Tạo Thần
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 12: Thần Lực
Nhìn xem Xích Hỏa chạy còn muốn nhanh hơn mình, An Ngọc Dao kém chút liền thổ huyết.
“Không phải lúc nãy ngươi còn mạnh miệng lắm sao? Cái gì vô địch thiên hạ còn không mau lên g·iết nó!”
Xích Hỏa hai mắt bừng lên hỏa diễm, nó bay lên đầu An Ngọc Dao mổ xuống.
“Còn không phải tại ngươi, nếu không phải tại ngươi quá yếu, bản hoàng làm sao có thể phát huy được sức mạnh của mình.”
An Ngọc Dao bĩu môi, hiển nhiên không tin lời của nó.
Thấy vậy, Xích Hỏa thẹn quá thành giận vừa muốn trừng phạt nữ nhân này vì dám mạo phạm mình, nhưng còn chưa kịp động thủ mắt thấy Slime đã làm ra hành động.
Nó nhảy vụt lên trước chắn trước mặt hai người, còn chưa kịp lấy lại tinh thần liền trông thấy nó há lớn miệng, An Ngọc Dao liền nhận thấy điểm bất thường không chút do dự đem Xích Hỏa trên đầu ném về phía nó, sau đó một mực chạy thẳng về phía trước, đầu cũng không ngoảnh lại một thoáng.
“Nữ nhân c·h·ế·t tiệt! Bản hoàng nhất định sẽ không tha cho ngươi.”
Nhưng An Ngọc Dao hiển nhiên còn đánh giá thấp Xích Hỏa, vừa chạm đến Slime, cả người nó đột nhiên bao phủ một lớp hỏa diễm, dùng sức bắn vọt thẳng về phía cô, nháy mắt lại bay lên đầu An Ngọc Dao, lần này nó bám chặt lấy đầu của cô nhất quyết không chịu buông.
An Ngọc Dao thấy không thể nhúc nhích được Xích Hỏa, cô liền mặc kệ nó dứt khoát mang theo Lý Giai Hân chạy thoát.
Hai người không biết đã chạy được bao lâu, cho đến khi xác nhận đã cắt đuôi được Slime, cả hai mới ngừng lại, ngồi quỵ xuống mặt đất, kém chút liền thở không thành hơi.
“Nữ nhân ngươi thật là quá yếu, ngay cả một con Slime cũng không giải quyết được.”
An Ngọc Dao vừa muốn giơ tay bóp c·h·ế·t nó, thì đột nhiên nhìn thấy đồng hồ đã điểm bảy giờ sáng, cô giật mình vội vàng kêu lớn.
A!!!
“Trễ giờ làm rồi, Giai Hân gặp lại em sau.” Nói xong, An Ngọc Dao mặc kệ Xích Hỏa càu nhàu, cô đem nó ném vào không gian sủng vật, sau đó vội vàng thoát khỏi trò chơi.
Nhưng nghĩ đến dư vị trò chơi mang lại, An Ngọc Dao bỗng có xúc động muốn xin nghỉ việc, nhưng tháng này cô đã nghỉ quá nhiều thật là không thể nghỉ thêm nữa.
Cuối cùng An Ngọc Dao chỉ đành nuốt ngược nỗi buồn bực vào trong, vội vàng tạm biệt mọi người sau đó liền nhanh chóng tắt live stream.
Nhìn xem bộ dáng của An Ngọc Dao, mọi người rốt cuộc cũng hiểu tại sao trò chơi có nhiều lượt tải mà lại không có nổi một lượt đánh giá.
Trò chơi Tạo Thần mang lại trải nghiệm quá thú vị, một khi đã tiến vào bên trong liền không muốn thoát khỏi.
Đám người xem còn đang tận hưởng dư vị nó mang lại, cánh tay không tự chủ lên mạng tìm kiếm hai chữ Tạo Thần rồi đều đồng thời tải về.
Ngay cả Nguyễn Tử Dương cũng không thể nghĩ đến, trò chơi này lại có thể chân thật đến vậy, căn bản không giống một trò chơi mà càng giống như một thế giới khác.
E rằng chẳng bao lâu trò chơi này sẽ càng phát hỏa.
Hắn vừa muốn đứng dậy, đi ra bên ngoài hít thở không khí sáng sớm thì phát hiện sau một đêm không ngủ nhưng tinh thần của hắn còn minh mẫn hơn trước rất nhiều, cảm giác mọi thứ xung quanh cũng có chút khác lạ, mọi thứ dường như trở nên ôn hòa hơn thường ngày ngay cả không khí cũng trở nên thân cận.
“Kí chủ, Tạo Thần sẽ ảnh hưởng đến khả năng của ngài, chỉ cần người chơi bên trong Tạo Thần càng mạnh, thần lực của ngài sẽ càng phát triển.”
Nguyễn Tử Dương giơ tay về phía trước, sau đó bỗng bóp chặt, không gian liền hơi vặn vẹo, hắn không khỏi cảm thấy thích thú, xem ra cái gọi là thần lực thật khiến người khác dễ dàng trầm mê.
…
Trung học Lam Sơn
Lúc này đã sắp đến giờ vào lớp, nhưng trong phòng học lại có rất nhiều chỗ trống.
“Này, cậu chơi thử Tạo Thần chưa?” Một nam sinh trong đó đối với một người bên cạnh lên tiếng.
“Cậu đừng nhắc nữa, nhìn hai mắt tôi xem, nếu không phải hôm nay có tiết của thầy Nam tôi đã sớm xin nghỉ học.”
“Cậu cũng chơi Tạo Thần sao?”
Lời nói vừa cất lên, đám người liền đổ dồn ánh mắt về nữ sinh, trên người cô mặc một chiếc áo trắng, cùng chiếc vày dài đến đầu gối, vẫn là đồng phục như bao người khác nhưng cô mặc lên lại khác hẳn với mọi người, vừa thanh khiết, đơn thuần mà không mất đi sự giản dị.
Nhất là đường cong trên người, nơi cần lồi thì lồi nơi cần lõm thì lõm rất thu hút ánh mắt người khác phái.
“Hân, cậu cũng chơi Tạo Thần?” Nam sinh hơi bất ngờ hô lớn.
“Nhưng mình chơi rất tệ, cả đêm qua cũng chỉ đạt đến cấp 4 mà thôi.” Lê Khả Hân cười đáp.
“Người chơi cao nhất cũng chỉ đạt đến cấp 7, cậu đạt đến cấp 4 đã xem như là không tồi.”
“Mình đã đạt đến cấp 6, chức nghiệp còn là Ma Pháp Sư, nếu cậu muốn tối nay chúng ta có thể lập đội đi săn quái.”
Lê Khả Hân lẳng lặng nghe mọi người nói chuyện, ánh mắt thoáng nhìn qua nam sinh nằm gục trên bàn bên cạnh, khẽ mím môi, đối với hắn mở miệng hỏi.
“Phong cậu có chơi Tạo Thần không?”
Nam sinh nghe thấy có người nhắc tên mình, ngẩng đầu nhìn cô một cái.
Mái tóc dài che mất đi đôi mắt, mặc dù không nhìn thấy nửa mặt của nam sinh nhưng chỉ nhìn khuôn miệng cùng chiếc mũi liền biết gương mặt của hắn chắc chắn vô cùng ưa nhìn.
“Không hứng thú.” Nói xong, Trần Phong liền nằm gục xuống bàn, mặc kệ ánh mắt của đám người, tiếp tục đi vào mộng đẹp của mình.
Lê Khả Hân dường như đã quen thuộc tính cách của hắn, cũng không cảm thấy khó chịu.
Nhưng một nam sinh trong đám người lại đối với hắn không vừa mắt, hắn hừ lạnh một tiếng.
“Hừ, đồ con hoang như mày thì có gì đáng kiêu ngạo…”
“Được rồi, đã đến giờ vào lớp cậu mau về chỗ ngồi đi.” Lê Khả Hân không vui, nhướn mày.
Nam sinh còn muốn nói gì đó nhưng nhìn đến giáo viên đã đi đến cửa, hắn phủi tay một cái, ánh mắt khinh miệt đi về chỗ ngồi.
Trần Phong không có phản ứng, hắn nằm gục trên bàn, nhưng nắm tay siết chặt đã nói lên thái độ của hắn lúc này.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến giờ tan học, Trần Phong xách balo ra khỏi lớp học, còn chưa đi được vài bước, mắt thấy cuối hành lang có một nam sinh đứng ở đó, sắc mặt liền trở nên thâm trầm.
Nam sinh cười lạnh một tiếng, xoay người rời đi, Trần Phong biết mình không thể chạy thoát, chỉ đành im lặng đi theo hắn.
Cả hai đi đến một ngõ hẻm, bên trong còn ba người khác, một tên đầu vàng, một người hai bên tai xỏ đầy khuyên tên còn lại có một vết xẹo dài xuyên qua mắt trái, nhìn qua là biết tất cả đều không phải thành phần hữu hảo.
Nhìn thấy Trần Phong đi đến, tên có vết sẹo xuyên qua mắt trái dường như là người cầm đầu, hắn lạnh giọng lên tiếng.
“Hôm nay có đủ tiền đưa bọn tao không?”
Trần Phong siết chặt nắm tay, ánh mắt kiên định nhìn xem Cao Vũ.
“Tao không có.”
Nghe vậy, Cao Vũ bật cười, còn không làm ra hành động, tên tóc vàng bên cạnh đã đi về phía hắn, ánh mắt giống như nhìn sâu bọ rơi trên người Trần Phong.
“Không phải bọn tao đã cảnh cáo mày rồi sao? Tránh xa Khả Hân ra, người của lão đại mày cũng dám động tay?”
“Tao với cô ấy không có quan hệ.”
Tên tóc vàng hiển nhiên không tin, hắn dùng tay gõ nhẹ lên lồng ngực của Trần Phong, giọng điệu vô cùng khiêu khích.
“Xem ra bài học lúc trước mày vẫn chưa rút được kinh nghiệm, vậy để hôm nay tao cho mày biết đắc tội với bọn tao, kết quả sẽ có bao nhiêu thê thảm…”
Lời còn chưa dứt, Vương Huy bỗng nhấc lên một cánh tay, nắm đấm siết chặt hướng thẳng về phía mặt của Trần Phong rơi xuống.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.