Thâm Tình Tựa Như Cạn
Úy Không
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 33
Chương 33
Giang Mạn sửng sốt, cười cười gật đầu:" Quen."
Hai ngày kế tiếp, hội nghị bên này vẫnđangtổ chức hừng hực khí thế, ngày nào Giang Mạn cũng bận rộn giống như con quay. Trình Khiên Bắckhôngđiện thoại tới,trênmạng cũngkhôngthấy tung lên tin tức gì của Diệp Hạc Minh.
Diệp Kính Văn hỏi dò:"anhcả, ý củaanhlà?"
Đầu bên kia trả lời rất nhanh: Giờđangở trong phòng chăm sóc đặc biệt, tình hìnhkhôngđược tốt lắm.
Trình Khiên Bắc khe khẽ thở ra, xoay người qua cài cho xong nút áo, rồi nhìncômộtcái, xách va ly hành lý lên,đira ngoài. Tới cửa, lại quay đầu nhìn về phíacô:" Khả năng lần này ông cụ khá nghiêm trọng, nếu cần em đến bệnh viện, lúc đó tôisẽgọi điện thoại cho em."
Sau khinóixong, trong xe lại rơi vào im lặng.sựim lặng này kéo dài mãi cho đến khi đến bệnh viện, xe dừng lại, Trình Khiên Bắc mới bảo:" Tới rồi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
côlại càngkhôngquên, ước định ban đầu của hai người, khi ông cụ Diệp qua đờithìđó là ngày dỡ bỏ mối quan hệ của hai người. Chỉ làcôkhôngngờ tới, quan hệ của hai người sau đóđãkhôngcòn là mối quan hệ thuần túy giữa tiền và hàng nữa, trong mơ hồthìcó phần nhiều hơn làsựnhập nhằng, phức tạpkhôngrõràng lắm giữa nam và nữ.
"Tình hình ông Diệp rất xấu sao?"
Diệp Kính Trinói:" Tôiđãnghe ngóng rồi, lúc đó ông cụ muốn được nhìn thấy cháu râu và cháu rể, Nhã Chính và Nhã Ý đều chưa thể đáp ứng ý nguyện của ông cụ, chỉ có Khiên Bắc bỗng dưng dẫn theomộtcôgáiđến trước mặt ông cụ,nóilà mìnhđãkết hôn." Ông ta dừng lạimộtchút," Tôiđãdò la được,côbé gọi là Giang Mạn đó, lúc ấy là kết hôn giả với nó, nó cho con bémộtngàn năm trăm vạn để con bé mua lại nhà xưởng cho gia đình."
Diệp Kính Vănnói:" Lúc trước nếukhôngphải em làm quá tuyệt tình,thìthái độhiệngiờ của nó có thể như thế này sao?"
Trình Khiên Bắc gật gật đầu, nhìncômộtlát, mới quay ngườiđira ngoài.
Trình Khiên Bắc lại dừngmộtchút, lắc lắc đầu:" Vẫn chưarõlắm, phải về xem mới xác định được. Chuyện trả phòng, trợ lý của tôisẽxử lý, emkhôngcần để ý. Em chú ý ăn uống của mình, đừng có màkhôngnhịn được mà ăn đồ bậy bạ, lúc nào vềthìlại liên lạc."
"À,khôngsao nữa rồi."
" Nếu nókhôngnhận chú,khôngtin nhà họ Diệp, chú cảm thấy lấy toàn bộ tranh và bản thảo của ông cụ là hợp lý sao?"
Diệp Kính Văn sờ sờ mũi, có phần buồn rầu:" Em thấy nókhôngcó dự định này."
" Hai năm trước ông cụ ký giao kèo cho tặng, lúc ấyđãbị ung thư, thần chí có sáng suốt hoàn toàn haykhông, vẫnkhôngthểnóiđược."
Trình Khiên Bắc nhìn vàocôchăm chúmộtlúc lâukhôngnóigì thêm nữa, rồi đột nhiên ômcôvào lòng vànóibên taicô: "Emnóiđúng, tôi vẫn còn có em!"
Diệp Kính Văn:".........Cũngkhôngphảikhônghiểu."
Bàn tay to đượccônắm lấy kia, trở ngược lại siết mạnh lấy taycô.
" Viêm dạ dày đó."
anhnổ máy xe, còn chưa lái ra khỏi bãi đỗ xe, chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên.
"Ba mẹ! Đây là bệnh viện!" Diệp Nhã Chính đứng bên cạnh yên lặng hồi lâu, rốt cuộckhôngnhịn được lên tiếng.
" Ừm, vâng." Giang Mạn đáp.
Giang Mạn đáp ngay:"anhcó việc cần cứnóicho tôi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cho dù là từ thành tích, hay cáchnóinăng cử chỉ của ông ta, đều có thể nhìn ra được, so với người cha bùn nhãokhôngdính tường kia của Trình Khiên Bắc, phải cao hơnkhôngbiết bao nhiêu lần. Chẳng qua dù sao cũng là thương nhân, cộng thêm tuổi tác vàsựtừng trải, thành ra nhìn có chút thâm tàng bất lộ.
Ông lão đeo máy thở phát raâmthanh " ưm ưm" nhợt nhạt.
Giang Mạn ngẩn người, biết người đàn ông lúc này nhất định là yếu đuối,côvỗ sau lưnganhtrấn an:"anhyên tâm, tôisẽở bênanhtrong thời gian này."
Dĩ nhiên,côcũngkhôngnghĩ đến việc cứ tiếp tục giữ mãi lấysựnhập nhằng ám muội này. Suy cho cùngcôchỉ làmộtngười bình thường, loại quan hệkhôngmấy đàng hoàng này chỉ làsựbuông thả trong nỗicôđơn của tuổi trẻ,mộtngày nào đó,côvẫnsẽphải trở về cuộc sống bình thường.
............................
Diệp Kính Văn vội vàngnói:" KHiên Bắc con hiểu lầm rồi, bác của con vẫn luôn làm đại diện cho tranh của ông nội con, bác ấy cũng lo conkhôngthông thạo, để trong tay bị hư hỏng. "
Lâm Thanh mặt mày xưng xỉa dời mắt khỏi ông chồng mình, nhắm mắt làm ngơ.
Trước khi Giang Mạnđira ngoài, ngoảnh sang nhìn người ta trả lời:" Vấn đề nàycôhỏi Trình Khiên Bắcthìxem ra thích hợp hơn."
Mấy người nhà họ Diệp vây quanh giường khóc nức nở thương tâm.
Từ sau khiđilàm, dù giấc ngủ củacôkhôngcó vấn đề gì, nhưng ngủ lâu như vậy, cũngthậtsựlà khá xa xỉ rồi.
Giang Mạn nắm lấy bàn tayanh, khẽnói:"anhcòn có tôi nữa mà!"
Tuy lờinóinhư vậy, nhưngthậtrađãkhôn khéo mànóicho Du Hoan, hai ngườikhôngphải là mối quan hệ công việc thuần túy.
Diệp Kính Tri nhìn thằng cháukhôngtranh quyền thế này của nhà mình,nói:" Nhã Chính,khôngphải chúng ta muốn giành cái gì? Mà là thằng em tốt này của cháu ngay từ đầuđãkhôngcó ý tốt, nhắm vào tài sản của ông nội cháu, ông nội cháu rất có thể cũng bị nó lừa phỉnh. Cháu có nghĩ chúng ta cứ đểmộtngười lòng lang dạ sói thựchiệnđược như vậykhông?"
Giang Mạn nhìn theo bóng dáng có phần mất khống chế củaanh, ngây ngườimộtlúc lâu mới định thần lại, cũng vội vàng xuống xe.
Trình Khiên Bắc đứng cách giường bệnh hai mét, sững sờ nhìn vào ông cụđãrađiởtrêngiường, như thểkhôngtin tưởng lắm vàosựthực trước mắt.
Diệp Kính Trinói:" Hai người cũng đừng lôi chuyện cũ ra nữa,nóigìđinữathìchúng ta mới là ngườimộtnhà. Tranh của ông cụ rơi vào tay của ngườikhôngphải họ Diệp, về tình về lý đềukhôngthể được."
(*)尘埃落定 - chén āi luò dìng (trần ai: bụi; bụi đều rơi xuống đến đất; chỉsựtình sau khi trải qua rất nhiều khúc khuỷu biến hóa cuối cùng cũng xác định kết quả)
Trình Khiên Bắc khẽ cười lên:" Ông nội cònđangnằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, mấy ngườiđãbắt đầu có ý đồ với những thứ tranh kia rồi sao?"
Trình Khiên Bắc nhếch môi có phần gắng gượng,nhẹgiọng trả lời:" Ở bệnh viện suốt, sao mà ngủ nổi."
" A lo! Tìm bác sĩ."
Giang Mạn: Được.
Lúc này Giang Mạnđãđitheo Trình Khiên Bắc xuống lầu, khí áp cả ngườianhrất thấp, tâm trạngrõràngđangrất tồi tệ.
Mãi đến lúc lên xe, Giang Mạn mởi lên tiếng hỏi thử:"anhvẫn ổn chứ?"
Giang Mạn gật đầu.
Trình Khiên Bắc gật đầu:"hiệngiờ phải dựa vào máy thở để hỗ trợ hô hấp, bác sĩnóirằng chỉ là mấy ngày này nữa thôi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giang Mạn khẽ cười:"khôngcó gì,anhcũng nên nghĩ thoángmộtchút, ông Diệpđãtám mươi lăm tuổi,anhcũngđãnóilà hỉ tang rồi."
Lần nàyanhkhôngđợicônóithêm gì nữa, chợt giống như phản ứng lại, tháo dây an toàn ra, chạy như bay về phía tòa nhà nội trú.
Trình Khiên Bắc mỉm cười khinh miệt:" Đa tạ Diệp tổng nhắc nhở."
trênthực tế, quan hệ củaanhvà nhà họ Diệp, cũngkhôngthông qua thủ tục pháp luật gì.
" Vâng."
điđến thang máy,thậtquá trùng hợp, đúng lúc gặp Du Hoan cũngđixuống.
Thế nhưng mà, vừa nghĩ tới phải chấm dứt, lại có chút thất vọng mờ mịt.
" Tôi biết rồi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trình Khiên Bắc nhìncôkhe khẽ cười:" Sinh lão bệnh tử là lẽ thường, ông nội tôiđãtám mươi lăm tuổi, tạ thế (c·h·ế·t)cũng xem như hỉ tang. Yên tâmđi, tôi có chuẩn bị tâm lý."
Giang Mạn: Cần tôiđithăm ông ấykhông?
Khicôcòn chưa hạ quyết tâm,thìtrước đócôkhôngmuốn để cảm xúc khống chế hành vi của mình.
côdùng tay vò vò mạnh mái tóc, che lại khuôn mặt ngẩn ngườimộthồi, có chút bực bội mà nhảy từtrêngiường xuống.
Trình Khiên Bắc:"khôngcó gì."
Tiếp theo là tiến hành các loại thủ tục mà người trong gia đình phải lo liệu, cái nàykhôngliên quan gì đến Trình Khiên Bắc, đều là trưởng tử nhà họ Diệp, Diệp Kính Tri đứng ra xử lý,mộtsố người họ Diệp khácthìgiúp đỡ chạy việc.
Trình Khiên Bắc: Giờ thăm mỗi ngày làmộttiếng giữa trưa, nếu ngày mai emkhôngbậnthìgiữa trưađicùng tôi đến bệnh viện.
"khônggấp, dù sao cũngđãđợi hai năm rồi, lo xong hậusựcho ông cụđãrồi lại bàn bạc kỹ hơn."
Trình Khiên Bắc cầm lấy taycô, yên lặngmộtlúc, đột nhiên bảo:" Tôisẽkhôngbuông ra nữa."
Ông cụ mang máy thở vàkhôngthểnóichuyện được nữa, nhưng vào lúc này đôi mắt khẽ nhướng lên, trông thấy cháu traiđivào, biểu cảmtrênkhuôn mặt khẽ nhúc nhích.
"Đương nhiên, miễn làanhcần."
trênhành lang, ngoài mấy người congáiđãrờiđitrướcthìcon cháu đích tôn của nhà họ Diệp đều còn ở lại, dường như là cố ý đợi hai người.
Lâm Thanh cười lạnh:" Đúng á!Hiểu lắm đấy, chẳng qua là suy nghĩ dù sao cũng là con của mình, cắt ngang xương cốt còn dính gân(*).Cũngkhôngthử nghĩ coi người ta có nhận lão già nhưanhhaykhông, nó quay về cũng mười năm rồi đấy!"
Trình Khiên Bắc cũngkhôngchấp bọn họ, chờ bọn họđivào trướcnóichuyện xong, mới kéo tay Giang Mạn cùngđivào.
Trưa hôm sau, Trình Khiên Bắc lái xe đến chung cư Giang Mạn ở đóncô. Sau khi lên xe, thấy vẻ mặtanhmệt mỏi, quầng thâm dưới mắthiệnlênrõràng, bèn hỏi:" Hai ngày nayanhkhôngngủ sao?"
Trình Khiên Bắc trở tay nắm lấy taycô, nhìn thẳng vào mắtcô, gằn từng tiếng hỏi:" Emsẽở bên tôi sao?"
Trình Khiên Bắc gật đầu:"Yên tâmđi, tôikhôngsao."
anhngần ngừmộtlát, vẫn dập tắt điếu thuốc trong gạt tàn.
Diệp Kính Tri cũngkhôngtức giận, chỉ cười ảm đạm, gật đầu:" Ừm, ta hiểu, chỉ là cháu thấy lúc nào muốn bán rathìnóicho ta hay là được."
côkhôngthể đuổi theo bắt kịp thang máy cùng Trình Khiên Bắc, và khicôđến phòng bệnh trước đó, thiết bịtrênngười ông cụđãđược gỡ bỏ, cả người yên tĩnh nằmtrêngiường bệnh, giống như là ngủ say bình thường.
Hai ngườikhôngquen biết, hiển nhiênsẽkhônghàn huyên chào hỏi, chỉ là sau khi vào thang máy, Du Hoa nhìncôvẻ tò mò, cuối cùngkhôngnhịn được bèn hỏi:" Xin hỏi,côquen Trình Khiên Bắckhông?"
Giang Mạnnói:" Ông nội, ôngsẽkhỏe lên thôi. Cháu và Khiên Bắc còn chờ ông giúp đỡ dạy vẽ tranh cho chắt trai đấy!"
côngồi dậy, duỗi duỗi cánh tay, trông thấy Trình Khiên Bắcđangmặc quần áo, tò mò hỏi:" Giờanhphải ra ngoài hả?"
Giang Mạn lắc lắc đầu.
Ông ta tiến lên trướcmộtbước, gật gật đầu vớicô, rồi mỉm cười nhìn sang Trình Khiên Bắc, mở miệng ôn hòa:" Khiên Bắc, tác phẩm hội họa của ông nội cháu, tađãlàm đại diện suốt mười năm rồi, đườngđinước bước tađãquen thuộc.nóicho cùng cháukhônglàm về mảng nghệ thuật này, cháu xem lúc nào giao cho ta làm đại diện?” Ông tanóixong, dừngmộtchút, rồi lại bổ sung thêmmộtcâu," Cháu đừng hiểu lầm,khôngphải bác muốn đoạt tác phẩm hội họatrêntay cháu, chỉ là mong muốn phát huy truyền thống hội họa của ông nội cháu. Nếu cháukhôngyên tâm, khi nào ký kết hợp đồng đại diệnthìmời luật sư chuyên nghiệp đến là được mà."
Cũng lười xuống dưới ăn sáng, cứ thế mà kêu người ta đưa tới,mộtmình ăn sáng trong phòng xong rồi làm chút công việc, gần đến thời gianđihội nghịthìcôthu dọn máy tính và ra cửa.
Giang Mạn gật gật đầu,khôngnóigì nữa.
Trình Khiên Bắc bước tới, thấp giọng gọi:" Ông nội, cháu đưa Mạn Mạn cùng đến thăm ông đây."
Đầu ông cụ khẽ giật giật, giống nhưđanggật đầu.
(*)打断骨头连着筋: Ví von quan hệ thân cận, tuy rằng xuấthiệnmộtít mâu thuẫn, nhưng cuối cùng cũngkhôngđoạt tuyệt được.
Hai người nhìn nhau trong chốc lát, tựa nhưkhôngbiết phảinóigì,khôngainóigì thêm nữa.
Trình Khiên Bắc tắt máy xe, lặng yên nhìn cảnh ngườiđilại qua lớp kính chắn gió phía trước, saumộtlúc lâu mớinói:" Ông nội tôi vừađirồi."
Chuyên mục đặc biệt liên tục bốn ngày, cho dù là tỷ lệ người xem hay phản hồi của khán giả đều rất tốt. Nhà sản xuất và lão Vương đặc biệt cấp cho tổ chuyên mục công tác lần này ba ngày nghỉ.
Diệp Kính Tri nhìn sang em trai mình,nói:" Kính Văn, tôi thấy cho đến bây giờ thằng con này của chú cũngkhôngcó dự tính nhận chú nhỉ!"
Lại trở vềtrênxe, Trình Khiên Bắckhônglái xeđingay, mà lấy ramộtđiếu thuốc từ hộp để găng taytrênxe, đặt bên miệng và châm thuốc, hítmộthơi mới nhớ tới người bên cạnh, quay sang hỏi:" Để ýkhông?"
Diệp Nhã Chính mấp máy môi, cuối cùngkhôngnóigì nữa.
" Sao vậy hả?" Giang Mạn nhìn sắc mặt sa sút vô cùng củaanh,khôngkhỏi lo lắng mà hỏianh.
"...... Cái này đương nhiên làkhônghợp lý lắm."
Đinhmộttiếng, thang máyđãđến lầumột.
Có đôi khi,khôngcó tin tức chính là tin lành.
Giang Mạn: "...........Đúng."
Nụ cườitrêngương mặt Diệp Kính Tri cuối cùng tắt hẳn,nóibằng giọng lạnh nhạt:" Chàng trai trẻ! Làm người đừng quá tham lam, của cháuthìchính là của cháu,khôngphải của cháu, cháu có dùng hết thủ đoạn để có được,thìcũng chẳng thể tồn tại được. Tađãnóiđến mức này rồi, mong rằng cháu tự thu xếp cho ổn thỏa. "
Trình Khiên Bắc cũng cười:" Tôi nghĩ....có lẽsẽkhôngcó ngày nào như thế."
anhtắt điện thoại, quay xe ngược trở lại.
"Hả?"
côcũngkhôngbiết vì sao mình phảinóinhư vậy, hoặc làcôđãbiết, chỉ làkhôngmuốn tự mình thừa nhận mà thôi.
Diệp Nhã Chínhnhỏgiọng:" Bác cả, cháu thấy nếu ông nộiđãtặng tranh cho Khiên Bắc, chúng ta vẫn nên tôn trọng nguyện vọng của ông."
"anhcả, ý củaanhlà?" Diệp Kính Văn ngẩng đầu hỏi có chút mờ mịt.
" Tôi tuyệt tình thế nào hả?anhtrêu chọc phụ nữ bên ngoài đến cả con hoang cũng cóthìcòn ở đó mànóilý hả?"
Hai người cứ yên lặng như vậy trong chốc lát, Trình Khiên Bắc giống như chợt nhớ ra cái gì, đột ngột hỏi:" Sức khỏe emkhôngsao rồi chứ?"
Màhiệngiờđãqua hai năm từ lâu, ba năm chỉ còn vài tháng nữa.
Diệp Kính Văn bịanhđối xử lạnh nhạt như vậy, cảm thấy rùng mình, hậm hực quay trở lại.
Trình Khiên Bắc liếc xéo người cha ruột này của mình, rồi lại chuyển qua Diệp Kính Tri, thong thảnói:" Thực xin lỗi Diệp tổng, trước mắt tôikhôngcó dự tính bán ra tác phẩm của ông nội." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
" Hả?"
Hai người cùng nhauđithẳng vào tòa nhà nội trú, phòng chăm sóc đặc biệtkhôngthể để người nhà chăm nuôi, thời gian thăm nom theo quy định là cómộttiếng đồng hồ vào buổi trưa.
"Cho nên, hôm qua làcôở cùnganhấy sao?"
Diệp Kính Văn đuổi theo kịp,nói:" Khiên Bắc à, đề nghị của bác con, con cứ nên suy nhĩ kỹ càngmộtchút nhé! Chúng ta đều là người nhà, đâu phải hai ngườinóichuyện mua bán chứ?"
Khi tới cửa phòng bệnh, sáu người của hai gia đình con ông cụ Diệp cũngđangở đó, rất lạnh nhạt khi nhìn thấy hai người.
Hai ngườinóithêm mấy câu nữathìy tá bên ngoài nhắc nhở thời gianđãsắp hết.
Vừa rồi nét mặt củaanhrất nghiêm túc,mộtông lãođãbị ung thư, tình trạng cơ thể vẫn luônkhôngtốt, vốn dĩmộtchânđãbước vào quỷ môn quan, mà rất nghiêm trọng mang ý nghĩa gì,khôngcầnnóicũng biết.
nóixong kéo Giang Mạn bước vòng qua họ rờiđi.
Diệp Kính Vănđilại gần, vẻ mặt tươi cười:" Khiên Bắc, bác của con cómộtsố chuyện muốnnóivới con."
Giang Mạn nhìn Diệp Kính Tri đứng phia sau Diệp Kính Văn, người con trưởng này của Diệp Hạc Minh, lúc trướccôchỉ từng gặp quamộtlần, nhưngthậtrađãnghenóivề tên của ông ta ởtrênmạng, bởi vì rất nổi tiếng trong giới kinh doanh nghệ thuật, làmộtdoanh nhân thành đạt, cộng với còn là con trai của Diệp Hạc Minh, cũng được xem như là người có nửa phần làm nghệ thuật.
Du Hoanthậtrakhôngphải phụ nữ thích quanh co lòng vòng, trực tiếp hỏi thẳng luôn:" Tôi có thể biết hai người là quan hệ gìkhông?"
Trình Khiên Bắc nhìn nhìn ông lãotrêngiường,nói:" Ông nội, ngày mai cháu lại đến thăm ông."
cônhớ hồi đầuanhđãtừngnói, với tình trạng cơ thể của ông cụ Diệp, có thể sống qua hai đến ba nămđãlà kỳ tích.
Sau khi di thể ông cụ được đưađi, Trình Khiên Bắc cuối cùng cũng định thần lại từ trạng thái rối loạn.anhvẫn nắm chặt bàn tay kiakhôngbuông lỏng,nói:"đithôi!"
Vành mắt vẩn đục của ông cụ có hơi ươn ướt, khe khẽ gật gật đầu, khép mắt lại.
Giang Mạnđiđến phía sauanh,nhẹnhàng cầm tayanh, khẽ bảo:" Nén bi thương!"
" Tôi đây."
Trình Khiên Bắc nhìn vào người mới làm ông nội của mình trong mười năm, saumộthồi yên lặng, mới kéo Giang Mạn ra cửa.
Tayđangcài nút áo sơ mi của Trình Khiên Bắc thoáng dừng lại, quay đầu nhìn người phụ nữ với mái tóc rối bùtrêngiường, nét mặt có phần khó đoán, saumộtlúc im lặng, mới trả lời:" Ông nội nhập viện rồi, tôi phải trở về ngay."
Trình Khiên Bắc liếc ông tamộtcái, cười lạnh trả lời:" Ông Diệp à, tôi họ Trình."
anhquay sang nhìncô, khóe miệng nhếch nhếch, lộ ramộtnụ cười mâu thuẫn:" Mười năm trước, lúc tôi tìm được ông cụ, vốn dĩkhôngmong đợi gì cả. Nhưng màkhôngngờ, ông ấy sau đó liền tiếp nhận tôi ngay. Trở thành người thân duy nhấttrênđời này, ngoài bố mẹ tôi, cũng là người thương tôi nhấttrênđời này."anhthở dài có chút u uất,"hiệngiờ đến cả ông ấy cũngđirồi,trênđời này chỉ còn lại mỗi mình tôi mà thôi."
Giang Mạn sững người, cơn buồn ngủ biến mất trong nháy mắt, hỏi:" Nghiêm trọngkhông?"
Trình Khiên Bắc:" Cảm ơn em!"
" Hử?"
" Giang Mạn.........."
Nhưng Giang Mạnkhôngđể tâm đến việc nghỉ ngơi, về đến nhà việc đầu tiên là liên lạc ngay với Trình Khiên Bắc.côgửi tin nhắn cho ngườiđãhai ngàykhôngliên lạc:Ông cụ Diệp thế nào rồi?
Bất luận trước đóanhcó thân thiết với ông cụ Diệp đến đâu,thìvào lúc này, Giang Mạn mới cảm thấy được,anhbị nhà họ Diệp gạt bỏ bên ngoài.
Diệp Kính Tri:" Nó là vì khiến cho ông cụ vui vẻ."nóixong, lại cười cười," Mười chín tuổi nó mới trở về nhận người thân,đãvậy lại chỉ nhận có mình ông cụ, ý này là gì, chẳng lẽ chúkhônghiểu hay sao?"
Giang Mạn ngheanhnóivậy, nhất thời như mắc nghẹn, mặc dùcôvà ông cụ Diệpkhôngtính là thân thuộc, nhưng suy cho cùngđãquen biết hai năm, hơn hai năm gọi người ta là ông nội, lúc này nghe được tin tức giống như bụi trần lắng đọng (*)(mọi chuyệnđãkết thúc), bỗng dưng có chútkhôngbiếtnóigì, quamộtlúc lâu mớinói:"anhđừng quá đau buồn."
Edit: Michellevn
Giang Mạn nhìn theo bóng lưnganhrờiđi, ngồitrêngiường có hơi ngơ ngẩn, nhất thời giống như có chút chưa phản ứng lại được.
Có lẽ giường lớn trong phòng VIP của khách sạn năm sao quá thoải mái, Giang Mạn ngủmộtlèo đến hơn sáu giờ sáng hôm sau mới thức giấc, cóđãngủ liền tù tì hơn tám tiếng đồng hồ.
" Hả?"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.