Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 24

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 24


Trình Khiên Bắc gật đầu:" Quảthậtlàkhôngthể. Nhưngkhôngphải emđãnóinếu dùng toàn bộ tranh và bản thảo của ông nội tôi,thìcó thể cân nhắc hay sao?"

Mặc dù Giang Mạn chỉ biếtmộtchút về những gì họđangthảo luận, nhưng có thể nhận thấy ông cụ Diệp luôn rất hài lòng khi nghe những lời bình luận của cháu trai hoặc khi trả lời câu hỏi của ông. Gương mặt nhăn nheo lộ ra vẻ tươi cười hạnh phúc, tình trạng vốn cằn cỗi suy yếu, dường nhưđãkhá hơnkhôngít.

Giang Mạn:"......"

côvừa gọt trái cây vừa lặng lẽ ngắm nhìn Trình Khiên Bắc,anhthìđa phần là lắng nghe ông cụ Diệpnói, thỉnh thoảng thểhiệnmộtvài ý kiến của mình hoặc khi ông cụ Diệp hỏianh,anhsẽcười đáp lại đôi câu.

Trình Khiên Bắc cười đáp:" Tuy ông nội cứ luôn khiêm tốnnóihội họa làmộtmôn học có thể truyền lại, nhưng cháu nghĩ rằng hội họa này vẫn coi trọng chủ yếu là thiên phú, có thiên phú tài năng là nhà nghệ thuật,khôngthiên phúthìchỉ là nghệ nhân. Ông nội là thiên tài, cho nên mới có thành tựu như ngày hôm nay, mà cho dù cháu theo ông học vẽ tranh từnhỏ, chỉ sợ cũng chỉ có thể học được hai - ba phần.

Giang Mạn nghĩ nghĩ, cái nàythậtra cũng phải chuyện gì lớn lao, nếu mình cứ cố sức giãy rathìcó vẻ phản ứng thái quá.

Tayanhlớn hơn taycôrất nhiều, khớp xươngrõràng, lòng bàn tay nóng rực, mang theo chút vết chai mỏng,giống y như con ngườianh, tuổi đờithìrõlà còn trẻ, lại giống nhưđãtrải qua thăng trầm của cuộc sống, từng trải thành thục rồi mạnh mẽ lạnh lùng.

Trong đầu chỉ nghĩ đếnmộtcâu: Nam sắc mê người.

Chẳng qua, ngoại trừ căn hộ chung cư kia củacô, hai người hiếm khi ở cùng nhau bên ngoài, ngay cả ăn cùng nhau cũng chỉ đếm đượctrênđầu ngón tay. Loại tình huống cùng nhauđidạo trong công viên viện dưỡng lão thế này,thìlại càng ít.

Ông cụ Diệp nghe vậythìvui sướng cười ha ha, cầm tay thằng cháu nội vỗ vỗ:" Tốt tốt lắm, các cháu cố lên, bộ xương già ta đây kiểu gì cũng phải đợi để ôm chắt trai, có xuống dưới kia gặp bà nội cháu, lúc đó cũng vui vẻ báo cáo với bà ấy."

KỳthậtGiang Mạn vừa rồi cũng chỉ lànóiđùa, cuộc sốngkhôngphải phim truyền hình, trong xã hội pháp quyền, nào có nhiều tranh chấp cẩu huyết ly kỳ như vậy chứ.côcười bảo:" Đây mới là đồng bọn hợp tác xuất sắc, rất có tố chất chuyên nghiệp."

Ông cụ Diệp vui sướng gật gù, cảm thán rằng:" Cha cháu được ta và bà nội cháu nuôi phí rồi, cả đời chẳng làm nên chuyện gì ra hồn, thành tựu duy nhất có lẽ chính làđãsinh ramộtthằng con tốt như cháu đây."

Mỗi lần Trình Khiên Bắc đến thăm ông, ông cụ Diệp đều rất vui vẻ.

Ông cụ Diệp lắc đầu cười:" Nếu cha cháu và bác cháu mà có thể suy nghĩ giống như cháuthìtốt rồi, hai thằng đó nókhônghề tôn trọng nghệ thuật, chỉ muốn dựa vào tranh của lão già này để kiếm tiền. May là ta vẫn còn cháu nội nàythậttâmyêuthích và trân trọng nghệ thuật, bằngkhôngthìnhững tác phẩm hội họa và bản thảo kia của ta, chắc là xương cốt lão già ta đây vừađi,thìđãrơi hết vào tay chúng nó, khẳng định đều bị chúng nó dùng đồng tiền lời lãi mà lôi ra chà đạp."

"A?" Lúc này Giang Mạn mới nhớ ra, ông cụ Diệpđãsống vui vẻ sắp được ba năm rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vẻ tươi cườitrênmặt Trình Khiên Bắc thoáng cứng lại, trong mắt lóe lênsựoán hận, nhưng nhanh chóng khôi phục lại như cũ, mỉm cười và lấymộtkhoanh chuối tiêu từ đĩa trái cây trong tay Giang Mạn, đưa đến bên miệng ông cụ Diệp:" Ông nội, ăn chút trái cây!"

Thời tiết cuối tháng năm có hương vị mùa hè, nhưng hôm qua trời đổ trận mưa, vùng ngoại ô lại phủ thêmmộtmàu xanh mướt, mặt trời buổi sớm mai xuyên qua những tán cây lớn, ấp áp và vô cùng thoải mái.

Dưới cái nhìn củacô, cả con ngườianhđều toát lên vẻ cao quý nhã nhặn,thậtsựlàcôrất khó trong việc liên tưởnganhvới đứa bé năm - sáu tuổi phụ giúp bố mẹ ở tiệm bán đồ ăn sáng.

Viện dưỡng lão này được bố trí cao cấp nhất, chiếm diện tích đất cả trăm mẫu, đình đài lầu các, hồ sen non bộ, có đủ mọi thứ.khôngchỉ đứng vị trí sốmộtcả nước về nền tảng vượt trội, mà còn có thiết bị khám chữa bệnh tiên tiến cùng nhân viên y tế, người cao tuổi có thể sống ở nơi này,khôngchỉ đơn giản là có tiền.

Đối diện với đôi mắt kia, trong lòng Giang Mạn có chút hồi hộp.

Hai người bước song songtrêncon đườngnhỏrải đá cuội, Giang Mạn thích thú ngắm nhìn cảnh vật, nhớ tới lời ông cụ Diệpnóihồi nãy, bèn cười hỏi:" Kết hônthìcầm đếnmộtcuốn sổ là được, chứ sinh conthìkhôngcó cách đâu đó.anhlừa dối ông nộianhnhư vậy, cũngkhôngsợ đến lúc đó ông ấy thất vọng sao?"

Giang Mạn vô thức thoáng giãy ra, nhưng mà Trình Khiên Bắc nắm rất chặt, hơn nữa đối với kiểu kháng cự bản năng này củacô, dường nhưkhônghề hay biết.

điđượcmộtđoạn, Giang Mạn hỏi tiếp đề tài vừa rồi:"anhđangcầm toàn bộ tranh và bản thảo của ông Diệp, cũngkhôngsợ hổ sói rình rập xung quanh sao?"

Trình Khiên Bắc quay sang nhìncô, cười cười:" Cho nên yên tâmđi, tôisẽkhôngép em sinh con cho tôi."

Chương 24

Tuy nhiên, khi đối mặt vớisựgià nua và bệnh tật,thìchẳng cònsựtồn tại đặc quyền với người nào cả. Diệp Hạc Minh bị ung thư từ ba năm trước, mặc dù được kiểm soát bằng hóa trị, nhưng người già hơn tám mươi tuổi,đãbước vào giai đoạn gần đất xa trời, sao có thể chịu đựng được bệnh nặng giày vò, sức khỏe ngày càng xa xút trong hai năm này,khôngcòn quá xa với giới hạn ba năm mà Trình Khiên Bắcđãnóihồi đầu.

Giang Mạn há hốc miệng, nghĩ về mấy tỷ là khái niệm gì, cả nửa ngày mà cũng nghĩ chẳng ra, cuối cùng chỉ có thể hỏi bằng giọng ngây ngô:" Vậythìkiểu gìanhcũng đừng có mà để xảy ra chuyện đấy,khôngthìtôi cũngkhôngbiết phải tiêu xài mấy tỷ như thế nào? Hơn nữa nếuanhxảy ra chuyện, tôi nắm giữ tài sản củaanh, kế tiếpkhôngphải là tôi sao? Mạng của tôi cũng tiêu luôn á!" Ngừng giây lát, rồi lại nhanh chóng bổ sungmộtcâu," Lúc nào ông Diệpkhôngcòn nữa, chúng ta phải tới cục dân chính để đổi sổ ngay lập tức. Tôi vẫn nên cách xa tư bản cácanhmộtchútthìan toàn hơn."

Trình Khiên Bắc gật đầu, cẩn thận đỡ ông cụ Diệp đứng dậy,đivào hướng trong phòng.

Hai người quen biết nhau lâu như vậy, từ thỏa thuận vợ chồng giả, cho đến mối quan hệ thân mậthiệngiờ, mặc dù nhìn có vẻ bản chấtkhôngthay đổi,Trình Khiên Bắc đối với Giang Mạn mànói,đãkhôngcòn làmộtđối tác làm ăn bình thường nữa, mà là đồng bọn vô cùng dễ chịu. Cũng giống nhưtrênlĩnh vực kinh doanh, đối tác hai bên đều hết sức tin tưởng lẫn nhau.

Tối qua mới vừanóigiỡn về con cái, hôm nay lại bị ông cụ Diệp nhắc tới. Tuy Giang Mạn biết đây là chuyệnkhôngcó khả năng, nhưngkhônghiểu sao vẫn có hơi căng thẳng, ánh mắt bối rối nhìn sang Trình Khiên Bắc, xemanhtrả lời thế nào.

Giang Mạn đáp:" So với các đồng bọn hợp táctrênmặt trận kinh doanh củaanh, tôi có được xem làmộtngười xuất sắc haykhông?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Gương mặt nhăn nheo của ông cụ Diệp đầy ý cười, tiếp nhận hiếu thuận của cháu nội, rồi như nghĩ tới gì đó, quay sang Giang Mạn bảo:" Khiên Bắc làmộtđứa bé khổ cực, có chathìlại làmộtthằng khốn, mẹ cũngkhôngcòn, may là nó tự mình phấn đấu. Sau này ta mấtđirồi, Mạn Mạn à, cháu phải đối xử tốtmộtchút với thằng cháu này của ta nhé."

côvậy mà lo lắng nhiều rồi.

Phòng ông cụ Diệp ở làmộttòa biệt thựnhỏ, có người giúp việc chuyên trách và nhân viên hộ lý. Mỗi lần tới thăm ông cụ Diệp, hai ngườisẽđều cùng ăn cơm trưa xong mới rờiđi. Lúc này cách thời gian ăn cơm còn khá sớm, sau khi ông cụ Diệp ngủ thiếpđi, Trình Khiên Bắc đề nghị ra ngoàiđidạomộtchút.

mộtgiàmộttrẻ đánh giá xong tác phẩm hội họa, bỗng dưng ông cụ Diệp thở dài bảo:" Trong đám con cháu, cũng chỉ có cháu là giống ta hồi trẻ nhất. Đáng tiếc là cháu về quá muộn, nếu làđitheo ta từnhỏ, ta cũngkhôngphải lo lắngkhôngcó người nối nghiệp.”

Thời tiết này khá thích hợp để nằm mơ.

Trình Khiên Bắc cười cười:" Ông nội yên tâm, cháuđangchuẩn bịmộtphòng trưng bày dành riêng cho triển lãm tranh của ông, chỉ để mọi người thưởng thức chứkhôngbán. Hy vọngsẽkhiến nhiều người hơn nữa có thể đánh giá cảm nhận được vẻ đẹp trong hội họa truyền thống của chúng ta."

"Được ạ, vậythìsẽcó cả tiểu hoàng tử và tiểu công chúa."

Giang Mạnkhônghọc nghệ thuật, đối với các bậc thầy hội họa nổi tiếng của Trung Quốc cũng chỉ từng nghenóivề mấy đại danh họa như Trương Đại Thiên, Tề Bạch Thạch, Từ Bi Hồng. Lúc này nghe hai ngườinóivề tác phẩm hội họa thời Minh Nguyên, cũng chỉ là nghe cho có mà thôi.

Lúc này, Trình Khiên Bắc đỡ ông cụ ngồi xuống băng ghế ngay cửa vườn hoanhỏ, rồi đặtmộtcái gối mềm sau lưng ông.

Ngay cả khi Giang Mạnkhôngbiết nhiều về nghệ thuật, cũng biết rằng Trình Khiên Bắc ở mặt nàykhôngchỉ có chuyên nghiệp màanhcòn có nhận xét độc đáo, nếukhôngcũng chẳng thể giành đượcsựưu ái của ông cụ Diệp.

Trình Khiên Bắc bật cười lắc đầu,trêntay hơi dùng sức, kéocôra phía trước, cúi đầu đối diện với đôi mắt lấp lánh củacô, thấp giọng gằn từng chữmột:" Có thểnóilà xuất sắc nhất đấy."

Chẳng qua cho đếnhiệngiờ,côvẫn chưa nghe thấy hai nhà kia vì những đồ này mà làm ra chuyện gì, có lẽ là ông cụ Diệpđangcòn sống, cho nênkhôngdám hành động thiếu suy nghĩ thôi!

Giang Mạn đỡ trán, yên lặng ngắm nhìn sắc trời khiến người ta mệt mỏi muốn ngủ.

Vì thế để mặcanhkéo mìnhđivề phía trước.

Chỉ thấyanhkhẽ cười cười, đáp:" Tối qua chúng cháu cũng vừa mớinóiđến chuyện con cái đấy ạ, tuy chúng cháu vẫn còn trẻ, nhưng chúng cháu cũng cảm thấy, có điều kiện sinh sớmmộtchút cũng tốt, cho nênhiệngiờđãsẵn sàng rồi ạ, cố gắng cho ông nội ôm chắt traithậtsớm."

thậtra ba nămđãlà kỳ tích, nhưng kỳ tíchsẽkhôngluôn xảy ra.

Giang Mạn buồn cười:" Đấy là tôinóilinh tinh thôi mà. Nếuanhthậtsựcho tôi tranh và bản thảo của ông Diệp, tôi cũngkhôngdám nhận đâu!"cônghiêng đầu nghĩ ngợi," Đấy gọi là gì nhỉ? Thân mang báu vật, chắc chắnsẽthu hút loài sói."

côkhôngkìm được oán thầm, người nàythậtđúng lànóidốikhôngchớp mắt, lừa gạt ông lão như vậy bộ lương tâmkhôngcắn rứt sao?

Giang Mạn mở to hai mắt, nhớ lại lúc hai người đến cục Dân chính, Trình Khiên Bắcnóianhtin tưởng nhân phẩm củacô, cũngkhôngmuốn giữ lại bất kỳ bằng chứng sơ hở nào, vì vậykhôngký thỏa thuận bằng giấy vớicô, mà toàn bộ dựa vào thỏa thuận miệng. Bây giờanhnhắc tới như vậy,cômới bừng tỉnh trở lại.

Trình Khiên Bắc cười bảo:" Ông nội cũng phải giữ gìn sức khỏethậttốt, cố gắng sống thêm mười năm tám năm nữa chứ ạ,sẽnhìn thấy chắt trai lớn lênmộtcách tốt nhất." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Giang Mạn đờ người, nghĩ tới chuyện hồi đầu vì tranh đoạt tài sảnanhmới kết hôn giả với mình, gật gù buồn cười:"anhnóinhư vậy, tính ra cũng đúng đó chứ."

Cho dùanhkhôngdùng mưu tính kế với tài sản của ông cụ Diệp,thìmộtngười đàn ông ở tuổi hơn hai mươi, khởi nghiệp bằng hai bàn tay trắng giá trị bản thân cả trăm triệu, chắc hẳnkhôngphải lương thiện gì.

Trình Khiên Bắc nhìn dáng vẻcôcười cong môi, chợt đưa tay ra nắm lấy taycô:"đinào, phía trước có hồ sen, tôi dẫn emđixemmộtchút."

Hôm nay Trình Khiên Bắc mang cho ông cụ Diệp hai bức tranh thủy mạc cổ đại, bắt trước bức tranh nổi tiếng thời nhà Nguyên.

Bịanhkéođinhư vậy, thế nhưngkhônghiểu sao lại cómộtsựyên ổn và tín nhiệm.

Tiền là thứ tốt, có thể khiến người ta phản bội ngườiyêu, cược tính mạng, làm lộ ra khuôn mặt đen tối nhất. Ở cái thế giới này, vì tiền tài mà nảy sinh tranh chấp,thìcó vô số, các gia đình bình thường có thể từ mặt nhau chỉ vìmộtcăn nhà haymộtchút tiền gửi ngân hàng, trong khi toàn bộ tác phẩm của ông cụ Diệp, giá trị rất khó ước tính.

Trình Khiên Bắc yên lặng giây lát, trả lời bằng giọngnhẹnhàng bâng quơ:" Bác sĩnóicơ thể ông ấyđãsuy kiệt lắm rồi, nhiều lắm cũng chỉ ba tháng nữa thôi."

Ông cụ Diệp nghe xong, lại quay đầu sang bên cháu nộinói:" Cái đámanhchị của cháu đó, chẳng có đứa nào làm cho người ta bớt lo, đều hơn ba mươi tuổi cả rồi, cũngkhôngchú tâm tìmmộtđối tượng để lập gia đình, vẫn là cháu ngoan nhất. Cháu và Mạn Mạn kết hôn cũng đơn hơn hai năm rồi nhỉ, có phải là nên suy nghĩ đến chuyện cầnmộtđứa con chưa? Nếu là trước khi ta c·h·ế·t, mà có thể nhìn chắt trai đượcmộtchút, vậythìquảthậtchếtkhônghối tiếc."

Trình Khiên Bắc nghecônóivậy, quay sang nhìncô, khóe miệng cong lên cười hỏi:" Sói ấy hả? Em quên à, tôi chính làmộtcon sói!"

nóixong bản thânkhôngkìm nổi rùng mình, ngẩng đầu đụng phải ánh mắt của Trình Khiên Bắc, quả nhiên nhìn thấy trong con mắt kia ánh lên ý cười khó hiểu.

Chỉ là vì saocôlại lo lắng thayanhnhỉ? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếukhôngphảicôvẫn nhớrõtối qua hai ngườinóivề chuyện con cái là thế nào,thìcôcũng hoài nghi có phải mìnhđãthương lượng vớianhvề chuyện sinh con.

Lại còn nam nữ đủ cả,thậtsựlà mở miệng trôi chảy.

Ông cụ Diệp giống như nhớ tới cái gì, liềnnói:" Cũngkhôngnhất định phải là chắt trai đâu, ông nội cháu cũng chẳng phải trọng nam khinh nữ, sinhmộtchắt nữ ta cũng thích như vậy."

Trình Khiên Bắc nhướng mày nhìncô:" Đồng bọn hợp tác?"

Edit: Michellevn

Môi trường cảnh vật của viện dưỡng lão vô cùng tốt, gần như là được thiên nhiên ban tặng, thời điểm này chính là xuân hè giao nhau, cây cỏ tươi tốt, hoa tươi nở rộ.

trêntay truyền lại độ ấm, khiến cho Giang Mạn hơi ngây người. Mặc dù thân mật hơn nữa cũngđãtrải qua, nhưng loại chuyện dắt tay thế này, đối với nam nữ thành thị mànói, theomộtnghĩa nào đó, cấp độ mập mờ thậm chí còn vượt xa so với tiếp xúc da thịt chân chính.

Đôi mắtanhrất đẹp, mắt hai mí mỏng, con ngươi đen nhánh, lúc cười nhưkhôngcười, cómộtloại quyến rũ mê hoặc người ta.

Trình Khiên Bắc khẽ nhướng nhướng mày, dời ánh mắtđichỗ khác.

Điều này có lẽ chính là bởi vì dòng máu đại danh họa vẫnđangchảy trong cơ thể.

trênthực tế, đâykhôngphải là câu hỏi lịchsựlắm, nhưng Trình Khiên Bắcrõràng là chẳng để ý,anhnghĩ nghĩ, đáp bằng giọng hời hợt:" Cũngkhôngbao nhiêu, ngoài tác phẩm và bản thảo của ông nội tôi, quản lý bất động sản thực ra cũngkhôngnhiều, đầu tư công ty cổ phần, giá thị trường có lẽ cũng chỉ vài tỷ thôi! Với lại đây chỉ làmộtcon số, phải đổi thành tiền mặt mới có ý nghĩa."

Trình Khiên Bắc gật gù, cười bảo:" Cũng đúng, có điều mọi việc cũngkhôngsợ hiểm nguy, chỉ sợ sơ sẩy."anhdừng lạimộtchút, rồinóitiếp bằng giọngnhẹnhàng bâng quơ," Tôikhôngcó cha mẹ thân thích cũng chẳng có con cái, nếu xảy ra chuyện gìthìem chính là người thừa kế hợp pháp duy nhất đối với tài sản của tôi."

côcòn chưa tìm ra đáp án cho thắc mắc này,thìTrình Khiên Bắcđãcười hỏicô:" Sao hả? Em lo cho tôi bị người ta tìm cách đoạt mạng vì của cải?"

Dừngmộtchút rồi cườinóitiếp," Hơn nữa cháu cảm thấy,hiệngiờ có thể có điều kiện thưởng thức nghệ thuật, có thể vì hội họa truyền thống mà làm chút quảng bákhôngđáng kểthìđãthỏa mãn lắm rồi ạ."

Giang Mạn bật cười:" Theo tôithìanhkhôngtìm cách với người khác cũng là tốt lắm rồi."

Giang Mạn ngồi ở bên cạnhmộtgiàmộttrẻ, gọt trái cây cho hai ngườiđangnóichuyện về hội họa.

Hàng tháng cố địnhmộtlần, Giang Mạn cùng Trình Khiên BắcđiViện An dưỡng Vân Sơn thăm ông cụ Diệp, đây là thỏa thuận ban đầu giữa hai người. Mặc dù viện dưỡng lão lấy tên là Vân Sơn, nhưng cũngkhôngphải ởtrênnúi, mà ở vị trí gần chân núi, dựa núi ngắm biển, là nơi phong cảnh tốt nhất của vùng ngoại ô.

Trước lúc Trình Khiên Bắc xuấthiện, ban đầu vốn thuộc về nhà hai thằng con trai ông cụ, bỗng dưng lại rơi vào tay thằng cháu trai riêng xuấthiệnngang xương. Cho dù Giang Mạnkhôngrõtình hình bên trong,thìcũng đoán được hai nhà kia tuyệt đốikhôngthể cam tâm.

Giang Mạn bật cười:"anhcòn có khả năng ép tôi sao?"

"anhcó bao nhiêu tài sản?" Giang Mạn hỏi trong vô thức

Ông cụ Diệp ngápmộtcái:" Ta có hơi mệt rồi, hai đứa đưa ta về phòngđi!"

Nét mặt Trình Khiên Bắc thoáng ngớ ra, rồi cười phá ra,nói:" Yên tâmđi, tôikhôngxảy ra chuyện, lại càngkhôngđể người khác làm hại em."

Thừa dịp ông cụ Diệpkhôngđể ý,côhung hăng trừng mắt vớianhmộtcái. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ở trước mặt ông cụ, Giang Mạnđãsắm vai người cháu dâu thảo hiền hơn hai năm, giờđãnhập vai nhuần nhuyễn, mỉm cười đưa cho ôngmộtmiếng trái cây, rồi đáp lời:" Ông nội yên tâm, cháusẽthươngyêuKhiên Bắc, chúng cháusẽrất tốt ạ."

Nhưng bởi vì là hợp tác tin tưởng,thìcũng chẳng có gì là mất tự nhiên cả.

Giang Mạn tự nhiênkhôngcó ý kiến gì khác.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 24