỉ muốn hiểu bản thân mình nhiều hơn chút, nhưng chắcanhcũngkhônghiểu tôi lắm." Dừngmộtchút rồinóithêm," Giống như tôi cũngkhônghiểu vềanhcho lắm."

Bất luận thế nào, lần này, chắc chắncôsẽkhônglàm người chủ động nữa.

Trình Khiên Bắc sửng sốt, rồi đột nhiên nhìncôcười rộ lên, lúc đầu chỉ là cười che mắt, sau đó giống như hoàn toànkhôngthể kiểm soát, vùi mặt vào gối cười đến rung cả bả vai.

Trình Khiên Bắc nằm xuống cạnhcô, khẽnói:" Năm đó khi mẹ tôi nhập viện,khôngphải thiếu tiền sao? Khi đó bạn học và hàng xóm xung quanhđãgom dóp cho tôimộtkhoản tiền cứu mạng,trênđường cầm tiền đến bệnh viện, suýt nữathìlàm mất,côấyđãgiúp tôi tìm lại.”

"Tiểu Mạn....."anhta nhíu mày lại lên tiếng, ý đồ thữ thuyết phụccônữa.

" Thôi bỏđi, xem như tôikhônghỏi." Giang Mạn cạn lời bĩu môi, đưa tay che mắt mình.

Trình Khiên Bắc buồn cười:" Tôi vàcôấy cũngkhôngquen thân lắm."

Giang Mạn yên lặngmộthồi, nếukhôngcó quãng thời gian ở chung gần đây này,côsẽcảm thấy bức chân dung mà Hứa Thận Hành phác họa Trình Khiên Bắc vô cùng chính xác, bởi vì trước kiacôcũng cho là như vậy, thực tếhiệntại cũngkhôngcó gì thay đổi.

Trình Khiên Bắc lặng lẽ lắng nghe tiếng hít thở củacômộtlát,mộtmình khe khẽ cười trong bóng tối, rồi nhắm mắt ngủ.

Đàn ông uống rượu phá cầu đấy! Có bản lĩnhthìvừa rồi đừng có để mình nhận điện thoại luônđi!

Giang Mạn nghĩ nghĩ, quamộtlúckhôngnghĩ ra được đáp án vấn đề củaanh, cuối cùngkhônghiểu sao trong đầu lại nhảy ra câunóiba năm trước của Ninh Nhiễm, sau đóthìbuột miệng:" Năm đó tốt nghiệp, Ninh Nhiễmnóichị ấy nhìn thấyanhở chùa cầu phúc cho người mình thích, vậy người đó còn ở trong lònganhkhông?"

Edit: Michellevn

Trình Khiên Bắc vẻ mặt khó đoán nhìncô, sờ sờ sống mũi:" Ừm, chưa từngđinước ngoài." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trình Khiên Bắc trả lời:"không, có lẽ ban ngày ngủ nhiều rồi, tôi cũngkhôngthấy buồn ngủ."

" Tìm lại được tiền cứu mạng quảthậtân huệ to lớn!" Giang Mạn gật gù có chút đăm chiêu," Vậy giờanhđãgiàu có thế này, hẳn là càng nên báo đáp lại họ phần lớn hơn rồi! Dù saothìra nước ngoài cũngkhôngphiền phức."

Giang Mạn lắc đầu:"Sư huynh, cảm ơnanhđãnhắc nhở em những điều này, nhưng emkhôngphải là đứa bé, em có chừng mực,anhkhôngcần phải lo lắng."

Ngay lúccônhíu mày lại, Hứa Thận Hành thong thả bước tới:" Tiểu Mạn,thậtlà trùng hợp!"

anhkhẽ nhíu mày, ánh mắt nheo lại, nhìn về phía bên đó, dừng lại bước chân. Trợ lý Lâm bên cạnh thấy thế liền tò mò hỏi, rồi nhìn theo hướnganhquay đầu, sau đóthìthấy Giang Mạn và Hứa Thận Hành bên trong dãy ghế.

côđivào phòng, vừa đổi giày vừanói:" Tôi chỉ buột miệng đùa chút thôi,anhđừng để trong lòng."

Trình Khiên Bắc nhướng mày nhìncô:" Giống gì cơ?"

Nghe tiếng chuông điện thoại,anhcầm lên nhìn dãy số gọi đến, nhướng mày, đưa cho trợ lý Lâm bên cạnh, nhàn nhạt bảo:" Nhận hộ tôi."

côđãkhôngcòn là thiếu nữ mười lăm tuổi coi tìnhyêulàtrênhết,hiệngiờcôlà người phụ nữ hai mươi lăm tuổi chẳng còn bao nhiêu sức lực để mắc sai lầm trong tìnhyêunữa, nếu lúc nàycônóivềyêuđươngthìkhôngthểkhôngtính toán thiệt hơn.

côyên lặngmộtlát rồi lại buộc miệng hỏi:" Ân nhân đó củaanh, có ân nghĩa gì vớianh?"

Lúc này, Trình Khiên Bắc và trợ lý Lâmđãngồitrênxe, vừa mới ra khỏi trung tâm thương mại.

côthừa nhận mìnhđãcó rung động với Trình Khiên Bắc, cũng có thể cảm nhận được tâm tư củaanhđối với mình, nhưnghiệngiờcôđãqua rồi cái tuổi có thể bất chấp tất cả vì tìnhyêu, huống chi so với Hứa Thận Hành,Trình Khiên Bắc phức tạp và ma lanh, khiến người ta khó bắt hơn nhiều.

Sức khỏe của Trình Khiên Bắcđãkhôi phục từ lâu, hiển nhiên là phải lái xe đưacôvề, sau khi tới chung cư, Giang Mạn tháo dây an toàn và xuống xe, giống nhưđãquen với cảnh sớm chiều ở chung mấy ngày nay, bỗng chốc xa nhau, vậy mà lại có chút lưu luyếnkhôngrời.

cômỉm cười:"anhnóithìcó vẻ đúng. Có điều theo em biết, ít nhất là trong chuyện ông cụ Diệp, ngoại trừ chuyện cháu dâu là em đây,thìanhấykhônghề thểhiệnbất cứ thủ đoạn nào cả. Ông cũ Diệp tặng tranh và bản thảo choanhấy, cũng là sẵn lòng tự nguyện, chẳng phải bịanhấy lừa gạt gì cả."

Hứa Thận Hành suy nghĩmộtlát, trả lời:" Mặc dùanhvà cậu ta cùng khóa, nhưngkhôngcùng chuyên ngành, chỉ qua lại lúc tụ họp nhiều lớp cùng nghe giảng,cònthìgần nhưkhôngcó liên lạc gì cả, cậu ấy cũngkhôngở ký túc xá,nóithậtlàanhchẳng hiểu gì về cậu ta cả. Nhưnganhcảm thấy cậu ấy chính là ông cụ non, kiểu đàn ông lòng dạ thâm sâu,anhtin cảm giác nàykhôngthể sai được,đãvậy quá trình làm giàu của cậu ta quá là truyền kỳ hư cấu, hoàn cảnh xuất thân là phức tạp như vậy, so sánh với những người sống theo nề nếp cũ của chúng tathìquá khác biệt. Vì vậy,anhhy vọng em nhanh chóng thoát khỏi quan hệ với cậu ấy đểkhônggặp rắc rối."

Vì vẫn còn hai ngày nghỉ, mà Trình Khiên Bắcthìdo ông nội qua đời, cũng ở nhà nghỉ ngơi, Giang Mạn liền ở cùnganhmỗi ngày. Cùng nhauđimua thức ăn nấu cơm, xem phim điện ảnh xưa cũ, buổi tối cùng ngủ lại nhàanh, vìđangcòn trong tang kỳ, hai người đương nhiênkhôngthể làm gì khác, chỉ đắp chăn trò chuyện, sau đó ngủ, tự nhiên như những người bình thườngyêunhau.

Giang Mạn mỉm cười gượng gạo:" Ừm,anhđimua sắm hả?"

" Vậy sao? Tôi thấycôấy đối vớianhthân lắm đấy."

"khôngphải sao?cônàngkhôngbiết gì?"

" Hai ngày nay công việc của Trình tổng quá bận rộn, có chútkhôngthoải mái, giờ còn chưa ăn cơm đấy ạ!Là bà Trình sao? Có chuyện gìkhôngạ? Tôisẽchuyển lời choanhấy."

Vậy nên đây là tiết mục hài hước ngắn ngủi sao?

Giang Mạn nghĩ nghĩ, dò hỏi:" Vì vậy, cũngkhôngphảianhthựcsựthíchmộtcôgáiđãra nước ngoài hả?"

Gian phòng xa lạ, giường ngủ lạ lẫm, nhưng người đàn ông bên cạnhthìquen thuộc, Giang Mạn vốn cũngkhôngcó tật xấu lạ giường, nhưng nằm thẳng đơ cả mười phút, vẫn chẳng hề thấy buồn ngủ chút nào.

Trong tình cảmcôđãthất bạimộtlần, vàcôkhôngmuốn thử nghiệm thêm lần nữa cảm giác thất bại đó.

.......................

Hứa Thận Hành vốn định cùngcôđira cửa, nhưng thấy nét mặt lãnh đạm củacô, đành ngồi tại chỗ gật đầu:" Hẹn gặp lại."

" Ò!"

Còi báo động của trợ lý Lâm vang lên mạnh mẽ.

Giang Mạnkhôngnghiên cứu kỹ lờinóicủaanh, chỉ đột nhiên cảm thấy hơi thoải mái.côlà phụ nữ, giác quan thứ sáu của phụ nữ thường là chuẩn xác,côcó thể cảm giác được Trình Khiên Bắc đối vớicôkhác, nhưngkhôngchắc vềsựkhác biệt này, sức nặng của tìnhyêurốt cuộc có bao nhiêu phần.

Giang Mạn nghe đến xưng hô này, suýt nữathìphá ra cười, vươn tay thụi lên vaianhmộtđấm.

Giang Mạn đáp:"anhkhôngcảm thấy chúng ta lúc này có hơi giống....."

Thời tiết tháng sáu, quảthậtcó chút nóng.

Trình Khiên Bắckhôngné tránh,chỉ bình tĩnh nhìncô, trong mắt lấp lánh ý cười.

Còn có hai tấm làcôtự chụp mình, có lẽ là dùng giá ba chân để chụp.côgáitrong ảnh hẵng còn rất trẻ, có thể là được chụp bằng phim nhựa, nên vẫn có chút cảm giác về thời gian.

Giang Mạn cúi đầu uống miếng nước rồinói:" Bà Lâm Thanh là dì củaanhhả?"

Giang Mạn ý thức được cử động của mình có thể gây bồn ào đếnanh, nhanh chóng ngừng lật người lại,rồi hỏi bằng giọng nhàn nhạt:"thậtra làkhôngcó, chỉ là hình nhưkhôngthấy buồn ngủ. Tôi làm ồn đếnanhhả?"

Trình Khiên Bắc khua khuamộttay:" Đột nhiên em nhắc tới cái này, làm tôikhôngnhịn được buồn cười khi nhớ về nó."

Trình Khiên Bắc đỡ đỡ trán có phầnkhôngtự tin lắm:”nóithế nào nhỉ? Quảthậtlà tôi cầu phúc chomộtngười congái, bởi vì tôi mang ơncôấy, tôikhôngcó cơ hội báo đáp,côấysẽxuất ngoại. Tôi nghĩ sau này có thể cũngkhôngcó cơ hội, liền dùng cách thức mê tín, xem như chút lòng thành và tự an ủi chính mình!"

Giang Mạn nhủ thầm vậy mà trùng hợp:" Tôi cũngđangở bên này,anhcho tôi biết vị trí cụ thểđi, tôi tới tìmanhấy."

Trợ lý Lâm nhìn sang ông chủ nhà mình.

Sau khi ngồi xuống, Hứa Thận Hànhđithẳng vào vấn đề:" Tiểu Mạn,thậtlà làanhcố tình tới tìm em." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Giang Mạn bối rối, rồikhônghiểu sao có chút thẹn quá hóa giận, thụi vào vaianhhai phát:"anhcười gì hả?"

"Chính là vẫn còn chỗ để cải thiện."

Tới ngày thứ ba, vì hôm sau phảiđilàm, cùng nhau ăn bữa tối xongthìGiang Mạn liền quay về chung cư chỗ mình ở.

Có lẽ là bởi vì trong nhà củamộtngười đàn ông, cùng người ta chung chăn gối nhưng lại chẳng làm gì cả,đãhoàn toàn vượt qua ranh giới an toàn màcôtự đặt ra. Nếu là trước kia, có thểcôsẽtừ chối kháng cự, nhưng giờ đây lạikhôngkìm được mà kích động muốn vượt qua, hơn nữa còn muốn tiến hành luôn.

Hai người nhất thời cũngkhôngnóigì, quamộtlúc lâu,côthấp giọng mở miệng:" Trình Khiên Bắc, anhcảm thấy con người tôi thế nào?"

Nhưng lệnh của ông chủ, cậu cũng dám chất vấn gì, nhận cuộc gọi:" Xin chào! Xin hỏi ai đấy ạ?"

Giang Mạn ngẩn người, nhận lấy:" Cảm ơnanh!"

Trình Khiên Bắcđiphía saucô, bất chợt lên tiếng:" Tôikhôngphải phú nhị đại giàu có gì gì đó,khôngcần kết thông gia thương mại môn đăng hộ đối."

Trình Khiên Bắc tắt điện:"............Emnóiđúng."

Món ăn Nhật Bản ít mà tinh tế, Giang Mạn ăn rất nhanh,khôngđể Hứa Thận Hành từ chối,đãthanh toán hóa đơn luôn.

"Đúng vậy! Sau đó tôi cũngđãlàm như vậy."

Hứa Thận Hànhnói:" Cho dù thế nào, em có việc cứ tới tìmanh.anhnhất định cố gắng hết sức để giúp em."nóixong lại dường như nghĩ tới cái gì, lấy từ trong túi ramộtxấp ảnh," Đây là những ảnh chụpanhrửa ra từ cuộn phim em đánh rơi, trước đóanhđãnói, em nhìn xem có thích haykhông,anhcũngđãlưu giữ lại giúp em rồi."

Giang Mạn cười:" Con riêngthìthua kém người ta sao?"

Trình Khiên Bắcđãởtrêngiường trước, đợicônằm xuốngthìvươn tay tắt ngọn điện, cả căn phòng ngủ rộng lớn trở thànhmộtmàu đen thẳm.

"khôngcần cảm ơn."

Cứ như vậy đến xế chiều tan tầm hôm thứ sáu, Giang Mạn vừa lái xe đến trung tâm thương mại gần đó, chuẩn bịđiăn cơm,thìtrông thấymộthình dáng quen thuộc.

Hứa Thận Hànhnói:" Cho dùanhtin tưởng những gì emnói,thìliệu những người họ Diệp bên kia có tin haykhông? Huống hồ điều nàyđãkhôngcòn quan trọng nữa, chủ yếu là những đồ vật của ông cụ Diệphiệnđangnằm trong tay cậu ấy."anhta dừng lại rồi bất chợt cầm lấy tay Giang Mạnđangđểtrênbàn," Tiểu Mạn, em khẩn trương rũ bỏ quan hệ sạchsẽvới cậu ấyđi! Chuyện người nhà họ Diệp tranh giành gia sản sớm muộn gì cũngsẽgây ồn ào trong dư luận, lỡ đâu em bị liên lụy thân bại danh liệt,thìsẽmất nhiều được."

Hứa Thận Hành đáp:" Tới đây ăn tối, em cũng định ăn ở đây hả?"

Khóe môi Giang Mạn co rút có chút cạn lời:" Có kiểu báo ân nhưanhsao? Tự mình mệt c·h·ế·t mà khả năng người ta cũng chẳng biết gì hết, cho chút tiềnkhôngphải còn thực tế hơn sao?"

Giang Mạnđira ngoài trước.

Người ta gọi đó là liếc mắt đưa tình.

Giang Mạn rút tay mình về, mỉm cười trả lời:" Em chỉ làmộtngười bình thường,thìcó gì mà danh liệt chứ?anhnghĩ nhiều rồi!"

" Vậy lên lầu thôi!"

Giang Mạn thoáng ngây người, còn chưa kịpnóigìthìđãthấyanhmở miệng bâng quơnói:" Có hơi mệt, lười lái xe quay về, thôi cứ ngủ luôn tại chỗ này của emđi!"

Trình Khiên Bắc dùng khẩu hình miệng:"nóichocôấy địa chỉ của tôi."

Giang Mạn lúc này mới nhớ raanhcó chìa khóa căn hộ của mình.

Đối với Giang Mạn, những ngày này quảthậtcó hơi chệch quỹ đạo, vì thế ngày hôm sauđilàm,côliền để mình tập trung vào làm việc, tạm thời đặt Trình Khiên Bắc sangmộtbên.

Trình Khiên Bắc liếc nhìn trợ lý nhà mình:" Lát nữacôấy tới, biết phảinóigì rồi chứ?"

Hiển nhiên là Hứa Thận Hànhkhôngăn uống gì mấy, ăn được nửathìđặt đũa xuống.

Trình Khiên Bắc:" Vợ tôi. Cậu cứnóihai ngày nay tôi quá bận, có chútkhôngthoải mái." Dừngmộtchút, rồi bổ sung tiếp,"nóilà tôi còn chưa ăn cơm."

" Được,anhnóichoanhấy tôi qua liền." Giang Mạn cúp điện thoại, thuận tiện cất ảnh chụpđirồi nổ máy xe.

Giang Mạn ngây người:" Tôiđãchoanhlà loại người nào thế?"

Nhưng mà đáp lạianhchỉ có tiếng hít thở đều đều bên tai.

Biếtanhbị cắm sừng giận màkhôngdámnóigì, còn phải dùng khổ nhục kế tìm lại trái tim của bà xã,

Trình Khiên Bắc nhìncôkhẽ cười bảo:" Sao hả?khôngchào đón?"

Trình Khiên Bắc ngẩn người, cười bảo:" Bạn của tôi tính rakhôngcó nhiều, bạn nữthìlại càngkhôngcó, thành ra, xem như em là người đầu tiên đấy."

Trình Khiên Bắc lãnh đạm nhìn về phía đómộtlát, cuối cùng cũng chẳng làm gì, mà tiếp tụcđira bên ngoài.

Hứa Thận Hành ngây người,nóibằng giọng bất đắc dĩ:" Tất nhiên làanhkhôngphải rồi, chỉ làanhbiêt rấtrõchuyện nhà họ. Tranh và bản thảo của ông cụ Diệpp ước tính có giá trị mười mấy hai mười tỷ. Người bình thường vì trăm tám mươi vạn mà có thể đánh nhaumộtmấtmộtcòn, huống chi nhiều tiền như thế này. HƠn nữakhôngchỉ là vấn đề về tiền bạc, Trình Khiên Bắc là con riêng, người nhà họ Diệp sao có thể cam tâm để cho đồ vật của ông cụ Diệp rơi vào taymộtthằng con riêng."

Trợ lý Lâm có thể làm trợ lý choanh, đương nhiên là nhìn hiểu ánh mắt, sau khi biết ýthìnhanh chóng trả lời:" Dạkhông, vừa gặp khách hàng xong,đangchuẩn bị về nhà đây ạ! Ngay bên Ánh Ngọc Tinh Quang ạ."

Giang Mạn bình tĩnh gật đầu:" Em biết,anhcó chuyện gì cứnóithẳngđiạ!"

" Vậy tính raanhcũng được xem như là người nhà họ Diệp."

Trợ lý Lâm câm nín nhìn nhìn ông chủ nhà mình, nhủ thầm trong lòngkhôngphải mới vừa ăn rất nhiều hay sao?

Giang Mạn nhớ tới lời trêu đùatrênđảo, liền bảo:"anhvẫn nhớ sao?"

" Sao vậy?"

Liên tiếp mấy ngày liền,côkhôngliên hệ với Trình Khiên Bắc nữa, bên kia gửi tin nhắn hẹnđiăn, nhưngcôđều lấy lý do công việc bận rộn mà từ chối cho qua.

Trình Khiên Bắc nghe vậythìcười hỏi:" Em muốn hiểu gì về tôi?"

"Tiểu Mạn........"

Nếu thựcsựđâm đầu vào, kiểu gìcôcũngkhôngphải là đối thủ củaanh.

côkhom người định chào tạm biệtanh, nào ngờ Trình Khiên Bắc cũng tắt máy xuống xe.

Giang Mạnnói:" Đương nhiênkhôngphải rồi?"

Trở lại xe, Giang Mạn mở đèn bên trong xe, tiện tay lật mấy tấm hình.côđãkhôngcòn nhớ mình chụp những bức hình này lúc nào, nhưng hầu hết các cảnh đều ở trường và xem ra đều là cầm máy ảnh chụp đại.

côkhôngmuốn thừa nhậnthìcũng phải thừa nhận,mộtkhi tìnhyêunảy nởthìthựcsựlý tríkhôngcòn đạt đến mứcmộttrăm phần trăm nữa.

côcầm bức hình lên và saumộtlúc lâu nhìnthậtkỹ, mới xác định, người đó chắc là Trình Khiên Bắc.

Quamộtlúc lâu,anhthìthầm trong bóng tối:" Giang Mạn....."

Hai người còn chưa chính thức bắt đầu, mà lòng củacôđãnghiêng về phíaanh.

Sau đó nhìn theocôđira khỏi nhà hàng.

Dĩ nhiên là cậu ta chỉ biết Giang Mạn, chứkhôngbiết Hứa Thận Hành. Vì vậy theo con mắt nhìn của cậu ta,thìbà chủđanghẹn hò vớimộtsoái ca trẻ tuổi.

" Hả?" Trợ lý Lâm đón lấy điện thoại, thấy tên người gọi là "cônàngkhôngbiết gì",khôngkìm được khóe miệng co rút, hỏi " Ai thế ạ?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

………………

Giang Mạn quay đầunóibằng giọng dí dỏm:" Cho nên sau nàysẽgiống như triệu phú Hồng Kong nào đó, tìmmộtcôgáitrẻ sinh con, rồi cho hai triệu sao?"

Hứa Thận Hành nhìn thấy vẻ mặt đối phương có chút hờ hững,thìthầm thở dài trong lòng.

Đây là ông chủ nhà mình bị mọc sừng rồi!

" Tạm được là ý gì chừ?" Hiển nhiên là Giang Mạnkhônghài lòng lắm với đáp án này.

Bởi vì, vẫnkhônghiểu lắm, cho nênkhôngmuốn tùy tiện mà tiến lên.côkhôngthể giống như năm đó cùng với Hứa Thận Hành, mặc kệ đối phương nghĩ gì,yêuai, chỉ cần bản thân thấy thíchthìcứ thế mà bừng bừng xông lên.

Quả nhiên, Hứa Thận Hànhnói:" Vậy cùngđiăn nhé!"

" Hả?" Giang Mạn chẳng hiểu ra làm sao,cônhớrõkhi đó Ninh Nhiễm cónóilàanhcầu nguyện cho người trong lòng mình.

" Em cười gì vậy?"

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 36