Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 114: Tiến triển
Laa~! (Thật không nghĩ tới thịt của con này đen xù sinh vật này lại đẹp như vậy!)
Lại vài phút trôi qua, nhìn xem Nguyễn Thái trên mặt không người hề hề cười cười, rắn nhỏ nghi hoặc ngoẹo đầu kêu lên:
[Cua Đá] ngoại trừ phần miệng kết nối thẳng đến trong bụng dạ dày thì mỗi cái khoảng trống trong mai toàn bộ đều là thịt cả!
Laa~? (Phải thật vậy không?)
Nhìn xem phía dưới xù xì đen thui lớp đá lại là một đống sáng lấp giống như bảo thạch thịt cua.
Bất quá lúc này Nguyễn Thái nhìn xem chỉ có thể hoạt động tay trái.
Yết hầu không tự chủ được nhấp nhô một cái, cũng không đi nghĩ nữa, nhanh chóng đem sơ chế tốt thịt cua thu hồi, vỗ vỗ đầu hai người, cười nói:
"Khổ cực các ngươi."
Ba người phối hợp một hồi, chậm rãi liền đem cứng cáp giống như lớp đá mai cua gỡ ra, lộ ra bên trong hồng hào, mềm mại phần thịt!
Nhìn xem rắn nhỏ bắt đầu tu luyện, Khả Lỵ căng thẳng mặt nhỏ nhẹ giãn ra một chút, trong lòng thở nhẹ một hơi, tự nhủ:
Đối với nguyên liệu hải sản, hắn đã quen thuộc không thể lại quen thuộc hơn nữa.
"Ân, liền tại đây sơ chế, hi vọng mùi máu tươi không có hấp dẫn sinh vật gì đến a~"
Trong lòng không khỏi khó khăn một phen, gãi gãi đầu, thở dài:
-----
Sẽ không phải bị bệnh rồi a?
Lại nhìn xem rắn nhỏ hai mắt nóng bỏng, thèm thuồng nhìn mình chằm chằm.
Cảm nhận được Nguyễn Thái quan tâm, Khả Lỵ mẳ nhỏ híp lại, đưa ra trắng nõn cánh tay bắt lấy Nguyễn Thái, vui vẻ nói: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Laa~ ? (Thế nào Khả Lỵ? Có nơi nào không tốt sao?)
Nguyễn Thái dùng không tới vài phút liền đạt xuống mềm mại cát vàng.
Nghe được Khả Lỵ giảng giải, rắn nhỏ hồ nghi hỏi lại lần nữa.
Nhưng nhìn thấy tay trái của mình đã tràn ngập đỏ sắc máu tươi, chỉ có thể tiếc nuối buông tay xuống, an ủi các nàng.
Laa~! (Đáng tiếc!)
Bên cạnh Khả Lỵ nghe được rắn nhỏ âm thanh, hơi nghi hoặc ngoẹo đầu một cái, suy nghĩ.
Chỉ có điều âm thanh nhỏ bé giống như muỗi kiêu, cho nên rắn nhỏ cũng không nghe được, chỉ thấy Khả Lỵ khuôn mặt đột nhiên đỏ lên, thân nhiệt đột ngột cao lên một chút.
Đương nhiên, quần áo là quần áo của hắn, cũng không có của Khả Lỵ.
Khả Lỵ cũng không khác rắn nhỏ bao nhiêu, hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm vào trước mặt thịt cua, lau lau khoé miệng nước mắt, nói:
Để cho rắn nhỏ cùng Khả Lỵ đi vào trong tu luyện, Nguyễn Thái liền xách theo một đống to to nhỏ nhỏ hải sản đi ra bãi cát.
Tiếp đó hắn liền nhanh chóng bắt tay vào sơ chế nguyên liệu nấu ăn.
Có thể nói là tiến triển cấp tốc.
Nguyễn Thái cũng không để ý nhiều như vậy, nhanh chóng đem quần áo phơi lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phía trước nàng mặc trên người váy trang là từ lá cây tạo thành, cho nên sau khi tắm rửa, ngoại trừ để cho váy trang bó sát khó chịu cũng không có gì khác cả.
-----
Chương 114: Tiến triển
"C... Cái... Cái gì... Đó!"
Hấp, khiến cho nguyên liệu giữ lại nguyên trấp nguyên vị, hưởng thụ chính là hải sản bản thân tươi ngon hương vị. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hồng hào, mũm mĩn, mềm mại lại đầy đặn, nhìn thôi cũng để cho ba người nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt.
Gió biển hôm nay thật mát a~
Laa~ (Thế nào Ala? Làm sao ngươi về rồi?)
Lại xác định thêm vài lần, rắn nhỏ phát hiện Khả Lỵ cũng không có vấn đề mới bằng lòng bỏ qua cho nàng.
Nóng bóng thái dương theo thời gian trôi qua cũng chậm rãi dịu xuống.
"Xem ra phải làm phiền rắn nhỏ cùng Khả Lỵ một chút rồi."
Hơi quan sát một hồi, Nguyễn Thái liền gật đầu, lẩm bẩm: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chỉ cần một đống tươi mới lá cây bổ sung là nàng có thể thay một cái quần áo khác rồi.
Cánh mũi hơi động, ngửi lấy trong không khí đặc hữu hương vị, trong đầu Nguyễn Thái không khỏi huyễn tưởng lấy nào là cua dừa, cua hoàng đế...
Khoảng cách giữa nơi trú ẩn với bãi biển cũng không xa, chỉ vài trăm mét mà thôi.
Nhìn xem hai người nhăn nheo sắc mặt, Nguyễn Thái không khỏi đau lòng một chút, ngữ khí ôn nhu, nhẹ nói:
Bất quá trải qua khúc nhạc dạo này, quan hệ của ba người lần nữa thăng hoa thêm một lần.
"Ầy~ Thất sách a~ Chỉ có tay trái làm sao sơ chế được đống hải sản này?"
Không nói vấn đề này nữa.
Nhìn thấy Nguyễn Thái rời đi cường tráng bóng lưng, rắn nhỏ nội tâm không khỏi tiếc nuối, than thở:
"Lau~ Hơn nữa nhìn giống như ăn rất ngon a!"
Tách~ tạch~ cạch~
Vài tiếng sau.
Bận rộn cả một buổi trưa, rắn nhỏ cùng Khả Lỵ đã mệt mỏi không thôi.
Nguyên bản hắn dự tính đưa tay lên xoa đầu các nàng một chút.
Âm thanh nứt vỡ không ngừng vang lên.
Trở lại nơi trú ẩn, Nguyễn Thái liền vội vàng đem ướt nhẹp quần áo cởi ra.
Laa~! (Xong!)
Trải qua một phen trắc trở, Nguyễn Thái mang theo rắn nhỏ cùng Khả Lỵ nhanh chóng đi tới bãi biển.
Trên mặt dương quang nụ cười hình như mang theo một tia... Bỉ ổi?
"Ầy...."
Cho nên, các ngươi cũng đừng nghĩ nhiều a, mặc dù ta cũng muốn viết lắm, haha.
"Ực~ Ngon hay không, một hồi liền biết, trước tiên đem hết đống hải sản này sơ chế xong lại tính a~" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Laa~(Ân! Vậy ta liền tu luyện một hồi a~)
Nguyễn Thái so với hai nàng bình tĩnh hơn một chút, nhưng cũng không khá hơn.
Nhìn xem Khả Lỵ thẹn thùng cúi đầu xuống thỉnh thoảng len lén nhìn mình .
Sau khi tắm rửa một hồi, để cho trên người nồng nặc hải sản hương vị yếu đi rất nhiều, Nguyễn Thái mới hài lòng mang theo rắn nhỏ cùng Khả Lỵ trở về.
Laa~ (Chút việc nhỏ.)
Mà rắn nhỏ thì không quan trọng, dùng đuôi nhỏ vẫy vẫy vài cái, trả lời:
Cũng không phải Khả Lỵ ngượng ngùng mặc lấy ẩm ướt quần áo, mà là nàng không cần.
Khụ khụ... Hắn cùng rắn nhỏ cũng không có vấn đề gì, chỉ là Khả Lỵ, haizz, ta không miêu tả nhiều.
Tiếp đó nàng cũng không suy nghĩ nhiều nữa, cũng tiến nhập trạng thái tu luyện.
"Ầy~ Sopia, Khả Lỵ các ngươi cũng mệt rồi, ngồi nghỉ một hồi a, ta đi nấu ăn đây."
Khả Lỵ giống như nghĩ rõ rắn nhỏ đang than cái gì, xinh xắn mặt nhỏ lần nữa nhịn không được đỏ lên, lắp bắp lẩm bẩm:
"Hô~ Thật mệt a~"
Nguyễn Thái không khỏi lúng túng, cười xòa, nói:
Sẽ không phải là...
Sau khi giúp Nguyễn Thái phân giải con cá lớn cuối cùng, cũng không nhịn được nữa, t·ê l·iệt ngồi xuống, hô một tiếng.
Bằng không Nguyễn Thái đừng nói ăn được cua đá, không ăn cua đồng đã là may lắm rồi
Trên người t·rần t·ruồng chỉ mặc một cái quần cộc, lộ ra bên dưới quần áo mượt mà, sung mãn cơ bắp.
Khác với cua ở thế giới trước của hắn, phần thịt chỉ chủ yếu tập trung ở chân cùng càng hai loại khí quan này.
"Hô~ May mà không sao."
Hơi hướng dẫn các nàng một chút, Nguyễn Thái liền bắt tay vào làm việc.
Khả Lỵ giật mình kêu lên, mỹ lệ hai mắt hơi hơi bối rối đảo qua đảo lại, vội vàng xua tay giải thích.
Để cho rắn nhỏ không khỏi lo lắng kêu lên:
Nhìn xem hai người phản ứng, Nguyễn Thái hơi hơi cưới nhạt một cái, cũng không nói tiếp, đưa tay kéo theo hai người sang một bên nghỉ ngơi.
Lần này hắn cũng không tính nấu canh nữa, mà là dự định hấp hết đống [Cua Đá] này cùng với một đống sò, ốc.
Nghĩ tới đây, Nguyễn Thái không khỏi bất đắc dĩ::
-----
Đáng tiếc? Đáng tiếc cái gì a?
"Ân!" (x2)
Đến nỗi như thế nào tắm rữa?
"Không có gì, giúp Thái chút việc này, Khả Lỵ đã rất vui rồi."
Rắn nhỏ trừng mắt, kinh ngạc kêu lên:
Nguyễn Thái hơi gãi gãi đầu, xem nhẹ rắn nhỏ ánh mắt, nhẹ nói một câu liền bắt đầu bận rộn.
Mà [Cua Đá] chất thịt cũng không cần hắn chế biến nhiều cái gì, chỉ cần đem bí truyền nước chấm làm tốt là được rồi.
"Đương nhiên là thật!"
Cuộn mình nhắm mắt lại, bắt đầu tu luyện .
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.