Thâm Tàng Bất Lộ
Thối Qua
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 23: Bảo đảm
“Ta cảm thấy ngươi đang an ủi ta.” Cố Phong Giản xoay người lại, khóe miệng mang theo cười nói, “Thật ra thì không cần thiết. Trong lòng ta rất rõ ràng nên cũng sớm chuẩn bị mọi thứ rồi. Ngày thường ông ấy bận công vụ nên thời gian hai chúng ta ở bên nhau cũng rất ngắn, cũng không phải là tình cảm sâu đậm gì…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tối nay mây quá dày nên ánh trăng cũng bị che đi. Ngay cả khi hắn không bày ra vẻ mặt này thì người ta cũng không thể nào biết được rằng liệu hắn có nói một đằng làm một nẻo hay không.
Cố Phong Giảnhoảng hốt ngẩn ra.
…Thật là, cái tênNgũ lang ở Cố phủ đúnglà một nhân tài mà.
Ông nói: “Chỉ cho bọn họ một nhén nhang* để nói chuyện. Làm sao có chuyện gì mà một nén nhang còn chưa nói xong? Tới lúc đó đuổi nó đi nhanh cho ta!”
Cái ôm này ngăn lại gió lạnh, mang đến cho hắn mộtcảm giác ấm áp. Bờ vai rộng lớn vây chặt lấy hắn, trong giọng nói trầm thấp nam tính tràn đầy vẻ trấn an, mỗi mộtchữ nàng thốt ra bên tai như nổ tung ở trong đầu hắn.
“Ngươi tin tưởngta đi.” Tống Sơ Chiêu nói, “Ta sẽ không lừa ngươi.”
Quản sự nói: “Tiểunhân không biết. Tam cô nương là người có học võ, thính lực cũng vì vậy mà tốt hơn người thường nên chúng ta không dám tới gần.”
Hạ lão gia đành phải thỏa hiệp, ông bất đắc dĩ nói: “Được rồi, nó muốn nói thì cho nói!”
“Từ từ!”
*Thiên thư: sách trời, ý chỉ nghe sách của tiên mà mình không hiểu.
Hắncó lẽ đã hiểu vì sao Tống Sơ Chiêuthích trèo tườngnhư vậy.
Cố Phong Giản buồn cười nói:“Không phả ngươi gặp ác mộng đó chứ?”
“Ông xem, từ lúc nó trở về thì ông đã không còn như xưa rồi.” Hạ phu nhânkhàn khàn nói, “Không biết khinào Uyển Uyển mới trở về.”
…Rõràng muốn gạt mình vậy màcòn nói lờihứa hẹn.
Hai người có cảm giác cứ như ông nói gà bà nói vịt, giống như người mà bạn họ nói đến làhai người khác nhau.
TốngSơChiêu: “Thật sự. Ta lấy têncủa ta và ngươi ra đảm bảo!”
Hạ lão gia ngẩngđầu nói: “Đó là hai việc khác nhau!”
Quẩn sự nhớ lại: “Dạ. Thoạt nhìn thì cũng không tệ lắm.”
Tống Sơ Chiêunhảytừ trêntường xuống rồi chạy về phía hắn.
Lông mi Cố Phong Giản rungrung, hắn nghe thấy giọng mình đã mất bình tĩnh.
Cố Phong Giản cảm thấy buồn cười từ lời thề trịnh trọngnày. Hắn tự nóithầm trong lòng “xem raChiêu Chiêu thật sự yêu thích tên của chính mình.”
“Phụ thân ta khóc? Cố Quốc công?” Lúc này Cố Phong Giản hoàntoàn không tin, hắn chỉ chorằng Tống Sơ Chiêu đang nói giỡn mà thôi. Hắn phất tay nói tiếp: “Người khóc chắc chắn không phải là phụ thân ta.”
Ông ấyđúng là ngốc, chỉ có thể làmđược như vậy thôi.
…Ngay cả khi trời sập thì Cố Quốc công cũng chưa chắc rơi một giọt nước mắt mới đúng chứ.
Ông nói: “Kêu người ở gần đó nhìnkỹ. Nếu như Cố gia Ngũ lang chỉ trèo tường mà thôi…thì coi như ta cho Cố Quốc công mặt mũi. Song, nếu như nó dám trèo vào cửa sổ phòng Chiêu Chiêu thì lập tức quăng nó ra ngoài!”
Bàliếcxéo ông:“Ôngđiên rồi hả?”
Nếu như hôm nay Cố Quốccông không tới tìm nàng thì có lẽ nàng cũng sẽ hiểu lầm ông ấy như Cố Phong Giản vậy. Nhưng nghĩ đến giọng nói nghẹn ngào lúc đó của Cố Quốc công, nàng cảm thấy giữa phụ tử bọn họ không phải không có tình cảm gì mà chỉ do hiểu lầm thôi.
“Cố Ngũ lang này, ngươi cảm thấy ta đang lừa ngươi sao?”
Cố Phong Giản ngửa cổ đến mức nhứcmỏi, hắn giơ tay ấn phía sau cổ, nói: “Ta khôngbao giờ biết ông ấy đang suy nghĩ cái gì.”
Phạm Sùng Thanh, Phạmnhị công tử – thanh niên tài tuấn nổi danh ở kinh thành –tuy rằng xưa nay rất thích gặp rắc rối nhưng hành động hào hiệp truyền xa, võ công hơn người, người gặp người khen.
“Xin lỗirất nhiều việc.” Tống Sơ Chiêu nói tiếp, “Xin lỗi vì đã sửa lại công văn vềchức quan cho ngươi, ông ấy biết ngươi vì khôngvui nên mới từ chức. Thật ra ông ấy không cố ý chỉ là không nghĩ đến bệ hạ sẽ an bài như vậy. Ông ấy vốnmuốn xin lỗi ngươi nhưng mà ngươi lại lơ ông. Ông hy vọng ngươi có thể tham gia lại một lần nữa, sau nàyông sẽ tuyệt đối không can thiệp vào nữa.”
Hạ lãogia: “Nó dám làm chuyện như vậy…cònbiết phân biệt tốt xấu hay sao?”
Ngồi lâu ở đầu tường làm cho hai chân Tống Sơ Chiêutê rần nên nàng đành phải đổi tư thế, hoạt động tay chân một chút. Một loạt động tác này làm cho Cố Phong Giản liên tụchoảng sợ.
Giống nhưnghe phải thiên thư*, Cố Phong Giản lại ngẩng đầu lên nhìn nàng.
“Vì sao ngươi lại không tin ta chứ? Là sự thật mà! Một chút khoa trương ta còn chưa có sử dụng đâu.” Tống Sơ Chiêu có sức nhưng không có chỗ dùng, “Ta cảm thấy phụ thân ngươi rất tốt. nếu như hôm nay ngươi có thể tự mình nghe được những lời bộc bạch của ông ấy thì có lẽ sẽ hiểu được ông hơn.”
Có một lần, phụ thân đã ômhắn, ông tì trán mình vào trán hắn rồinhìn sâu vàomắt hắn, ông nghiêm túc nóirằng muốn dẫn hắn về nhà.
Bóng dáng kia giơ tay lênrồi ra sức vẫy vẫy về phía hắn.
Hạ lãogia chép miệng. Ông khôngbiết nên nói đối phương có lá gan rất lớn hay là bí quá hóa liều nữa.
Rõ ràngđãlừa mình vậymà chưa từng xin lỗi.
Dựa vàotrình tự ở trong trí nhớ,hắn dùng một chân giẫm lên rồi chậm rãitrèolên được phía trên tường.
Cố Phong Giản cười nói: “Ý kiến không tồi. Đáng tiếc là hiện tại ta đã không muốn học nữa rồi.”
Hạphu nhân hỏi: “Chiêu Chiêu vẫn còn đứng nói chuyện với nó sao? Quan hệ giữa hai người nhưthế nào?”
………….
Hạ lão gia không còn lời gì để nói.
Lúc mở miệng nói chuyện thì khóe miệng trước sau vẫn luôn conglên nhưng vì trong đêm đen nên nụ cười cũng không hiện ra rõ ràng lắm.
Sau này nam tử ấyđã biến mất.
“Sẽ nhanh trở lại thôi.” Hạ lão giaôm lấybà, “Lúc đó kêu haiđứa nó đều ở với bà.”
Hạ lão phu nhân vui vẻ nên cười nói: “Nếunhư vậy thìthật là tốt. Nếu như Chiêu Chiêu có thể ở lại thì đúng mà vui mừng mà. Ta còn cảm thấyđây không phải là sự thật nữa.”
“Ông ấy không cho ta thithì mới đúng.”
Đêm qua ông đã vứt bỏ hết tất cả danh dự của mình để có thể nóirõ ràng với nhi tử mình; thậm chí ông còn ước gì có thể lôi tim gan của mình ra để cho hắn xem.
Hạ lão gia tứcanh ách.
Hạ lãogia xoay người, ông oan ức mà nói: “Bà làmcái gì vậy?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thật sự đọc xong mấy chương này thấy cảm động ghê gớm.
“Thậtkhông?”
Tống Sơ Chiêu nghĩ đến đây thìcảm thấy thật khổ sở.
Điều đầu tiên hắn hiểu đượckhi trở thành một người trưởngthành đó là việc phụ thân đã lừa gạt mình.
“Đều tại ông, ta thấy ông dạy hư nó rồi!” Hạphu nhân nói tiếp, “Ngày thường thấy Cố Ngũ lang là người thành thật lại trung hậu vậy mà mới gặp mặt ông một lần thì nó đã học xong mấy thói hư tật xấu này rồi.”
Hạ phu nhân bỗng nhiên đá chân của Hạ lão gia một cách tràn đầy bạo lực.
Hạ phu nhân:“Hai người chỉ là trò chuyện mà thôi. Nếu như đêm nay ông không tỉnh thì chưa chắc ông đã biết đâu!”
Tống Sơ Chiêu bỗngchốc hoàn hồn, trongđầu nàng hiện lên ánh sáng giữa trời đêm,nàng đã nhớ ralúc này mình đang ở trên địa bàn của Hạ lão tướng quân.
Tống Sơ Chiêu nghiêng người về phía trước rồi nghiêm túc nói: “Phụ thân ngươi không chỉ nói màcòn khóc vì hối hận nữa kìa. Ta có thể đảm bảo, tình cảm của ông ấy dành cho ngươi là thật lòng!”
Tống SơChiêu tiến lên ôm chặt lấy hắn.
Tống Sơ Chiêu cười: “Ta cònchưa nói xong đâu. Cả đêm nay Cố Quốc công chờ cũng không chờ được mà muốn nói chuyện với ngươi,bộ ngươi không có hứng thú về việc ông ấy đã nói gì à?”
“Ban đêm sẽ lạnh, ngươi nhanh trở về đi.”
Hắn sống ởtrong phủ, từ bỏ tính tình nóng nảy,hắn muốn lặng lẽ giấu việc này đi.
Editor:
Ông dùng sứcthổi mấy lần vào đốm lửa nhỏ dường như muốn cho nó nhanh chóng cháy lớn lên. Hạ phu nhân thấy vậy thì lại cười nhạo ông thêm một lần.
Chẳng lẽ bởi vì mình mà bọn họ vẫn tiếp tục mối quan hệ như người xa lạ dù cho ai cũng là người thân nhất trên đời của nhau hay sao?
Vậy mà Hạlão gia khôngthể nổibão thành công bởivì ông đã bịHạ phu nhân ngăn cản.
Ánh mắt người sâu thẳm như đại dương, mang theo sự quan tâmvà yêu thương vô bờ. Lúc ấy hắn đã tin tưởng không một chút nghi ngờ.
Hắn chạy chậmđến ven tường, nghiêncứu một chút mấy chỗ mà vừa rồi Tống Sơ Chiêu đã bước qua.
“Ông ấy ôm ta khóc,khóc đến độ nghẹn nào luôn mà.” Tống Sơ Chiêu lại nhớ tới một chuyện đau lòng khác, “Khóc xong rồi lại bắt ta đọc sách làm cho tinh thần đầy nhiệt huyết của ta bị xóa sạch, những từ ta cố gắng nhớ cũng vì thế mà quên béng mất.”
Hai người lại ngồi một lát sau đóHạ lão gia đi qua thổi tắt ngọn nến, ông có chút nhàm chán nói: “Đi ngủ đi ngủ. Tên tiểu tử Cố gia đúng là phá hỏng sựthanh tịnh. Ngày mai tamuốn đi hỏi Quốc công một chút, xem canh giờ nào bọn họ mới chịu nghỉ ngơi.”
Quản sự vộivàng đáp: “Dạ!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng mà vì sao một hai phải lựa buổitối như vầy để nói chuyện cơ chứ? Nếunói việc này rathì liệu sẽ có ai tin đây?
Hạ lão gia bực bội: “Không lẽ ta phải giả vờ như không biết hả?”
Tống Sơ Chiêu thở dài: “Phụ thân ngươi đúngthật rất khó hiểu. Ông ấy không có hiểu cảm gì nên takhông thể nhìn ra ông có vui vẻ hay không. Nhưng màcâu nào ông ấynói cũng không tránh khỏi việc tham gia kỳ thi mùa xuân thật là làm cho ta khó hiểu đó.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cũng may là hai người bọn họchỉ trò chuyện vui vẻ với nhau mà thôi.
Đây là lần đầu tiên Cố Phong Giảnquan sátkhung cảnh đường lớn bằng cách như vậy; một nửa thế giới bị tường cao trong việnngăn cách, mộtnửa thế giớicòn lại thì hoàn toàn đối lập, nó càngthêm rộng lớn và trànđầy sức sống.
Từ lúc Cố Ngũ langxuất hiện ở gần Hạ phủ thì hộ viện trong phủ đã phát hiện ra. Suy tính đến việc đối phương là hôn phu thương lai của Tống Tam nươngnên bọn họ không dám đi lùng bắt vì sợ làm cho việc này ầm ĩ lên, hủy hoại danh dự của hai người.
Hạ lãogia: Việc trèo tường củatên họ Cố kia làm gì có liên quan với ta!
Hạ lão gia hỏi:“Nó đã đi chưa?”
Cố Phong Giản trầm mặc, nếu như hắn có yết hầu thìnó hẳn đã không ngừng chạy lên chạy xuống.
Thấy CốPhong Giản đưa bản danh sách thứ cần mua sang, Tống Sơ Chiêu bèn cẩn thận nhét vào trong áo của mình.
Tống SơChiêu nói: “Hôm nayphụ thân đã ôm ngươi như vầy.”
Sau đó Hạlão gia lại mang ra một cái ghế dựarồi quyết liệt ngồi trông coi ở trước bàn.
Tình yêu thương củaCố Quốc công đối với Cố Phong Giản mãnh liệt như thế nhưng lại vì quá mức vụng về và cẩn thận lại bị che dấu dưới nét mặt khôngcó cảm xúc gì của ông.
Hạ lão gia nhìn sắc trời, bên ngoài tối đennhư mực, ngay cả một ngôi sao cũng không có.
Hạ lãogia tức giận đến mức không thể bình tĩnh được: “Cái tên thối thakhông biết xấu hổ, vậy màdám leo vào tường Hạ phủ của ta! Lúc này đã là nửađêmvậy mà nó còn muốn gặpgỡ Chiêu Chiêu rốt cuộc là nó muốn làm cái gì? Nó có từng suy nghĩ cho Tam nương chúng ta hay không?”
Nhưng mà Cố Phong Giản lại không nghe được.
Nếu đêm nay Chiêu Chiêu không ngủ thì ôngcũng không ngủ!
Thấy người trướcmặt đã thả lỏng, Tống Sơ Chiêu đang định nói chuyện tiếp thì ở gần đó bỗng nhiên có tiếng cọ xát sột soạt như là có thứ gì đang chậm rãi tới gần.
Rất lâu, rấtlâu rồi đã không có người ôm hắn vào trong lòng như vậy, nói chuyện với hắn như vậy.
Cố Phong Giản đờ đẫnđứng tại chỗ, thân hình hắnvẫn không nhúc nhích. Không biết qua bao lâu thì bỗng nhiên hắn cười đến mức run rẩy cả vai.
Hạ phu nhâncười nhạo: “Nhìn ông kia kìa, cònkhông biết xấu hổ mà nói như vậy.”
Quảnsự cũng rất khó xử.
Hạ phu nhân tiếp tục phân tích thật hợp lý: “Nghĩ đếnviệc Chiêu Chiêu tin tưởng Cố Ngũ lang như vậy hẳn là Cố Ngũ lo lắng cho nó ở đây không quennên mới tới xem một lần. Kết quả là nửa đêm Cố Ngũ ghé qua đây mà cũng không làm ra hành động khác người gì.”
Nhị lãoHạ giađều kinh sợ.
Khoảng thờigian trước, bởi vìtrên mặt hắn bị thương nên không dámgặp người. Cũng maylà sau khi được đại phu xem qua thì ông ta nói không có gì đáng lo, chỉ cần bôi thuốc mấy ngày là khỏi.
Cố PhongGiản cúi đầu, hắntản bộ không có mục tiêu trên bãi cỏ.
………….
………
“Ông ấy còn xin lỗi về việc Phúc Đông Lai năm ấy. Không phải ông ấymuốn gạt ngươi, cái gì lặng lẽ đi thămngươi nhưng lại không dám cái gì đó. Vừa khóc vừa lầm bầm nữa, giống như khóc không thành tiếng vậy.” Tống Sơ Chiêu ngừng lại rồihỏi: “Phúc Đông Lai là ai? Vì sao đi thăm ngươi mà phải âm thầm đi? Không lẽ giống nhưta bây giờ cũng được gọi là lặng sẽ sao?”
“Nó là ngoại tôn của ta, không lẽ ta sẽ ức h**p nó?” Hạ lãogia không tin, “Tên kialàm chuyện như vậy mà không gọi là khác người hay sao?”
Hạ phu nhân: “Ông cảm thấyCố Ngũ lang là người không biết phân biệt tốt xấu hay sao?”
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì hắn cũng không dám tin rằngthân thể của mình có thể linh hoạt như vậy.
Hai bên dãyphố trên con đường dài có mấy cái đènlồng được thắp sáng, lúc này chúng vẫnchưacó tắt hoàntoàn.
*Một nénnhang: Tầm 15 phút.
Đầu đường tối tămvà yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có một bóng đen đang đi trên con đường lớn.
………….
Hà quản sự khôngdám nói trước đó Cố Ngũ còn ômTam nương nhà bọn họ, ông ta gật đầu nói: “Dạ vừa rồi đã rời đi.”
Hạ lão gia đithắp đèn. Ông rút mộtcây nhang từ tráp ra rồi đặt nó vàotrong lửa một cách thô bạo.
Cố Phong Giản cũngnâng tay lên đáp lại, sau đó vẫn luôn nhìn theo đối phương cho đến khi nàng biến mất ở trong bóng tối.
“Sao lại có thể như vậy?” TốngSơ Chiêu nảy ra một ý tưởng xấu, “Vậy thì ngươi đi nhờ Phó Trường Quân để chỉ cho mình, ta không tin Cố Quốc công lại dám chạy tới đánh vào mông Phó tướng quân.”
Hạphunhân càng làmcho ông thấy bực bội hơn: “Vậy ông đi đi! Gọingười làm trò trướcmặt Chiêu Chiêu bằng cách đuổi Cố Ngũ đi. Nếu không thì tàn nhẫn hơn một chút nữa, bắt Cố Ngũ lang lại rồi phạt nó một trận, xem thử Chiêu Chiêucó ghét bỏ ông hay không!”
Hạ phu nhân chậm chậm khóe mắt: “Nếu như Chiêu Chiêu thânthiết với ông thì nó đâu cần chờ đến nửa đêm để nói chuyện phiếm với Cố Ngũ lang. Nó thật là đáng thương mà! Ngay cả một người bằng hữuđể nói chuyện ở kinh thành này cũng không có. Khó khăn lắm mới có một người như Cố Ngũ lang xuất hiện nhưng rốt cuộc vẫn vì ngại sự khác biệt giữa nam nữ mà đành phải chờ đến nữa đêm mới có thể lặng lẽ nói chuyện. Mà lặng lẽ nói chuyện cũng thôi đi, vậy mà có người nào đó ngay cả chuyện này cũng không cho phép…”
Cố Phong Giản quay đầulại: “Ông ấy nói xin lỗi cái gì?”
Quản sự vội vànggiải thích: “Không có không có! Cố Ngũ lang đứng ở ngoài phòng kêu Tam cônương rồi sau đó dẫn nàngấy đến bờtường. Lúc này bọnđang nhìn nhauchỗ tường ngăn mà thôi. Hai ngườichỉ nói chuyện chứ chưahề có một sự tiếp xúc thân mật nào.”
Hạ lão gia: “??”
Làm sao có người trèo vào tường nhà ông nhưng màphu nhân lại đi trách ông vì người ngoàicơ chứ? Lại còn nói ông làm sai nữa sao?
Hắn quay lưng lại làm cho Tống Sơ Chiêu không thể nhìn thấy được vẻ mặt. Giọng nói hắn thật sự bình thản đến mức không có một chút dao động nào:
Bóng dáng kialay động thật nhanh nhẹntrên đường, lâu lâu lại khoát khoát tay, chốc chốc lại lắc lắc đầu. Lúc sắp khôngcòn nhìn thấyđược rõ ràng nữa thìcái bóng kia bỗng nhiên ngừng lại.
Tuy Tống Sơ Chiêu nhớ câu này quên câu kia nhưng những từ quan trọng và những điều miêu tả đều vô cùng chính xác.
Mới hôm qua thôi, cuối cùng thương tích cũng đã tốt lên nên hắnchuẩn bị chính thứcxuống núi.
Nhang đãtàn.
Ông đi tớigần tường rồi lấy một cây roi lại, nắm chặt nó trong tay, ông vụt roi ở giữa không trung hai ba lần.
“Ông ấy không thích ta học võ. Lúc trước Tứ ca vì dạy võ cho ta mà cuối cùng bị đánh một trận. Ngày thường ông ấy cũng lạnh nhạt với ta. Những lời ông ấy nói trong một năm chưa chắc nhiều như lời ngươi đã nói.”
“Phụ thân nắmgiữ chức vị quan trọng nên ta có thể hiểu được có những chuyện ông không thể quyết định.Ta cũng không có một hai bắt ông tán thưởng hay đồng ý cho mình làm cái gì cả, ngươi…” Cố Phong Giảnthấy nàng tiếng lại càng ngàycàng gần thì không thể nói hết câu, “…Ngươi muốn làm cái gì?”
Nàng vừarời đi thì những tạp âm nho nhỏ đó lập tức biến mất, ngay cả một người trong bóng tối cũng khôngcó xuất hiện, giống như tất cả những điều vừa rồi chỉ là ảo giác do gió đêm tạora mà thôi.
Tống Sơ Chiêu không biết nên cười hay là khóc thật to.
………….
Hạ phunhân trầm ngâm một lát rồi mới nói tiếp: “Bái thiếp của Chiêu Chiêu cũng là nhờ Cố Ngũ đưa; lúc trở về đây thì nó cũng kêu Ngũ lang đi theo, điều này chứngminh nó rất tín nhiệm Cố Ngũ. Thời điểm nàng bịức h**p ở Tống phủ thì cũng được Cố Ngũ hỗ trợ ít nhiều còn phái Xuân Đông qua đó chăm sóc cho nó…”
Cố Phong Giản thản nhiên nói:“Phải không?”
Cố Phong Giản vô thức muốn làm cho nàng lui lại nhưng Tống Sơ Chiêu đã nói: “Ngươi đừng cử động!”
Bản thân Cố Phong Giản cóchút cứng nhắc, sau đó hắn lắc đầu như là tự giễu: “Ông ấy sao có thể nói với ta những lời như vậy được chứ?”
Khi Tống Sơ Chiêu tì cằm mình lênvai Cố Phong Giản, nàng ngửi thấy mùi hương trên người hắn: “Ông ấy nói ‘Vi phụ vẫn luôn xem con là người thân của mình, vẫn luôn nghĩ đến con…Nương con cũng vậy, ca ca tỷ tỷ con cũng vậy…Ngũ lang à, tất cảnên trách ta. Có gì không đúng thìcon cứ nói đi để phụ thân sửa’ – đấy, ông ấy nói y hệt như vậy đó.”
Tống Sơ Chiêu vỗ vàochânmình: “Ông ấy cho mà! Ông ấy nói…Ta…Ta chỉ nhớ rõ ông ấy nói “xin lỗi con”. Nhưng mà nguyên văn làcâu gì thì ta không nhớ rõ được.”
Chương 23: Bảo đảm
Cố Phong Giản chỉ có thể thả lỏng thân thể, hắnnói chậm lại: “Ngươi đang làm cái gì vậy?”
Nàngnhanh chóng buông tay ra rồiphóng về phía tường cao. Nàng chạy trối c·h·ế·t về phía bên tường; sau khi phóng người thoát khỏi tường còn không quênnhắc nhở Cố Phong Giản: “Ta đi trước đây, ngươi xem như ta chưa từng ghé qua đây nha!”
Trong đầu CốPhong Giản bắt đầu có bốn chữ “khóc không thành tiếng” bay qua bay lại.
Hạ phu nhân khoác xong áo ngoài rồi đi ra mởcửa. Hàquản sự đang đứngkhom lưng thấy như vậy thì lùi về sau hai bước.
Ánhlửa đỏ ở đỉnh nhangsáng lên, toát ra từng làn khói thơm mỏng manh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu như bọn họ gặp nhauthì ánh mắt của Cố Quốc công sẽ lảng tránh, làm bộ như khôngthấy hắn. Dù cho hắn có khóc lóc cầu xinthì Cố Quốc công sẽ quay lưng bỏ chạy thật chật vật.
Đúng là muốn ghép tội thì ghép mà không cần lý do! Tên họ Cố kia cóliên quan gì đến ông chứ!
Thật ra Cố Phong Giản còn đem theomột cái áo choàng. Tiếc là vì Tống Sơ Chiêu ngồi ở trên tường cao mà hắn lạikhông đủ trình độ để đưa nên đành ném nó lên cho nàng ấy.
Hạ lão gia đã khôngcòn giương nanh múa vuốt như trước, ông chỉ đơn giản trả lời một câu: “Vậy sao.”
Hạ phu nhânở một bên ôm lấy tay ông,bà dựa sát vào người ông và nói: “Nếu như bọn họ có thể đối xử tốt với nhau vậy thì ông không cần lo lắng. Ta chỉ hy vọng Chiêu Chiêu đừng gặp cái gì ngoài ý muốncũngnhư đừng có những trắc trở gì. Còn nhữngchuyện khác thì dù chonó muốn làm cái gì cũng không quan trọng.”
Hạ lão gia nói: “Sẽ không lại có điều gì trắc trở. Thời thế bây giờ đãkhông giống như xưa.”
Tác giả có lời muốn nói.
Hạ lão gia hỏi: “Bọn nónói cái gì?”
Tống SơChiêu:…Đây là di truyền rồi đó ngoại công à!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.