Tạo Thần
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 13: Không Có Khả Năng
Nghe vậy, cả đám liền phá lên cười.
Ý thức đã trở nên mơ hồ, nhận thấy người đến là ai, Trần Phong liền nở nụ cười đắng chát.
“Anh hai, không bằng anh cứ để em c·h·ế·t đi.”
Lời còn chưa dứt, Trần Phong gạt tay của cô, ánh mắt giống như muốn g·i·ế·t người, tức giận đối với cô lớn tiếng.
“Phong, cậu có sao không? Để mình đưa cậu đến bệnh viện.”
“Anh hai, ngày mai em muốn ăn cơm rang.”
Trần Nhạc linh đang nói, bỗng bàn tay của cô bị ai đó nắm chặt, cô vừa quay sang thì nhìn thấy hai tay của Trần Phong ôm chặt lấy bàn tay của mình, hắn cúi đầu khiến cho cô không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, nhưng cảm nhận mu bàn tay truyền đến cảm giác mát lạnh, Trần Nhạc Linh hô hấp liền trở nên ngưng trọng.
Trần Phong vừa mở cửa liền thấy một cô gái tầm mười lăm mười sáu tuổi nằm trên giường bệnh, dung mạo của cô vô cùng tinh xảo, mặc dù làn da có chút nhợt nhạt nhưng lại sinh ra một loại mỹ cảm, khiến người khác không nhịn sinh ra lòng thương xót.
“Không phải cậu đang nghĩ quẩn đấy chứ.”
Nhân lúc hắn còn choáng váng, Trần Phong liền tiến lên trước, cánh tay còn lại đánh vào lồng ngực, nhưng cánh tay còn chưa nâng lên, một tên trong đó đã chạy về phía hắn, dùng sức sút ra một cước, lực đạo hiển nhiên không nhỏ khiến cho Trần Phong như diều đứt dây bắn ngược về phía sau, đến khi chạm đến bức tường thân hình của hắn mới dừng lại.
Trần Phong rời khỏi bệnh viện, nhìn xem trong ví còn vài đồng lẻ, hắn quyết định mua một ổ bánh mì sau đó đi về nhà, khi đi qua cây cầu, ánh mắt hướng về thành phố, khẽ thở dài.
Vẫn là khung cảnh quen thuộc nhưng hắn lại thập phần chán ghét.
Trần Phong sững người, quay đầu nhìn cô mỉm cười.
“Anh hai, anh đến rồi sao?” Trần Nhạc Linh nhìn thấy người đến là Trần Phong, vừa muốn ngồi dậy nhưng vết thương truyền đến khiến cô không khỏi nhăn mặt.
“Quả nhiên chỉ có lão đại là hiểu anh em mình.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Coi như hôm nay mày gặp may, nhưng lần sau tao không chắc mày có thể đến trường được không…”
Trần Phong nhắm chặt hai mắt, nhìn thấy sát ý trong mắt Cao Vũ, hắn biết lần này chỉ sợ mình cũng khó mà giữ mạng.
Tuy nhiên Lê Khả Hân làm sao có thể yên tâm để hắn rời đi với bộ dáng bây giờ, cô kéo lại tay hắn, cầu khẩn nói: “Nghe mình, vết thương của cậu không nhẹ, để mình đưa cậu…”
“Được, em nghỉ đi mai anh lại đến.”
Nén nhịn cơn đau, hắn khó khăn đứng dậy nhặt lên balo sau đó chậm rãi rời đi.
Trần Phong nghe vậy, nhanh chóng ổn định tâm tình, hắn từ trong túi lấy ra một con gấu bông đặt lên đầu giường của cô, sau đó đứng dậy ra khỏi phòng, vừa bước đến cửa đã nghe thấy thanh âm của cô truyền đến.
“Cô thật phiền! Còn không phải do cô tôi mới thành ra thế này?”
Đúng lúc này, từ phía xa vang lên âm thanh một cô gái.
Trần Phong vội vàng chạy đến đỡ cô, ngồi xuống bên cạnh, thấp giọng nói.
Chỉ hận bản thân vô năng không có năng lực chống trả.
Lập tức không khí trở lên ngưng kết, thời gian như dừng lại, ý cười của đám người liền biến mất, Cao Vũ tức giận đến gân xanh nổi trên trán, hắn cướp lấy thanh gậy của Vương Huy, gương mặt dữ tợn hung hăng đập về phía Trần Phong.
“Mẹ kiếp, lão tử g·iết c·hết mày.” Vương Huy cầm lên cây gậy gần đó, hung hắn hướng về phía Trần Phong, không chút do dự vụt lên người hắn.
Cũng ở thành phố này, mang lại cho hắn hạnh phúc nhưng cũng từ từ chậm rãi cướp đoạt hết thảy.
“Tao thấy mày với Khả Hân quan hệ không tồi, không bằng đưa nó cho lão đại chơi một hôm, sau này bọn tao cũng không làm khó mày.”
Đến khi cảm thấy thỏa mãn Vương Huy mới dừng lại, nhìn xem Trần Phong nằm thoi thóp dưới đất, Vương Huy một cước dẫm lên người hắn, nhổ một ngụm nước bọt lên mặt, ác ý cười nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tuy nhiên đám người lại không để cho hắn có cơ hội thả lỏng, những tên còn lại đã xông về phía hắn, quyền cước liên tục tung ra, khiến cho Trần Phong đầu óc cảm thấy choáng váng, chỉ biết ôm người mặc cho đám người ra sức đ·ánh đ·ập.
Trần Phong sửa lại cổ áo, vừa muốn tiếp tục mở miệng, nhưng nhìn đến gương mặt rưng rưng nước mắt của Lê Khả Hân lời nói như nghẹn lại cổ họng, cuối cùng chỉ bỏ lại một câu ‘Mặc kệ tôi’ rồi nhanh chóng ôm lấy vết thương trước ngực chậm rãi rời đi.
“Mấy người mau dừng tay, nếu không tôi sẽ gọi cho cảnh sát!”
Chương 13: Không Có Khả Năng
Nói xong, hắn múc thêm muỗng cháo đưa đến trước miệng của cô, nhưng Trần Nhạc Linh lại mím chặt môi, cô nằm xuống trùm chăn kín người, chỉ để lộ ra cái đầu nhỏ, hai mắt nhắm lại thật lâu sau mới lên tiếng.
Nhưng Trần Phong đã sớm nhận ra ý đồ của hắn, hắn quăng balo về phía Vương Huy, sau đó không chút do dự tung ra một quyền đấm thẳng mặt của hắn.
“Anh lại đánh nhau đúng không?” Trần Nhạc Linh âm thanh rất nhỏ, nhàn nhạt không mang theo cảm xúc.
“Cẩn thận, vết thương của em còn chưa khỏi…” Vừa nói, Trần Phong từ trong túi xách lấy ra một tô cháo, cẩn thận mở nắp, sau đó từng thìa đút cho cô.
Trần Phong làm sao dám nhận, hắn vội vàng đáp: “Không phải… Vết thương này do anh ngã xe.”
Lời nói của cô rất nhẹ nhưng rơi vào tai Trần Phong lại giống như một quả bom nổ tạc, hắn trừng mắt nhìn cô, dường như không dám tin vào tai mình.
Đợi đến khi đám người rời đi, Lê Khả Hân vội vàng chạy đến bên cạnh Trần Phong, nhìn xem máu tươi thấm đẫm biến áo trắng thành màu đỏ, cô không nhịn được rơi nước mắt.
Về đến nhà, Trần Phong nhanh chóng đổi một quần áo mới, xử lí qua vết thương trên người rồi đi đến bệnh viện, quen thuộc đi đến căn phòng số 9.
“Xin em, đừng nói những lời như vậy… Nếu mất em, anh không biết mình sẽ sống thế nào?”
Nhìn xem người đến là Lê Khả Hân, Cao Vũ âm thầm phỉ nhổ một câu, sau đó cùng đám người rời đi, trước khi đi còn không quên bỏ lại một câu.
Mới đầu Trần Nhạc Linh còn chịu ăn nhưng khi nhìn đến vết thương trên mặt Trần Phong, cô vừa muốn đưa tay chạm lên nhưng lại bị hắn nghiêng người né tránh.
“Cháo anh mới mua, nhân lúc còn nóng em mau ăn đi.”
Chưa bao giờ hắn lại nghi ngờ bản thân mình như vậy, đến ngay cả người mình yêu quý cũng không bảo vệ được vậy hắn sống trên đời này còn ý nghĩa gì.
“Em nói cái gì? Em biết mình đang nói gì không?”
“Chỉ là con điếm mà thôi, đợi tao chơi chán tao nhất định sẽ ném cho chúng mày.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trần Phong nhìn về phía Cao Vũ, trong miệng chậm rãi phun ra từng chữ.
“Chỉ bằng bọn mày cũng xứng? Tại sao chúng mày không tự đái ra rồi soi gương...”
Trần Nhạc Linh chăm chú nhìn hắn, ánh mắt tràn ngập sự thống khổ, cô đem tay mình thoát ra, sau đó kéo chăn lên, đem toàn bộ thân hình nhỏ nhắn bao bọc trong chăn, nửa ngày sau mới kêu lên một tiếng.
“Em mệt rồi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Còn chưa đi xa, Trần Phong đã nghe thấy tiếng khóc thất thanh ở đằng sau, hắn nghiến chặt răng, trái tim như bị ai đó bóp chặt nhưng một mực không có quay đầu mà tiếp tục đi thẳng về phía trước.
Nghĩ đến thân hình của Lê Khả Hân, trong mắt Cao Vũ không giấu được d·ụ·c vọng.
Còn chưa nói hết, Trần Nhạc Linh đã cắt lời hắn: “Em không còn là trẻ con, em biết bệnh ung thư không thể chữa được, không bằng anh cứ mặc kệ em đi, em lại không thể giúp được gì cho anh, chỉ khiến anh thêm nhọc lòng…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.