Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 22: Leo tường

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 22: Leo tường


NhưngmànhưthếlạithuậntiệnchoTốngSơChiêu.

HômnayXuânĐôngphấnkhởichạytớichạyluicảngàygiữabaphủđãlàmchonàngấythấmmệt.NàngấycốchốngcằmngồicùngvớiCốPhongGiảnđếnnửađêmthìđivềphíacáchváchđểnghỉngơitrongchốclátbởivìtrướcđónàngấyđãkhuyênhắnrấtnhiềulầnnhưnghắnvẫnkhôngmuốnngủ.

Nàngthởramộtcáchnhẹnhàngrồivừalòng:“Khátốt,vậynóiởchỗnàyđi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

BởivìkíchđộngchonênTốngSơChiêunóichuyệncóchútlộnxộnnhưngýchínhvẫnrấtrõràng.

CốPhongGiảnquyếtđịnhthaythếTốngSơChiêuxắpxếplạichútsáchvởnàynọnênvẫnluônngồiđọcsáchtừchạngvạngđếngiờ.

“Ađúngrồi,ôngấymuốntaphảiđọcsách.”TốngSơChiêuvôcùngđauđớn,nàngướcgìmìnhcóthểkhóc thành tiếng.Nàngvỗlêntườngrồitiếptụcnói:“Ngoàiviệcôngấycứmộthaibắttaphảiđồngýviệcthamgiakỳthimùaxuânthìcòncanhcánhtronglòngviệcgầnđâytakhôngcóđọcsáchnênnằngnặcđòiđưasáchmớichota!NgaycảviệctađirangoàivớiTứlangmàôngấycũngbiếtđược.Nhưngmàtađâucòncáchnàokhác,takhôngthíchđọcsáchdùchochỉmộtchút!CốNgũlangnày,vìsaongươilạicósởthíchnhưvậycơchứ?Chẳnglẽsaunàytachỉcóthểngồixổmởtrongthưphònghaysao?”

Hạlãogialaoxuốnggiường,ônggiơtayphảilênrồitrừngmắtquátto:“Lấyđaocủatatớiđây!”

Sau khi phòng đã được sửa sang lại cho tốt thì Hạ lão gia và phu nhân ông đều đến đây xem xét. Đại khái bởivì bịTốngphủkíchthíchquálớnnênHạlãogiacứlắcđầumãi,ôngvẫncảmthấykhônghàilòng.

TốngSơChiêucườikhiêmtốn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nàngmớiđếnnơinàynửangàythìđãhiểuđượcchữthươnghoatiếcngọcnghĩalàgì.Nhómtránghánkiacứgọinàngnàolà“muộimuộixinhđẹp”rồilại“tiểuXuânĐông”khiếnchođầuócnàngchoángváng,gươngmặtửngđỏ.NàngcảmthấyHạphủthậtsựrấttốt!

TrongđêmkhuyanàycòncóHạlãogiatrằntrọckhôngngủđược.

NgoạitrừchuẩnbịđồdùnghằngngàychongoạitôncủamìnhthìXuânĐôngcũngđượcmuachomộtbộ.

TốngSơChiêu:Ngườichorằngconsẽsợđaosao?Conchínhlàngườicóhaithanhđaotrongtênmìnhđó [1]!

………

LúcấyngườiHạphủđangbàyramấymónđồtrênxeđẩy.

CốPhongGiảndởkhócdởcười,hắnchỉcóthểtiếptụcngửađầunóichuyệncùngvớinàng.

“Khôngkhôngkhông.”TốngSơChiêuliêntụcnóilờitừchối,“Nếunhưtavàosânvậythìkhôngchạykịpđâu,sẽtrởthànhcánằmtrênthớtmất.Vịtrínàykhátốt,nếucóngườitớithìtasẽnhảyxuốngtừđâylàmchobọnhọkhôngbắtđược.”

Hạlãogianói:“Ngoàicửacóngười!”

Hạphunhânởbêncạnhcóchútmờmịtnói:“Ơ?”

Suynhượcđếnđộengạitrướccơngiólạnhnhonhỏnày!

CốPhongGiản:“Phụthânta?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Khôngđủ!Khôngđủphúquý!Khôngđủxahoa!

TuyrằnglúcnàyđãkhuyanhưngCốPhongGiảnvẫncònthứcđọcsách.

Hạphunhânbịôngđánhthứcthìbựcbộihỏi:“Ôngđanglàmcáigìvậy!”

CốPhongGiảnchầnchờtựhỏiôngấytốtnhưvậysao?Cònmuốnchủđộngđưasáchchomìnhnữa.

“Ngươiđợimộtchútđểtanhớlạixemôngấyđãnóicáigì.”TốngSơChiêubắtđầulụclọilạitrongtrínhớcủamình,“Ôngấynóinhiềulắmnhưngrõràngđãlàmcho ta sợ.”

Hạlãogiavàlãophunhânđềulàngườicótuổinênsẽđingủtừsớm.LúcnàycòncóngườicònthứcthìphầnlớnlàCốPhongGiản.

Tường ngoài của Hạ phủ không có trang bị biện pháp chống trộm, phía bên trên được lát phẳng làm cho việc leo lên rất thuận tiện.

NàyCốNgũlangà,ngươinửađêmcònkhôngcóngủ…thìsẽkhiếnchođầutatrọcsớmthôi!

TốngSơChiêuchắcchắn:“Chínhlàphụthânngươi!”

MớiđầuCốPhongGiảncònmuốntừchốibởivìhắncảmthấyHạlãogialớnhơnmìnhnhiềulắmnênkhôngcầnphảivìmìnhmàhuyđộngnhiềunhânlựcnhưvậy.Chờchođếnkhihắnmởmộtbứcthihọaraxemthìđãnuốthếttoànbộlờinóichuẩnbịthốtra.Hắnlạitiếptụcmởthêmvàibứcnửathì…

Chương 22: Leo tường

VậynênChiêuChiêunguyệnýchạythêmmộtđoạnđườngvìhắn,giúphắnrènluyệnthânthểchothậttốtmớiđược!

Hạphủvôcùngtốt—đốivớiviệccảmthấysáchđược bảo quản rất tốt khi được để ở trên kệ sát tường kia thì Cố Phong Giản đã nghĩ như vậy.

TốngSơChiêunóitiếp:“Ôngấyvậymàthậtnhẫntâm!Cóthểchémvàolòngtanhưvậy.Acònnữa,ngươimuốnmuasáchgìthìviếtđưachota,ngàymaitacònphảiđưachoôngấyđimua.”

CốPhongGiảnnhớlại,rõràngCốQuốccônglàngườilạnhnhạtítnói,ngaycảkhimắngchửingườikhácthìcũngnóitừngtừtừngtừ,lúcnàođãtrởnênnóinhiều?”

Ngườinọởtrêntườnglạibắtđầunóichuyện.

Cảngườinàngtrànđầysựvuisướng,khiđiđườngthìnhẹnhàngnhưbay,vẻmặtcũngmangtheoýcười;nàngướcgìcóthểkhoemộtlầnvớinhómmấytỉmuộiởphủmình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

CốPhongGiảnthấykhánguyhiểmchonàngkhingồiởchỗđầutườnghẹpnhưvậychưakểđếnngônngữcơthểnàngphongphú,luônthíchmúamaylungtungnênkhuyênnhủ:“Haylàngươivàotrongnàynóichuyệnđi?”

CốPhongGiảntrầmmặc.Hắnkhôngbiếtnênbắtđầuđánhgiátừnơinào;mộtlúclâusauhắnmớicóthểhoangmanghỏi:“Ngườingươinóicóđúngthậtlàphụthântakhôngvậy?”

Ôngngủcóchútnông,nửatỉnhnửamê.Thóiquennhiềunămcủaônglàmchoôngđộtnhiêntỉnhdậykhingheđượcngoàicửacótiếngbướcchânlưỡnglựcủaaiđó.Ôngcóchútcảnhgiácngồidậy.

Ngườibênngoàinghethấyôngđãtỉnhlạithìlêntiếng:“Lãogia,làta.”

Bốiphậnchênhlệchnhau nênkhôngchịuthân vậythìkhinàomớithân?NàngấyđãchịuquánhiềuuấtứcởTốngphủrồi.

Lúcnàyđãlàlúcnàorồi?

………..

SựbuồnbựccủaTốngSơChiêutạmthờibịquênlãngkhigặpđượcCốPhongGiảnnhưnglúcnàyđượchắnnhắclạithìchúngồạtkéotới.Nàngtứcgiậnđếnmứcvỗvàochânmình:“Chínhvìnửađêmnửahômthếnàymàphụthânngươilạiđilaytatỉnhnêntamớikhôngngủđược!”

Quảnsựmởmiệngmộtcáchkhókhăn:“Làtrèotườngmàvào.”

Ôngmặckệđồvậtđóđãcóởphủhaychưa,chỉcầnmớinhất,quýnhấtvàlớnnhấtlàđược!SauđólạikéochúngđivàivòngtrênphốđểchomọingườibiếtTamcônươngnhàbọnhọđượcngườiyêuthương,đừnghòngbắtnạtnó.

Đồvậttranghoàngbêntrongviệnquámứcdàyđặc,tấtcảđềulàvậtmớitinhmàcửasổgiannhàchínhvẫncònlộraánhđèn.

TốngSơChiêuchầnchờnhìnxungquanhngoàibờtường.NàngđođạckhoảngcáchhaibênrồisuyđoánvịtríCốPhongGiảnở.

“Vìsaongươiphảichờđếntốikhuyamớicóthểnói?Trênđườngtốiđennhưvậymàngươicũngkhôngthấysợhãisao?”

CốPhongGiản:“……”

ThếnênXuânĐôngbắtđầuđượcmặcquầnáomới,ởnơimớivàngủởgiườngmới.

CốPhongGiảnxoamắtđangmuốnhoalên,hắncảmthấycókhảnăngđãquagiờTý*.

NgaylúcđóhắnđãthấyTốngSơChiêunhảynhóttheomộthướngrồinấpởmộtchỗởnhỏ;saukhinươngtheochướngngạivậtởventườngđểphónglênđầutườngthìnàngmớingồixếpbằngởnơiđó.

“Tớithìmờivào…”Hạlãogianhíumày,ôngnóiđượcmộtnửathìrốtcuộcpháthiệncóchỗkhôngđúng khiếnôngtỉnhtáohẳn:“Lúcnàyđãnửađêm, nóvàobằngcáchnào?”

……………

TốngSơChiêuđánggiánhậnthứmặtmũinày.

Ởngoàisânđangcómộtbóngđenđangđứng.Bóngđenvừathấyhắnđirathìvuivẻhuơhuơtay.

KếtquảlàTốngSơChiêuxoayngườichạymất.

Nhữnggiađìnhbìnhthườngsẽkhôngtrồngnhữngloạicâyquámứccaolớnxumxuêbởivìchúngdễtrởthànhnơichokẻtrộmcắptrốnvào.Vậynênchỉcầnlựađượcvịtrítốtthìngaycảkhiđứngởđầutườngvẫncóthểthấykhôngítchuyệnvớitầmnhìnrộng.

TốngSơChiêuthayđổiphươnghướngrồikhôngmộtchútchầnchờmàđivềphíaphủQuốccông.Cóđiềubướcchâncủanàngcóchútnặngnềvàmangtheomộtchútphiềnnãovềnơimìnhkhôngbiếtkia.

Bênngoàiđộtnhiênyêntĩnhmộtlúcrồisauđólạicógiọngnóivôtộicủaquảnsự:“Lãogia,làta,Hàquảnsự.”

Tacònchưanóiđếnviệctrămhaykhôngbằngtayquen của mìnhđâu.

*Mộtthướcgầnbằng40cm,20thướctầm800cm.

NàngthấyngườiquađườngđangchỉchỉtrỏtrỏrồilạinémrácrưởivàocửaTốngphủ.LúcđóTốngNhịcônươngthìkhóclócsướtmướthốilãophunhânđèépsựviệcxuống;Tốnglãophunhânthìmuốnngấtxỉulầnthứhai,bàtacaycúchửibớiPhóTrườngQuân;cònTốngtamlãogialạiđóngchặtcửaphòng,ôngtathudọnđồđạcmộtcáchlặnglẽđểchuẩnbịchạytrốnkhỏihìnhảnhhỗnloạnchỗnày.

Thuậnlợirakhỏiphủ,nàngđimộtđườngtớinơimuốnđếnmộtcáchungdung.

Mấyngàynaynàngđãthămdòcáccửanhỏtrongphủcũngnhưtìnhhìnhhộvệtuầntrachonênviệcnàykhôngcógìkhókhănvớinàngcả.

CốPhongGiảncũngkhôngcầnngườihầuhạ,hắnđọcsáchđếnmứckhôngbiếtmệtlàgì.Nhưngmàtronglúcđangđọcsáchsaymêthìhắnlạinghethấyâmthanhgõlêncửasổvôcùngquenthuộc.

NàngđivòngbênngoàiHạphủ,saukhithayđổihaibứctường,tiếpcậnbađịađiểmthìcuốicùngmớipháthiệnmộtcáisântrôngcóvẻđặcbiệt.

Tốt.

Hạlãogiatráchmắng:“Ngươiởbênngoàigiảthầngiảquỷlàmcáigì?Cóviệcthìnóithẳngcònkhôngthìluira!”

*GiờTý:23giờđến1giờsáng.

ThânthểnàycủaCốPhongGiảnđúnglàquásuynhược.

Cũngmayphòngnàyđủlớnlạithôngvớiphòngkếbênnếukhôngcũngkhôngnhétđượcsốlượngnhiềuđếnmứcnhưvậy.

TốngSơChiêuvẫytayvớihắnrồinhỏgiọngnóichuyệnnhưmangtheomộtsựdụhoặc:“Tacólờimuốnnớivớingươi,quađâyđi.Mauquađâyđi!”

CốPhongGiảnvẫnhoàinghinhưcũ:“……Ngươicónhìnrõkhông?”

Tên Tống Sơ Chiêu là 宋初昭: Trong đó Sơ (初) có một chữ đao, Chiêu (昭) cũng có một chữ đao.

Chú thích:

Sauđódườngnhưđểbổsungchochéncơmcònthiếukianênôngđãsaiquảnsựmangtheobạcrangoàimuanhữngđồvậtmới.

NàngnhấtđịnhphảinghiêmtúcnóichuyệnnàyvớiCốNgũlangmớiđược.

Hàquảnsựcũngkhôngrảnhđểnóivòngvo: “Lãogia,CốgiaNgũlanglạitớinữa.”

HơnnữanôbộcởtrongHạphủnếulànamthìđềulànhữngngườidùngnấmđấm;nếulànhahoànthìđềulànhữnglãonhântừngđitheoHạphunhânnhiềunăm,cònkhôngthìlànhữnglãobàđượctuyểnvàođểlàmnhữngcôngviệcnặng;chonênngườivừatrẻlạivừađẹpnhưnàngấygầnnhưlàkhôngcó.

Chỉcóbóngcủahắn hắtratừphíacửasổ.

NàngmớivàoHạphủcómộtlầnmàchỉđimộtđoạnđườngngắntừcửachínhđếnphòngkhách;sauđónàngđãbịđuổiđi,ngaycảcơmtrưacònchưađượcăn.

ChiêuChiêu nhàbọnhọcầnphảicómặtmũi.

Tuyrằngkhôngrõvìsaonhưnghắnvẫnđuổitheo.

CốPhongGiản:“……??”

TốngSơChiêugậtđầu:“Rấtnhiều!”

HômnayXuânĐôngrấtphấnkhởi.Lúcnàngtrởvềthìđãmuốnbỏlỡmấtvởtuồngnênđànhphảinghetintứctừmiệngngườikhác.NhưngmàdưâmvẫncònđónênnàngấylấycớphảithuxếpđồđạcvẫncònđểởTốngphủcủamìnhđểquaylại.

NànglàmsaobiếtđượcnơiởcủaCốPhongGiảnkiachứ?

VậynênHạlãogiađãchuyểntấtcảnhữngbáuvậtđểđầytrongthưphòngmìnhnhưbútmực,đồchặngiấy,đồcổ,tranhvẽcũngnhưmấybàithưphápvàobêntrongviệnnày.

HẳnlàvìbiếtsẽkhôngcóngườivụngvềnàodámđếntrộmđồvậtcủaHạphủ;chưakểđếnviệctấtcảngườibêntrongphủđềuviếtvõcông.

……..

ChờchođếnkhiTốngSơChiêuđiđượcnửađườngthìnàngmớinhớđếnviệcCốPhongGiảnđãdờiđinơikhác.

KhithấychồngđồdùngtrongnhàcũnátấythìHạlãogiađãtứcgiậnđếnđộthổirâutrừngmắt,ônggọingườinémtoànbộrangoài.Bữatrưacũngvìvậymàănkhôngngon,ôngăníthơnmộtchéncơmsovớithườngngày.

Mẫuthâncònchưaépnàngđếnmứcnhưvậy,thủđoạncủaCốQuốccôngtuymềmdẻonhưngthậtsựquáđộcác!

Thậtrahắncórấtnhiềutừmuốnnóiđểmiêutảnàngnhưngvìngạiviệcthânphậnkhôngtiệnnênđànhchỉcóthểnóichuyệnmộtcáchthâmý:“VậymàngươicũngdámtrèotườngcủaHạphủsao?”

TìnhcảnhbithảmdườngnhưmuốnsụpđổcủaTốnggiađãkhiếnchonàngrấtvuivẻ.SauđónàngnhảynhótchạytớiHạphủ.

NộitâmTốngSơChiêucóchúttrốngrỗngnhưngkhôngcóbiểuhiệnra.Nàngnhìntrướcnhìnsaumộtlần,saukhixácnhậnxungquanhhaimươithước*đềukhôngcóngườithìmớinhỏgiọngnóimộtcáchyêntâm:“Khônggiấugìngươi,tađãtrèotườngvôsốlầnrồinênmớicóthểtínhtoánđạikháichỗHạphủnhưvầy.”

Tống Sơ Chiêu lặng lẽ chuồn khỏi phủ Quốc công.

Chữ đao (trong thanh đao) ghi là 刀.

Việcnàycũngđángđểtựhàosao?CốPhongGiảnkhôngnhịnđượcmàbậtcười.

TốngSơChiêunóngnảytrảlời:“Tanhìnđượcrấtrõràng!”

Nàngbòlêntườngcaothậtthuầnthục.Nàngkhôngdámđểlộđầuquárõràngmàchỉlénlútnhìnvàosâutrongphủxemtìnhhình.

ÂmthanhkiavanglênsáubảylầnnhưngkhôngchịungừngmớicóthểlàmchoCốPhongGiảnchúýtới.Hắnngẩnđầumộtcáchngạcnhiênrồimentheotiếngđộngmàđitới.

TốngSơChiêulấyđànhảylêntườngrồinhẹnhàngđápxuốngđất.Nàngđidọctheođườngnhỏ,rónrarónrénđivềphíasâncủaCốPhongGiản.

Hạlãogiamắng:“Ta là con ma nào?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lúcnàngnóilờinàythìrấtnghiêmtúc,mặtmàysángláng,trênmặtnhưcóánhsángtỏarachỉkhiếnchongườitathấyđángyêuchứnàophảiliềulĩnhgì.

Đứngtrongcơngiólạnhthấuxươngvàođêmthuvắnglặngkhiến chonànghắtxìhaicái.

LýtrícủaTốngSơChiêumơhồcósựnghihoặc:Nàngtrởvềnhàcủangoạitổmìnhnêncầngìlàmraviệchènhạnhưvậychứ?

Thậtsựrấttốt.

CốPhongGiản:“……”

CốPhongGiảnngạcnhiênnói:“Ôngấynóirấtnhiềuvớingươisao?”

[1]

Tácgiảcólờimuốnnói:

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 22: Leo tường