Tận Cùng Của Vũ Trụ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 26. Đồng đội biến mất?
“Nhanh đem lên bờ không bọn nó nhảy xuống mất!”
“Không được!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Tớ tin rằng mọi chuyện sẽ ổn cả thôi!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lý Thanh Thanh chỉ vừa mở miệng hỏi thì đã bị Vương Đào phản bác ngay tức khắc, Hoàng Kiên Cường cũng nhẹ nhàng khuyên bảo. Đến giờ phút này thì không thể không lo lắng được nữa rồi, dù sao rõ ràng đã quyết định trước là phải về sớm nhưng bây giờ đã quá giờ ấn định 3 giờ đồng hồ rồi.
Không nhanh không chậm, cô nàng vừa tiếp tục công việc của mình vừa trả lời. Cảm giác như cô chỉ trả lời theo một cách cứng nhắc không có cảm xúc gì cả. Được rồi, làm những gì cần làm là đủ rồi, làm gì phải quan tâm mấy thứ khác cơ chứ.
“Cố gắng thúc đẩy mọi người đi. Ở đây thật chán ngắt, với cả chỗ mua bán gì mà chẳng có thịt, đùa nhau hay gì.”
Tất nhiên là chẳng mất bao lâu, những người thuộc 2-C đã chọn điểm phía bắc. Ngoại trừ hang động này ra thì còn là môi trường phía bắc không có rắc rối rậm rạp mà đa phần đều là những rừng cao lớn thoáng đãng, chắc chắn là thuận tiện hơn trong việc di chuyển so với phía nam nhiều.
Vấn đề bây giờ dù có muốn tin tưởng là mọi chuyện vẫn ổn nhưng mọi người vẫn rất lo lắng. Đơn giản là trên một đảo hoang vô định này những người tham gia như bọn hắn còn phải đi kèm với một nhiệm vụ đầy bí ẩn.
Là có chuyện gì đó xảy ra.
Ánh lửa vẫn đang cháy, từng gương mặt non nớt kia hiện lên trong buổi tối ở đảo hoang tĩnh mịch này. Không biết những người vẫn chưa trở về kia đang cảm thấy như thế nào nhỉ?
Lê Phong Thiên giờ cũng chẳng thể làm gì được, có lẽ nên cầu mong rằng bọn họ chỉ là gặp những chuyện khác của nhiệm vụ nên mới không thể quay lại. Có hơi quá đáng khi tỏ ra quá điềm nhiên như vậy, nhưng theo những gi hắn nghĩ thì nhiệm vụ lần này sẽ không xuất hiện tình trạng t·hương v·ong gì cả đâu.
“Những vật phẩm kia tính toán thế nào rồi? Đủ điểm để mua chứ?”
Nhảy kiểu nào được... Thực ra thì sau khi cá rời nước nên bắt đầu quẫy tưng bừng trong chiếc lồng khiến nó rung lắc dữ dội. Chỉ nhìn qua thôi cũng đã thấy rất nhiều con cá đang nằm trong kiệt tác thời nguyên thủy của bọn họ rồi.
Dù là ban ngày nhưng một chiếc đèn dầu vẫn đang thắp sáng cả hang, bên cạnh là những vậy dụng sinh hoạt ngổn ngang cùng với đó là nhưng chiếc mỳ ly được xếp gọn qua một bên. Ực, nghe mà mà thèm mỳ gói quá đi.
Lý Thanh Thanh đang ngắm nhìn vào ngọn lửa, à đâu là thứ đang bên cạnh đống lửa thì đúng hơn. Đó là những trái dừa đang từ màu xanh chuyển dần sang đen.
Cô nàng có vẻ đã đỡ khàn giọng rồi, nếu cách đây mấy giờ trước thì có khi chẳng nghe hiểu cô đang nói gì cơ. Chuyện là gần thấy đến chiều tối, mấy cô nàng lúc sáng muốn trở lại dòng suối xem chiếc lồng của bọn họ có phát huy được tác dụng hay không. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hoàng Kiên Cường lúc này phải đứng ra giữ bình tĩnh cho mọi người với cương vị thủ lĩnh tạm thời kia. Có thể thấy lúc này cậu ta cũng đã gấp lắm rồi, nhưng cho dù là thế thì bây giờ người không được gục ngã nhất chính là bản thân cậu.
Trong một hang động tăm tối ở đâu đó trên hòn đảo số 7 này, có hai người đang ngồi nhìn một tấm bản đồ thô sơ được ai đó vẽ tay một cách nguệch ngoạc. Nếu nhìn những thứ xung quanh thì có thể thấy những người này đang “giàu có” như thế nào so với đối thủ bên kia của họ.
“Vẫn chưa trở lại sao? Tớ muốn khoe với Phạm Hinh Nhi thành quả tuyệt vời của bọn mình nhanh nhất có thể.”
“Nếu mọi thứ không có gì thay đổi thì cũng sắp rồi. Chúng ta đã làm chủ được toàn bộ khu rừng phía bắc này. Bây giờ chỉ cần ổn định con đường thì sẽ có thể thâm nhập xuống phía nam.”
Tô Nhã cùng Lý Thu Thủy cũng rất nhanh ngạc nhiên chạy đến. Hấp tấp lội xuống dòng suối mát mẻ kia, ba cô nàng nhanh chóng lấy ra những viên đá được đặt lên để giữ cố định, sau đó là cùng lúc nhấc cả chiếc lồng lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
. . .
Hơn 8h tối, mặt trăng ám ảnh kia giờ đang treo cao giữa bầu trời đầy sao thoáng đãng, đến giờ nãy vẫn chưa có ai trở lại. Ngay từ lúc bọn họ đặt chân lên chiếc du thuyền ở bến cảng, hệ thống nhắn tin liên lạc đã hoàn toàn không sử dụng được nữa nên là bây giờ dù có muốn cũng chẳng thể nào liên hệ được những người kia.
Sau khi kiểm tra xong, cả bốn người đều không nói nên lời mà chỉ trố mắt nhìn nhau.
Nhìn lấy bản đồ cùng báo cáo của mọi người, Lương Thế Vinh mới cảm thấy việc ở trên mức Rank so với đối thủ có tác dụng như thế nào. Ngay khi vừa bước lên du thuyền, bọn họ được nhìn qua một bản đồ của hòn đảo hoang này và cho phép chọn điểm xuất phát.
Một cậu con trai cao lớn giữ cho mình chiếc đầu đinh, làn da ngăm đen của cậu khiến những cơ bắp đang cuồn cuộn kia nhìn càng thêm rắn chắc. Từ khi lên hòn đảo này, 2-C bọn họ đã hoàn toàn thích ứng được hoàn cảnh và đang chuẩn bị cho cuộc chiến sắp tới.
Chương 26. Đồng đội biến mất?
Đám người kia chắc chắn sẽ không để chuyện đó xảy ra.
Lúc sáng sớm trước khi đi mọi người đã thống nhất là phải cân nhắc trở về trong khi trời vẫn còn sáng, bởi vì ai cũng biết rằng di chuyển trong rừng vào ban đêm là một điều cực kì ngu xuẩn. Nhưng mà bây giờ, mặt trời đang dần khuất xuống sau dòng thác xa xa mất rồi mà những người kia vẫn chậm chạp không thấy bóng hình.
“Trừ đi những chi phí cho các vật dụng sinh hoạt và đồ ăn thức uống nữa thì chắc chắn là không đủ rồi. Nhưng mà tiến độ của các đội thăm dò đang tăng dần. Sẽ tập hợp đầy đủ nhanh thôi.”
Lương Thế Vinh không hề ngẩn đầu lên, chỉ tiếp tục gọt lấy từng trái khoai lang trong rổ, người được hỏi là một cô gái bên cạnh. Cô nàng thì đang cắt gọn những khoai lang cùng với cà rốt và cho vào rổ. Cảm giác như một gia đình ấm cúm?
Vẫn là một buổi chiều đẹp trời, nhưng đối với bọn họ lúc này thì chẳng khác nào địa ngục. Đi ra bờ biển rồi quay lại, đi ra bờ biển rồi quay lại, cứ như vậy mấy vòng rồi Lê Phong Thiên cũng chẳng biết nữa.
Thực sự là khi đó cả bốn người đã chẳng hy vọng gì nhiều đâu, chỉ mong nó không bị bung ra hoặc bị nước cuốn trôi cũng là may mắn lắm rồi. Nhưng mà sau khi đến nơi xem xét thì Lý Thanh Thanh liền hét lên một cách sung sướng, thậm chí còn phá thanh luôn. Ừm, Thanh Thanh phá thanh.
“Không thể. Nếu chúng ta bây giờ vào rừng không những có thể tìm kiếm mà còn khiến bản thân góp đi vào nữa.”
Sau khi nhìn chung quanh thì chẳng thể thấy được có thứ gì ổn để dùng cả, nếu được thì ghép những thân cây vào hai bên là tuyệt luôn nhưng đi đâu kiếm ngân ấy cây gỗ thì không ai nói. Vậy là cuối cùng phải ra lại bờ biển và tận dụng nguyên một rừng cây cọ, cây dừa kia.
“Mọi người đừng lo lắng quá. Nếu hôm nay bọn họ thật sự không về được thì ngày mai chúng ta sẽ đi tìm.”
Đặt bản thân vào vị trí nếu bị kẹt lại giữa khu rừng u ám kia vào buổi tối sẽ kinh khủng như thế nào?
Cứ như vậy, một buổi chiều lao động miệt mài đã dần trôi qua, nhưng mà lúc này mọi người lại bắt đầu lo lắng lên. Đống lửa trại bắt đầu cháy lên từng hồi nhưng mà những người trong nhóm vào rừng thăm dò vẫn chưa về.
Bây giờ mới bình tĩnh nhìn lại, trong chiếc lồng đúng là tràn đầy rất nhiều cá lớn nhỏ khác nhau, chuyến này thực sự là thắng lợi cực kì lớn cho bọn họ thật rồi. Bọn hắn bắt đầu đổ ra xem, trong đó có 2 con lớn như lúc trưa Lê Phong Thiên xiên được, còn lại là những con nhỏ hơn nhưng nhiều nha, và thậm chí có mấy con tép nho nhỏ.
Ngày thứ hai của nhiệm vụ huấn luyện đặc biệt, mọi thứ lại trở nên khó khăn lần nữa.
“Hay là chúng ta đi tìm thử xem.”
Còn thứ đang xoành xoạch quét đất kia là những cành cây dừa mà bọn hắn vừa chặt xuống. Sau khi đám người Hoàng Kiên Cường dựng xong khung lều đầu tiên, vấn đề đặt ra là nên dùng gì phủ lên trên làm mái.
Cô nàng liếc mắt một cái liền thu hồi, đối với cô, chiến thắng lần nhiệm vụ này là được rồi. Lợi dụng những tên chỉ biết b·ạo l·ực còn não như quả nho luôn luôn bớt việc hơn nhiều. Cô nàng nhìn về phía nam, gương mặt lạnh nhạt kia thoáng nổi lên một nụ cười lạnh tanh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đó cũng nằm trong kế hoạch của việc di chuyển chiếm lĩnh khu vực để nhận được điểm thưởng mà bọn hắn được thông báo. Qua đó bây giờ 2-C đã nắm giữ một lượng điểm nhiệm vụ cực kì dồi dào.
Nhanh chân kéo lê bọn chúng trở lại khu lều, Lê Phong Thiên đưa cho Tô Nhã để cô nàng thắt chặt lên khung lều. Có thể coi hiện tại tiến độ của bọn hắn đã khá ổn định rồi, căn lều thứ hai cũng đã hình thành chỉ chờ những người khác tiếp tục mang về lá dừa phủ lên mà thôi.
“Phanh!” Chàng trai cơ bắp tức giận chém mạnh xuống, củ khoai chia hai trong tức khắc cùng với đó là chiếc thớt mỏng nhỏ mà bọn họ vừa mới mua tối hôm qua.
Thực lòng mà nói, với việc xuất phát mà chẳng có một chút thông tin nào với 3-D bọn hắn thì có bị loại hết một nửa ngay những ngày đầu cũng là điều có khả năng xảy ra.
Bầu không khí u ám thoáng chốc bao vây nơi này, trước mặt là món cá hấp nước dừa mà bọn hắn mất công sức làm ra nhưng chẳng ai có hứng thú ăn cả.
“Nên đẩy nhanh tốc độ thăm dò thôi. Chán cảnh trên đảo hoang này lắm rồi!”
Ba người họ nhanh chân nhảy lên bờ, mặc kệ ống quần đã ướt nhẹp của mình mà chạy thật xa ra rời khỏi dòng suối mới chịu dừng lại, có vẻ là sợ bọn cá “bay” trở lại dòng nước?
Tuy thời gian đầu vẫn có những sự t·ranh c·hấp xảy ra to nhỏ trong đội ngũ, nhưng cũng nhờ đó mà chàng trai này đã có thể thuận lợi đứng ra cùng với bắt đầu sự tập trung quyền lực để điều khiển mọi người.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.