Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 27: Về nhà

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 27: Về nhà


Uyển Như nghe cậu nói vậy cũng hiểu ra, nhưng cô vân giật lại tay từ trong bàn tay cậu, đứng lên hướng về phòng. Trước khi bước vào phòng còn để lại cho cậu một cái liếc mắt đến mức Vũ Minh thấy lạnh cả người.

Nhưng ngay khi thấy vẻ mếu máo của Uyển Như thì Vũ Minh ngay lập tức xoắn xuýt lên, cậu hỏi: "Có chuyện gì xảy ra vậy? "

Bên này, Uyển Như sau khi kiếm được cho mình một khổ lực công thì tâm tình vui sướng xem ti vi, nhấp lấy một ngụm nước mát, nàng cảm thấy cuộc đời sao đẹp quá thay. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vũ Minh nôn thốc nôn tháo một hồi, dường như cậu đã đem hết cả bữa tối bữa sáng nôn ra hết một lượt.

Bên ngoài truyền vào tiếng nói: "Là ta. "

Vũ Minh nghe thấy Uyển Như hỏi thì quay đầu lại, trả lời: "Tôi ra ngoài chạy bộ một lúc. " Nói xong lại cặm cụi gỡ dây giày.

Nghe là giọng của Uyển Như, Vũ Minh vẫn nhìn qua mắt mèo để xác định chính là cô, sau đó vội cất kĩ khẩu s·ú·n·g rồi mở cửa ra, nhưng cơ thể cậu đứng nép vào cửa để phòng Uyển Như bị đem ra làm mồi nhử. Nhưng cậu thực sự là lo lắng quá mức, chỉ có một mình Uyển Như đi vào.

"Thưa chị, chị có thể cho chúng tôi vài lời nhận xét về vụ việc vừa xảy ra được không?.... " (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vũ Minh vừa rồi đang còn trong trạng thái chiến đáu, sự cảnh giác của cậu đang ở mức tối đa, cơ thể của cậu hiện tại có thể nói là nhạy cảm đến cực điểm, cho dù là sự dao động của không khí cậu cũng mơ hồ cảm giác được. Cho nên vừa rồi Uyển Như định đặt tay lên vai cậu thì bị cơ thể và giác quan phán đoán có nguy hiểm nên phản xạ tương đối mạnh, khiến Uyển Như bị đau.

Vũ Minh chợt tỉnh hồn lại, vội bỏ tay ra, Uyển Như như nhặt được nửa cái mạng, vội vàng ôm lấy cổ tay, vừa lắc lắc vừa xuýt xoa: "Ôi chao, tưởng sắp gãy rồi. "

"Cốc cốc. "

---Hết chương ---

Sau khi đánh răng xong, Vũ Minh cuối cùng cũng hoàn toàn không còn vướng bận mà có thể thoải mái nằm ườn lên giường, hai mắt cậu díu lại vì buồn ngủ, đem nay chuyện đủ nhiều để cậu không muốn nghĩ ngọi, chỉ muốn chìm vào một giấc ngủ thật sâu tới tận sáng mai, thậm chị cậu còn định bỏ qua lịch tập thể lực sáng mai để ngủ, đằng nào báo cáo cũng chẳng ai đi quản.

Uyển Như khi thấy Vũ Minh quay đầu lại thì giật cả mình, sắc mặt cậu tái mét, dưới cổ như có cả gân xanh nổi lên, cô hoảng hồn chạy tới, định thăm hỏi Vũ Minh xem có sao không.

Trong nhà tắm, nước từ vòi hoa sen xối lên một thân hình cao ráo, cơ bắp cân đối lấy cơ thể, làn da có hơi rám nắng một chút, nói thật là nếu Vũ Minh bỏ việc ở Mật Cục mà đi làm người mẫu thì hẳn bây giờ cậu cũng nhà cao cửa rộng, trở thành một người mẫu danh tiếng rồi.

Tuần này đúng ngày, không sủi chương :v

"Đau đau, bỏ tôi ra, đồ điên. "

Bỗng nhiên trên ti vi thay đổi thành chương trình tin tức, giọng phát thanh viên thường ngày xuất hiện vào giờ cơm tối nay xuất hiện vào sát giờ đi ngủ: "Tin trực tiếp, Thành phố X, vào 16 giờ 56 phút tối, khu phòng trọ An Nhiên đường Z, có vụ nổ xuất hiện dưới mặt đất, rất may, cơ quan chức năng đã sớm di tản dân cư trước đó. "

Không hề có tiếng động, êm trong im ắng như chẳng có ai vậy. Cô lại gõ cửa lần nữa, vừa gọi: "Vũ Minh, có ở trong đó không? "

Chương 27: Về nhà

Nhưng thật xui xẻo, ngay lúc cậu chỉ vừa chợp mắt, thì bên ngoài lại có tiếng gõ cửa. Vũ Minh ngay lập tức mở mắt, não bộ cấp tốc thanh tỉnh để chuẩn bị cho mọi loại tình huống, cậu vớ lấy khẩu s·ú·n·g, nhẹ nhàng bước tới cửa, đứng nép vào tưởng, hỏi vọng ra: "Ai vậy? "

Đến trước phòng của cậu, Uyển Như định trực tiếp mở của đi vào, nhưng tiếc là cánh cửa ấy bị khóa trái từ bên trong, cô đành phải gõ cửa.

Chương 27: Về nhà

Mặc kệ bản báo cáo, Vũ Minh lấy quần áo để đi tắm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vũ Minh mặc kệ dây giày của mình đã bị buộc c·h·ế·t lại, vội vươn người tới xin lỗi: "Xin lỗi tiểu thư, vừa rồi có gặp chút chuyện tương đối đáng sợ nên căng thẳng quá độ. " Nói xong cậu bắt lậy tay Uyển Như, nhẹ nhàng nắn bóp, muốn giúp cô giảm đau.

Cô phát thanh viên nhìn xuống kịch bản rồi nói tiếp: "Được biết từ phía cơ quan, đường ống dẫn khí ga đã có dấu hiệu tổn hại, do không đủ đảm bảo an toàn nên phương án di tản người dân được đưa ra nhằm ứng phó với tình huống xấu nhất. Sau đây chúng tôi sẽ phỏng vấn một vài người ở hiện trường. "

Uyển Như vớ lấy điều khiển rồi tắt ti vi, cô không hứng thú với những thông tin thời sự kiểu này, với lại mắt cô cũng có hơi mỏi rồi, cô muốn về phòng đi ngủ, đằng nào cũng có những thứ thú vị cô chờ đợi trong giấc mơ.

Lúc đi ngang qua cầu thang, chợt nhớ đến khổ lực công của mình, cô chợt có ý tưởng lên an ủi cậu một chút, đằng nào bị mình hố như vậy chắc hẳn cũng có chút thương tâm.

Lau miệng một cái, cậu dứng dậy, đi tới một bên tường của trang viên họ Văn, đu người lên bức tường rào, uốn nhẹ người để tránh các cột chông, cậu thành công đi vào bên trong.

Nhưng ngay khi cô định đặt tay lên vai cậu thì đột nhiên bị một bàn tay to lớn nắm lấy, cậu nắm chặt tới mức cô phải hét thảm lên kêu đau.

Vũ Minh: "Đau? "

Uyển Như nghe Vũ Minh hỏi thì hướng vẻ mặt như đưa đám về phía cậu, miệng mếu xuống nói: "Vũ Minh, tay ta đau. " (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vũ Minh nằm vật ra giường, lưng cậu đang gào thét vì cơn mỏi, nhìn lên trên gác mái, cậu đang nghĩ có nên lên làm báo cáo không. Nhưng rồi cậu quyết định bỏ qua, đằng nào Không sứ cùng Bạch sứ cũng nói cũng sẽ thay cậu báo cáo rồi, cậu có làm hay không cũng vậy.

Trong lòng Vũ Minh kêu khổ, trong lòng phiền muộn, cậu mặc kê dây giày bị buộc c·h·ế·t, mở cửa tủ lấy con dao nhíp ra, cho nó một cắt rồi thành công bỏ chân ra khỏi cái giày c·h·ế·t tiệt, đằng nào cậu cũng có dây giày dự phòng, sáng mai thay là được.

Chẳng có ai đáp lại.

Bỗng nhiên, có tiếng mở cửa dưới nhà, Uyển Như nghe tiếng thì mặc kệ căn phòng không có ai, chạy xuống nhà, cô bắt gặp Vũ Minh đang ngồi trước cửa cời giày. Cô hỏi: "Cậu đi đâu vậy? "

Chuyển cảnh tới khu di tản, ở đây có một phóng viên, sau màn chào hỏi thì cô bắt đầu đi xung quanh tìm vài người phỏng vấn.

Cô bước lên cầu thang, cũng đã khá lâu rồi cô chưa từng lên trên đó, tại vì phía trên trừ phòng sách cùng những phòng trống ra thì chỉ có duy nhất phòng của bác Andrew và Vũ Minh nên cô không có hứng thú lên đó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bước tới trước cảu phòng, Vũ Minh chú ý thấy tợi chỉ cậu đặt trên tay nắm cửa đã rớt xuống, trong đầu cậu ngay lập tức nghĩ là có ai đó vào phòng mình, vội lấy ra một thiết bị soi lên đó, cũng may chỉ có vân tay của Uyển Như. Tuy vậy chưa xác định an toàn được, cậu đặt tay lên khẩu s·ú·n·g đang đắt sau eo, tay thì lấy chìa khóa mở cừa.

Sau một loạt thao tác cẩn thận kĩ càng, kiểm tra đến từng ngóc ngách trong căn phòng Vũ Minh mới thở phào ra một hơi, tình hình tạm thời an toàn. Ít nhất trong phòng không có người hay được đặt bom, camera và thiết bị gián điệp.

Cánh cửa mở ra, Vũ Minh núp vào một bên, tay đẩy nhẹ cho cánh cửa tự mở ra hết mức, chạm đến bức tường để đảm bảo không có góc c·h·ế·t nào có thể lẩn trốn. Nhưng như vậy cũng chưa xong, vẫn còn nhà tắm vẫn chưa kiểm tra, Vũ Minh nhẹ nhàng, tựa như mèo men theo bức tường tiến đến chỗ nhà tắm.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 27: Về nhà