Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 115: Mỹ thực

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 115: Mỹ thực


"Đều nhanh ăn bể bụng!"

"Sop..."

Lại nói, chỉ là một con 3 ⋆ cá biển mà thôi, hắn cũng không hiếm có gì, hết lại câu thêm là được.

Cảm nhận trước mặt không ngừng tản ra nhiệt khí, Nguyễn Thái thở ra một hơi, thì thào:

Cảm nhận khoang mũi ngập tràn hương vị thơm ngọt, yết hầu của hắn không tự chủ nhấp nhô một cái, thán lên:

Mà Khả Lỵ lúc này cũng nhẹ cắn xuống một miếng thịt cua, cay nồng nước chấm để cho nàng nhịn không được hé ra miệng nhỏ, nhưng cảm giác tê cay trong miệng cũng không có để nàng lui bước ngừng lại.

"Ực~ Thật thơm!"

Tiếp đó hắn liền vội vàng rót ra hai bình nước đuae cho các nàng.

Dù sao nguyên cái nồi mai rùa, lại trừ đi một đống vô dụng giáp xác, chỉ để lại trắng bóng, mềm mại thịt nguyên, trọng lượng không có 3-40 kg đều không thể nào nói nổi.

Chớp mắt một cái, Nguyễn Thái cùng rắn nhỏ giống như biến thành máy quét vậy, ngụm lớn ngụm lớn liền đem một tảng thịt cua nhai nát nuốt vào bụng.

Thấy vậy Nguyễn Thái cũng không nói gì nhiều nữa, chậm rãi đứng người lên, bắt đầu vận động sau bữa ăn.

"Cảm ~ Hô~ ơn Thái!"

Thấy hắn ngon như vậy, rắn nhỏ cùng Khả Lỵ cũng không nhịn được nữa, vội vàng cầm lên thịt cua, bắt trước Nguyễn Thái động tác, chớp mắt liền cắn xuống một ngụm.

Hài lòng gật gật đầu, Nguyễn Thái vội vàng đem thịt cua cùng một đống sò biển, ốc biển lấy ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Hoàn tất!"

Nhìn xem rắn nhỏ thèm ăn bộ dáng, Nguyễn Thái bất đắc dĩ cười lên

Nguyễn Thái đưa tay bắt lấy một miếng lớn thịt cua, cũng không để ý trên tay truyền đến cảm giác nóng bóng, hung hăng chấm vào bát lớn nước chấm.

Liếm liếm khóe môi vài cái, rắn nhỏ hai mắt lấp lánh kêu lên:

Nồng đậm vị cay chớp mắt liền xong thẳng lên rắn nhỏ vị giác, tê the cảm giác cùng với trong veo hương thịt chớp mắt liền bắt đi rắn nhỏ đầu lưỡi. để cho nàng nhịn không được lại ngốn nghiến ăn thêm vài ngụm.

Nhưng ai bảo hắn đã nói ra rồi, sao có thể không giữ lời đây?

Laa~ (Thơm quá a~)

Mà rắn nhỏ cùng Khả Lỵ đây?

Chậm rãi thu hồi đầy ấp dịch thể bình gỗ, Nguyễn Thái hơi ngẩng đầu lên nhìn xem thời gian.

Thấy vậy, trong lòng Nguyễn Thái bất đắc dĩ không thôi, nhún vai nói:

Nhìn xem thành quả trước mặt, nụ cười trên mặt nhịn không kéo lên, cười nói:

"Hắc hắc~ Từ từ ăn, cay quá thì uống chút nước lại ăn, dù sao còn rất nhiều."

Nhưng kết hợp dùng với mềm mại thịt cua thì không còn gì bằng nữa.

Ah~ !

Bụng nhỏ của hắn đã không kịp chờ đợi nữa, bắt đầu gào khóc đòi ăn, thúc d·ụ·c hắn nhanh tay lên động thủ.

Cay nồng hương vị mang theo ti ti chua chua không thời khắc nào mà không thích đầu lưỡi bài tiết nước bọt.

Laa~! (Thật ngon!)

Cạch~

Nói xong, Nguyễn Thái liền chuẩn bị đi gọi rắn nhỏ cùng Khả Lỵ đi ra ăn cơm.

Tưởng tượng thôi cũng biết được năng lượng bên trong phong phú đến dường nào.

Muốn hấp thu hết toàn bộ năng thịt bên trong thịt cá thì hắn cần phải rèn luyện một phen mới tiêu hao được.

Đậm đặc dịch tương trong chốc lát liền bao phủ toàn bộ vị giác của hắn.

"Tốt a~ Xem ra là không cần."

"Ha~ Kết cấu thịt cua dai ngọt nhưng lại không mất đi mềm mại, kết hợp với cay nồng nước chấm chỉ có thể diễn tả bằng hai từ, mỹ thực!"

"Sopia ngươi chờ một chút a~ ta đi vào gọi Khả Lỵ ra ăn."

Mãi cho tới khuya mới đem chiết xuất xong độc tố trong nấm rừng.

Lau lau trên trán mồ hôi, Nguyễn Thái nhẹ nhõm thở ra một hơi:

Laa~ (Ân.)

Hơi lắc lắc đầu, hắn nhẹ nhàng đem rắn nhỏ bế lên ghế đá, chậm rãi nói:

"Ân!" (x2)

Đáng tiếc, chưa chờ hắn hô to, rắn nhỏ liền đột ngột từ bên trong đi ra, kinh hỉ kêu lên.

Để cho hắn muốn dừng mà dừng không được, bất giác chỉ dùng vài giây liền đem một miếng lớn thịt cua toàn bộ nuốt vào bụng.

"Nhưng ~ hô~ cũng~ Hô~ Thật... Ngon!"

!!!

Tiếp đó...

Ngạnh sinh sinh liền cắt đứt hắn chuẩn bị hô to lời nói.

"Oáp~ Đã trễ như vậy rồi sao, hôm nay liền như vậy a, ngày mai lại làm cần câu cũng không muộn."

Hắn cũng không xoắn xuýt gì nhiều, vội tiến lên bắt lấy Khả Lỵ tay nhỏ, nhanh chóng kéo nàng ngồi xuống.

Rắn nhỏ cùng Khả Lỵ phân biệt nhận lấy, vui vẻ cười lên:

"Hô~ Kế tiếp làm nước chấm nữa là xong."

Ah~

Kế đó chính là mổ xẻ [Tre Trăm Tầng] thuận tiện làm một thanh cần câu mới.

Phát hiện mặt trăng đã treo cao giữa trời lúc nào không hay.

"Ngoại trừ hơi tốn thời gian thì thành quả vô cùng đáng giá!"

Mặc dù từ ngoại hình đến hương vị cũng không có gì đáng nói.

Phủi phủi tay vài, nhìn xem trước mặt bàn đá đã bị đầy ấp hải sản lấp đầy, Nguyễn Thái trong lòng không khỏi tự hào một chút, lẩm bẩm:

Đưa tay xoa đầu hai người một cái, Nguyễn Thái ôn nhu nói:

Ngào ngạt khói trắng từ trong mai rùa chậm rãi bốc hơi, mang theo đậm đà hải sản hương vị hòa quyện vào trong không khí, để cho Nguyễn Thái nhịn không được hít sâu vài hơi, tham lam ngửi lấy mỹ thực hương khí.

Theo ngụm đầu tiên thịt cua vào miệng, hai mắt Nguyễn Thái đột ngột kinh ngạc trừng lên.

Mặc dù việc không nhiều, nhưng lượng công trình để hắn bận rộn mồ hôi đầy đầu.

Vài chục phút sau.

Nguyễn Thái chậm rãi nhắm nháp hương vị một hồi liền nuốt xuống, thoải mái thở ra một hơi:

Nhìn thấy hai người b·iểu t·ình sung sướng, Nguyễn Thái cười nhẹ một cái, đem mỹ thực trên tay để xuống, nhu hòa nói:

Tiếp đó liền há miệng ra, một ngụm cắn xuống.

Bất quá ai bảo bọn hắn hôm nay thu đập được nhiều cua, ốc như vậy đây, chỉ có thể tiếc nuối để ngày mai ăn vậy.

Tiếp đó Nguyễn Thái liền cẩn thận đem nắp gỗ từ trên mai rùa dời ra.

Mặc dù lấy tình trạng của hắn bây giờ ăn vào có chút lãng phí.

Thời gian chậm rãi trôi qua, hoàng hôn trời chiều từng chút một rời đi, bắt đầu nhường chỗ cho màn đêm buông xuống.

Đưa mắt nhìn xem bên trong, nguyên bản màu sắc hồng hào thịt cua lúc này đã biến thành trắng nõn, giống như tàu hủ non vậy, để cho người nhịn không được muốn cắn một ngụm lớn.

Nhìn xem hai người bộ dáng, Nguyễn Thái lắc đầu, trong lòng than nhẹ:

"Hô~ Cuối cùng cũng xong!"

Nguyên liệu hắn đã chuẩn bị xong, chỉ cần trộn lại với nhau là được.

Không chờ hắn đi vào bên trong, Khả Lỵ liền tự mình chậm rãi đi ra.

Ngược lại để cho nàng nhịn không được, tham lam cắn thêm vài ngụm.

Ùng ục~ ục ~

Laa~

Ùng ục, sôi sục âm thanh không ngừng vang lên.

Mà Khả Lỵ lại nhẹ nhàng hơn rất nhiều, cẩn thận cắn xuống từng ngụm nhỏ, lại nhai kỹ một hồi mới hài lòng nuốt xuống.

Không cần nghĩ cũng biết, các nàng đã no không thể no hơn nữa.

Chương 115: Mỹ thực

Cảm nhận trên đầu cảm giác ấm áp, hai người hơi híp mắt lại hưởng thụ, đồng thời gật đầu kêu lên, tỏ rõ đã hiểu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Đáng tiếc, chuẩn bị xong thịt [Cá Chuồn] cũng không thể ăn rồi."

Laa~! (Thật no!)

Laa~ !

Hắn làm là nước chấm chua cay, lại thêm gia vị hạn chế, cho nên rất nhanh liền tạo ra một bát lớn đậm đặc xanh lét nước chấm

Khụ khụ, cũng không gì lớn, chính là ép ép một chút nấm rừng, lấy một chút độc.

Nói xong, nàng liền giống như rắn nhỏ, tham ăn ngốn hết trong tay thịt cua, chưa thỏa mãn, Khả Lỵ lần nữa đưa ra mềm mại tay nhỏ, bắt lấy trước mặt thịt cua.

Chậc~ Đây chính là 3 ⋆ nguyên liệu nấu ăn a!

Laa~ (Hihi~ Cảm ơn Ala~)

Đồng thời hô to một tiếng.

Hít~ (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Sopia, Khả Lỵ, các ngươi tu luyện trước a, mệt thì cứ ngủ trước đi, ta bận rộn một hồi nữa lại ngủ."

"Ân, chất thịt không tệ, có thể ăn rồi."

"Ăn thôi!"

Ngáp nhẹ một cái, Nguyễn Thái lẩm bẩm một câu liền quay người đi vào trong.

Chỉ thấy hai người lúc này đang lười biếng nằm xuống, đưa tay xoa xoa chính mình bụng nhỏ, khắp khuôn mặt đều là hạnh phúc.

Nguyễn Thái không quan trọng, khoát tay nói:

"Không nói, ăn trước a."

"Phù~ phù ~ tê~ Cay quá."

Đem miếng thịt cua cuối cùng phân thành ba chia cho rắn nhỏ cùng Khả Lỵ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lại bận rộn một hồi, Nguyễn Thái mới đem một nồi lớn hải sản để lên bàn đá.

"Hô~ Sảng khoái!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 115: Mỹ thực