Tận Cùng Của Vũ Trụ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 25. Cuối cùng cũng bắt được cá
Không cần làm sạch bụng, bọn hắn chỉ lấy 4 cành cây dài, xuyên thẳng vào miệng cá cho đến đuôi, sau đó cứ vậy bắt đầu nướng trên ngọn lửa. Nhìn cảnh tượng này khiến Lê Phong Thiên không khỏi nghĩ đến, có thể thời xưa con người cũng như bọn hắn bây giờ.
“Oa. Thật sự bắt được cá kìa! Lê Phong Thiên, cậu bắt được cá rồi kìa!”
.
Mùi hương ấy thật khó tả với những con người ở đây. Mấy ngày trước thôi, bọn hắn vẫn còn sinh hoạt một cách rất bình thường, không lo cơm áo, nhưng mà bây giờ món cá nướng lại thành thứ xa xỉ.
Hai người không nhanh không chậm đi dọc theo dòng suối, phía xa xa chính là chỗ đất đá gập ghềnh mà bọn họ đặt chiếc lồng. Có vẻ là chiếc lồng vẫn chưa hề bị cuốn đi, hai người quay sang nhìn nhau cười rồi nhanh chóng đi đến.
“Thật là thơm!”
“Tin mừng: Chiếc lồng vẫn ổn.”
Hiện thực đang vả cho hai người bọn hắn những cú tát thật đau. Loay hoay nãy giờ, những cú ném toàn lực của cả hai đều không hề thành công một lần nào. Khi thì ngọn giáo đâm vào nước rồi mất lực bị trượt dài theo chiều ngang, khi thì nhắm điểm này ném chếch sang chỗ khác. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chặt gỗ làm lều, bắt cá nướng ăn. Tất cả đều đầy vẻ thô sơ giản dị.
Mà nếu muốn ném ngọn giáo xiên được một con cá ở dưới suối không phải là điều mà một tân thủ như bọn hắn có thể nhẹ nhàng làm được ngay.
“Tại sao cậu ta lại không cẩn thận đến như vậy chứ. Thật là quá đáng.”
Có vẻ Hoàng Kiên Cường tính làm đơn giản thôi, là lều tam giác dài sâu vào trong. Hiện tại đã dựng được hai khung tam giác đặt cách nhau 5m, giờ chỉ cần tìm một thân cây đủ dài rồi đặt lên giữa nối hai khung lại là sẽ thành hình. Nhưng mà dùng thứ gì che lấp hai bên để chắn mưa chắn gió vẫn là một điều nên cân nhắc.
Chương 25. Cuối cùng cũng bắt được cá
“Tớ tính làm những chiếc giáo nhọn. Thử xem có thể xiên cá được không.”
Là một con cá rất lớn, phải dài hơn 30cm, đầu tròn đuôi thon, trên mình là những vằn nhỏ sọc đen xám. Nhìn qua có vẻ thuộc họ cá quả như những loài cá lóc Lê Phong Thiên thường gặp. Mặc kệ nó là gì, chỉ cần ăn được liền tốt.
Lớp da đã vàng giòn cùng với thịt cá trắng tinh đang dần chuyển vàng óng ánh, cả bọn cũng lúc nuốt nước bọt. Lúc đầu khi thấy Lê Phong Thiên cùng Lý Thu Thủy mang về 4 con cá to chà bá như vậy những người khác cũng ngạc nhiên đến rớt cằm.
Cuối cùng thì Lê Phong Thiên chưa đốn được một cây nào đã phải dẹp đường trở về lại dòng suối mát lạnh của hắn. Đôi tay bắt đầu sưng phù lên cũng hết cách rồi, để nó vậy thôi, mong là sẽ sớm ngay đỡ hơn chút.
Lý Thu Thủy đang đi theo bên cạnh Lê Phong Thiên và phàn nàn.
“Để tớ thử cách này xem sao.”
Nếu Hoàng Kiên Cường lúc nãy vẫn còn một chút đắn đo, thì sau khi thử miếng thịt cá đầu tiên, trong đầu cậu ta chỉ còn lại một câu:
Sau cùng, Hoàng Kiên Cương không chịu nổi những đôi mắt háu ăn của mọi người nên cũng đồng ý. Mà cậu ta cũng chủ động nhận luôn việc hỗ trợ nướng, nghe bảo là đã từng ăn nướng rất nhiều lần.
Cô nàng nghe hắn nói như vậy thì cũng giật mình nghĩ đến. Nhưng đừng có nghĩ đơn giản như vậy, mấy cái cầm giáo ném cá chỉ có ở trong phim thôi. Lúc sáng hắn nhìn đàn cá trong suối cũng có tính đến điều đó rồi nhưng nói thì dễ làm thì cực khó, hết cách hắn mới chọn cái này.
Trong giây lát bốn chiếc giáo nhọn thời tiền sử ra đời, trừ bỏ đi con dao gọt trái cây thì có lẽ bọn hắn như đang sống ở thời nguyên thủy thật, chế tạo những công cụ thô sơ bằng gỗ.
Hắn nhảy xuống dòng suối mát lạnh đó và cầm nắm lấy ngọn giáo dường như đang bị con cá kéo đi kia. Cố gắng đâm mạnh xuống một lần nữa để tránh con cá tuột ra, sau đó Lê Phong Thiên nhanh chóng cầm ngọn giáo giơ lên và quăng lên bờ.
Tầm mười mấy phút sau, khi mà Lý Thu Thủy bắt đầu tính đi vào khu rừng để tìm thì mới thấy bóng hình của hắn ra khỏi lùm cây. Chỉ thấy lúc này hắn mang theo ba bốn nhành cây trông có vẻ khá rắn chắc.
Quản nhiều như vậy làm gì, tất nhiên là hắn sẽ không nói vậy. Chỉ là dù sao những con cá này là bị xiên c·hết, ăn bây giờ khi còn tươi vẫn hơn. Sau đó đến tối cùng lắm bắt lại là được thôi mà, tất nhiên là có thể bắt được tiếp hay không thì hắn không hứa trước.
Sau đó, bốn con cá đã được nướng chin thơm lừng được đặt trên những chiếc lá lớn đã được đem ra suối rửa sạch. Không chần chờ, mười người mặc kệ vệ sinh hay không, tay trần mạnh nhất, mà cứ vậy bốc ăn.
Sau khi đi đến và xem kĩ chiếc lồng dưới mặt nước kia, hắn chẳng thấy con cá nào cả, chỉ có mấy mảnh lá cây chặn cuối chiếc lồng. Cũng may là không có trông cậy vào nó lắm, hắn chỉ cúi xuống thò tay vào lấy ra những chiếc lá, sau đó tìm thêm mấy hòn đá cố định lại một chút.
Hắn nhìn con cá nhảy đành đạch trên bờ và cô nàng cũng đang nhảy nhót tưng bừng đi đến kia mà cười. Sao thấy nàng ta còn vui vẻ hơn cả người bắt được cá là hắn luôn vậy. Lê Phong Thiên nhanh chóng lết lại lên bờ, lúc nãy nhảy xuống không kịp cuốn ống quần lên nên giờ ướt nhẹp hết cả rồi.
Hai người cầm lấy “v·ũ k·hí” của mình và bắt đầu quá trình “săn bắn”. Để mà nói thì muốn cầm ngọn giáo thô sơ như này xiên cá thật rất khó. Đầu tiên là bọn hắn không tính đứng luôn dưới suối, và nếu đứng trên bờ thì sẽ phải dùng bằng cách ném.
.
“Ồ. Đúng vây nhỉ. Sao lúc nãy tớ lại không nghĩ ra.”
Vậy là mỗi người hai chiếc, dùng dao gọt trái cây bắt đầu vót nhọn đầu mũi giáo. Đơn giản là càng nhọn càng tốt, vì nếu muốn xuyên qua mặt nước và đâm vào đàn cá bên dưới thì phải hạn chế lực cản của nước tốt nhất có thể.
“Hình như chín rồi đấy, bắt đầu có mùi khét luôn rồi.”
Chỉ trong giây lát, hắn có thể nhìn rõ được ngọn giáo đâm thẳng xuyên qua con cá. “Rầm… ầm…” Tiếng nước quẫy nước vang lên liền tục, con cá bị giáo đâm trúng đang dùng những sức lực cuối cùng để vùng vẫy.
Hắn quay sang bảo Lý Thu Thủy ngồi chờ ở đây rồi đi vào khu rừng. Nếu như hắn nhớ không nhầm thì cánh rừng bên phải dòng suối có một rừng cây gỗ khá tốt.
Lý Thu Thủy tò mò những cành cây mà hắn đem về. Chỉ thấy Lê Phong Thiên để chúng một bên và ngồi xuống rồi cầm lấy từng chiếc và tỉa gọt những nhánh nhỏ đâm thừa ra. Cô nàng thấy thế cũng ngồi xuống bên cạnh và làm giống cậu, chỉ sau chốc lát cả bốn cành cây đã được vót thẳng tắp.
Thừa hứng mà đến, mất hứng mà về. Lý Thu Thủy cũng nhìn về dòng suối có từng đàn cá đang bơi lội kia và trông khá thất vọng. Hiện tại mọi thứ vẫn còn trong mơ hồ nên nhất thiết phải có một số thành quả nhất định mới có thể ổn định mọi người được.
Lý Thu Thủy cũng gấp chịu không nổi nên là đã hỏi hắn cách ném giáo xiên cá thế nào cho tốt nhất. Vậy là hai người một thầy một trò chăm chú xiên cá cho đến quá trưa mới trở lại chỗ trại. Tất nhiên là mang về những con cá tươi ngon nữa, Lê Phong Thiên xiên được 3 con và cô nàng học trò cuối cùng đã được first blood. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Trước tiên đặt nó sang một bên đi, chúng ta tiếp tục thử xem có được thêm con cá nào nữa không, dù sao mọi người cũng đang làm việc rất vất vả, nên bổ sung dinh dưỡng.”
Mà đó là chuyện của buổi chiều, bây giờ bọn họ đang vây quanh đám lửa mà nhìn không dời mắt khỏi thứ đang được nướng ở đó. Mùi thơm bắt đầu lan ra xung quanh, những con người bắt đầu đói móc meo này đang cố gắng nước miếng của bản thân ứa ra.
Đây là những gì hắn tìm được trong khu rừng, mặc kệ đôi tay vẫn còn sưng đau đó mà chặt xuống bằng dao gọt trái cây. Lê Phong Thiên đã chọn những nhành thẳng nhất có thể để mang về.
Tiếng động đột ngột đó tất nhiên đã làm Lý Thu Thủy còn đang thất vọng về bản thân bên kia.
Tiếng lửa lách tách giữa trời trưa nóng bức này, nhưng không vì thế mà mọi người cách xa nó, thậm chí còn ngồi gần hơn. Ở trại lúc này chỉ có mười người bọn họ, những người vất vả cả sáng cũng chỉ mới dựng lên được hai khung gỗ cho căn lều mà thôi.
Chỉ thấy lúc đó ngọn giáo đâm thằng xuống cực nhanh mà không bị cản lại hay đẩy sang một bên, sau khi thử đi thử lại nhiều lần cuối cùng thì hắn cũng đã nắm vững được bí quyết. Sau đó ngọn giáo thẳng đến bóng đen còn đang mơ hồ dưới làn nước kia.
Hắn mừng rỡ đi đến và rút ngọn giáo ra, thật may mắn là ngọn giáo đâm ngay phần bụng của con cá, nơi nó mềm yếu nhất, nếu ở vị trí khác không biết có đủ lực để xuyên qua lớp da kia không nữa.
Lê Phong Thiên ngạc nhiên trong chốc lát, thật không ngờ thực sự có thể đâm trúng được. Nhưng tất nhiên không thể để con mồi vuột mất ngay trước mắt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dù sao cũng đến giữa trưa, đã đến lúc xem trưa nay có thể thay đổi được thực đơn hay không. Đối với chiếc lồng bẫy cá mà bốn người bọn họ làm ra, Lê Phong Thiên cũng có phần không nắm chắc được, dù sao cả bọn đều là tân thủ.
Sau khi nghe tiếng hét chói tai của hắn, những người xung quanh đều cấp tốc chạy thật nhanh đến. Sau đó chính là màn “Tớ xin lỗi” “Không sao đâu” “Không, tớ thật lòng xin lỗi” “Không sao thật mà” … cứ như một vòng lặp vậy.
“Được rồi. Thử xem có thể có gì cho bữa trưa hôm nay không nào.”
“Phốc” Lại một lần nữa chiếc giáo trong tay hắn đâm xuống mặt suối đang dần trở nên đục ngầu kia. Nhưng có vẻ lần này may mắn đã mỉm cười với chàng trai đen đủi Lê Phong Thiên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng là sau đó Hoàng Kiên Cường thì nghĩ rằng để đến tối tất cả mọi người về rồi cùng lúc ăn sẽ tốt hơn, dù sao nếu bọn hắn ở đây hưởng thụ thì sẽ là không công bằng với những người khác đang đi ra ngoài thăm dò kia. Cẩu thí công bằng!
.
Lê Phong Thiên cũng có thể hiểu được tâm trạng của những người Rank D bọn họ lúc này, thực sự là cực kì khó khăn. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì dù có đoàn kết đến đâu cũng chẳng thể nào thắng được nhiệm vụ lần này.
“Tin xấu: Chẳng có con cá nào trong đó cả.”
Thật đáng tiếc là chỉ có 4 con cá mà thôi, ít nhất cũng may là môi trường ở đây đủ tốt để đám cá có một kích thước tuyệt vời. Lê Phong Thiên sau khi thành công với con cá đầu tiên đã nắm vững bí quyết và sau đó cứ vậy cố gắng tiếp tục theo hướng đó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Cậu tính dùng những thứ này thế nào?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.