Thiên Hạ Cục: Tình Kiếp
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 28: Đau tay
Uyển Như: "Vậy thổi cho ta nghe thử đi. "
Cậu từ từ lăn nhẹ cục đá trên làn da mềm mại của cô, lăn vòng quanh chỗ bị sưng tấy. Dần dần, Uyển Như cũng cảm thấy càng ngày càng dễ chịu, cô thích cảm giác này, thật thoải mái.
Bước tới cửa sổ, cậu mở lấy cánh cửa ấy ra, gió nhẹ mơn man trên má cậu, thổi lấy những sợi tóc theo chiều gió. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhìn lấy chiếc khăn bốc ra hơi nước trắng, chắc hẳn cục đá bên trong rất nóng, cô hỏi Vũ Minh: "Cậu học cách này từ đâu vậy. "
Uyển Như ngạc nhiên: "Cha cậu tài giỏi vậy sao? "
Cuối cùng, kết thúc bằng sự cưỡng ép của nhà tư bản, Vũ Minh đành phải đầu hàng trước sự bức bách của tiền bạc.
Vũ Minh cũng gật đầu, sau đó buông tay ra, bắt đầu dọn dẹp đồ đạc, Uyển Như ngồi trên giường, ánh mắt lại hướng đến cây sáo trên tủ đầu giường.
Uyển Như thấy Vũ Minh cứ lặp bặp tại chỗ, không có phản ứng lại cô thì cũng trở nên khó chịu, chẳng lẽ tiểu thư của mình b·ị đ·au không biết làm gì sao? Cô mở miệng rên nhẹ một cái: "Ai, tay đau quá. "
Nhìn lấy bức tranh, ở trong đó chụp lấy hình ảnh một nhà ba người, chắc là hình chụp gia đình của Vũ Minh, nhìn lấy cậu bé được cô gái bế lên trong bức tranh, hẳn là cậu và mẹ, còn người đàn ông kế bên là cha cậu. Nhìn thấy Vũ Minh được bế trong vòng tay, mũi còn chảy ra một sợi dài nước mũi, Uyển Như chợt phì cười, thầm nghĩ rằng lúc nhỏ cậu ấy cũng thật đáng yêu.
Uyển Như mắt như vì sao lấp lánh, lập tức hỏi tiếp: "Bán nó cho ta được không? "
Uyển Như lại hỏi: "Vậy cậu biết thổi sáo chứ. "
Uyển Như: "Thổi cho ta nghe một bài đi. "
Uyển Như vắt chân trên giường, chễm chệ nói một cậu: "32 triệu đô. " (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô chợt hỏi: "Vậy thứ này là cha cậu để lại sao. "
Vũ Minh ngẩng đầu lên, hình như không nghe rõ: "Hả? Cái gì cơ? " (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Uyển Như bỗng chốc tỉnh lại, cô giật mình nhìn lấy cây sáo ngọc đang yên vị tại chỗ, vừa nãy dường như cô đã mất đi ý thức của mình, trong đầu chỉ còn khao khát muốn chiếm lấy nó, nhưng đúng lúc tay cô sắp chạm vào cây sáo thì Vũ Minh lại cắt ngang.
Uyển Như ngay lập tức quay đầu lại đặt câu hỏi: "Thứ này của cậu sao? "
Uyển Như càng ngày càng luống cuống một cách bất thường, cô nói: "Chỉ cần cậu bán cho tôi thì cái gì cũng có thể bàn bạc mà. "
Uyển Như chợt bĩu môi, hằn học nói: "Tại cậu chứ ai? "
Vũ Minh mỉm cười, cậu vẫn tiếp tục lăn tròn viên đá nóng trên tay cô vừa trả lời: "Cha tôi dạy. " (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vũ Minh nhìn thấy Uyển Như ngày càng gấp gáp nhưng trong lòng cũng vẫn bình tĩnh, cậu nhẹ nhàng vuốt lên mu bàn tay, vừa nắn bóp vừa trả lời cô: "Thứ này tôi thực sự không muốn bán, đó là di vật mà cha tôi để lại. "
Chợt có thứ thu hút lấy ánh mắt của Uyển Như, trên tủ đầu giường có trưng lấy vài món vật trang trí, một đồng hồ điện tử, một bức tranh và một cây sáo được trưng trên một cái bệ nhưng nó lại bóng loáng và lấp lánh phản chiếu lại ánh trăng.
Trong mắt Uyển Như bắt đầu hiện lên vẻ say mê, cô đường như đã bị vẻ đẹp của nó hớp hồn, trong cô có d·ụ·c vọng đang gào thét: "Mình muốn nó... Mình muốn nó... " Nhưng ngay lúc cô định đưa tay nắm lấy cây sáo thì Vũ Minh lại trở về.
Vũ Minh nhìn vẻ mặt mếu máo của Uyển Như cũng bối rối, dự cảm của cậu cho biết có gì đó rất rắc rối sắp xảy ra, nhưng cậu lại không đoán được.
Vũ Minh thấy Uyển Như kêu đau thì vội nắm lấy tay cô, cẩn thận kiểm tra. Quả thật, trên cánh tay trắng nõn ấy, ở chỗ cổ tay hơi phồng lên một vết sưng tấy, cậu thầm nghĩ: "Chẳng lẽ bị bong gân rồi. " Sau đó tay cậu nhẹ nhàng xoa bóp lên chỗ sưng tấy ấy, cậu cảm nhận được xương tay của cô, may sao nó vẫn đúng vị trí, không phải trật khớp là may rồi.
Vũ Minh cười trừ: "Vâng vâng. "
Cậu nhìn thấy phản ứng của cô thì vẻ mặt lại trở nên bất đắc dĩ, cậu đành gọi: "Tiểu thư. "
Vũ Minh lại tiếp tục thở dài, cậu ngồi lại gần tủ đầu giường, nắm lấy bàn tay Uyển Như từ trên giường xuống, bắt đầu nhẹ nhàng nắn bóp.
Chuyển sự chú ý tới bên cạnh, ngay lập tức ánh mắt của cô như bị hút lại, tựa như cây sáo đang được trưng bày ấy được làm từ ngọc vậy, nó có những đường vân tuyệt đẹp, đang lấp lánh phản chiếu lấy ánh trăng. Cây sáo ấy như có một sự hấp dẫn khiến người ta muốn giữ nó làm của riêng, nó hoàn hảo tựa như không phải vật phẩm của phàm tục vậy.
Uyển Như càng luống cuống, hỏi gấp Vũ Minh: "Cậu muốn bao nhiêu cũng có thể, ra giá là được. "
Uyển Như ngay lập tức gấp gáp vì lời từ chối: "Vì sao vậy, chỉ cần cậu ra giá tôi sẽ mua lại nó mà. "
Vũ Minh đang lục cục trong nhà vệ sinh lên tiếng: "Vâng. "
Vũ Minh phì cười: "Có gì đâu, chỉ là chút mẹo vặt thôi, cách này có thể giảm đau nhanh chóng nếu bị chấn thương. "
Nhìn bóng lưng cậu từ từ buớc xuống cầu thang, Uyển Như cũng chỉ đành theo lời cậu, ngơ ngác bước vào trong phòng.
Vũ Minh câm lặng.
Sau đó cậu bước tới bên giường rồi ngồi xuống nền của căn phòng, khoanh chân lại, nắm lấy cây sáo trong tay, cậu nói: "Vậy thì như ý tiểu thư. "
Vũ Minh cầm cây sáo ngọc lên, đã rất lâu rồi cậu chưa từng thổi sáo. Nhìn lấy cây sáo trong tay, trong ánh mắt bỗng có chút thương tâm, nhưng rất nhanh sự phiền muộn trong mắt biến mất.
Trong lúc Vũ Minh đang mân mê tay mình. Uyển Như im lặng cảm nhận bàn tay từ từ xoa bóp nhẹ nhàng lấy cổ tay mình, bàn tay ấy ấm ám, trong tay cậu có những vết chai nhẹ và cho cô sự chắc chắn mà cô chỉ cảm nhận được từ bàn tay cha mình.
Chương 28: Đau tay
Hôm nay tâm tình có chút tốt, có hứng viết chương mới, cho nên là đề cử và bình luận mạnh lên mọi người. ┻━┻ミ\(≧ロ≦\)
Phòng cậu không mở đèn nhưng lại rất sáng sủa nhờ cửa sổ lớn có ánh trăng chiếu vào, trong phòng đơn giản chỉ có một bộ bàn ghế, một tủ đầu giường cùng một chiếc giường đơn giản và thêm một tủ quần áo. Quan sát xong cô ngồi lên giường.
Vũ Minh tiếp tục xoa bóp lấy bàn tay đẹp ấy, càng xoa bóp, cậu lại càng ngày càng cảm thấy kì lạ, dường như đang có gì nhộn nhạo trong lòng vậy.
Vũ Minh méo mặt: "Ạch, cái này... "
Vũ Minh lắc đầu, cậu không trả lời mà bắt đầu đặt câu hỏi: "Nếu bây giờ tôi muốn mua di vật bác Andrew để lại sau khi mất thì tiểu thư sẽ bán chứ? " Vũ Minh nhìn lấy Uyển Như, trong đôi mắt cậu ẩn ẩn có chút buồn.
Vũ Minh thở dài vừa bước vào phòng vừa trả lời: "Không được." Cậu vừa nói vừa đặt một cái khay lên giường.
Bỗng nhiên Vũ Minh buông tay cô ra, nói với cô: "Tiểu thư vào trong ngồi trước, tôi xuống nhà lấy ít đồ. " Nói xong cậu bước ra khỏi phòng để lại Uyển Như ngơ ngác đứng đó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Uyển Như quay ngoắt đi, nói với Vũ Minh: "Vậy thì lo làm cho tốt đi. "
Vũ Minh nghe cô nói thì mỉm cười, tay cậu mò lấy cái khay trên giường, lấy một cái khăn được nhúng nước cùng một viên đá đã được đốt nóng được lấy từ ngoài vườn ra, cậu lấy khăn cuốn lấy viên đá rồi bắt đầu lăn trên tay Uyển Như. Uyển Như kêu khẽ: "Nóng...a đau quá. " Cô định rụt tay lại như bị Vũ Minh giữ lấy.
Vũ Minh: "Biết một chút. "
Vũ Minh gật đầu.
Vũ Minh chợt cười khổ: "Xin lỗi tiểu thư. "
Bỗng nhiên Uyển Như lên tiếng: "Được rồi, tay có chút tê nha."
Uyên Như nghe Vũ Minh hỏi thì định lập tức trả lời nhưng lại từ từ thay đổi: "Có chứ chỉ cần cậu bán... Ta không bán. " Uyển Như có vẻ đã bình tĩnh trở lại.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.