Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 70: Ma tộc? Tai nạn? Ha ha, nhân loại… xứng sao?!
Cảm giác của hắn khi đối mặt ma tộc rất là quái dị, nhưng, hắn biết, ma tộc trước mặt hắn, nhất định là có gì đó khác lạ so với ghi chép. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ma tộc!
Nếu không phải còn có lưu động, thật sự rất khó để phát hiện.
Vừa mới ma tộc lời nói kia họ nghe không hiểu, lần này Tô Thanh Phong lời nói họ cũng nghe không hiểu, nhưng… họ lại cảm nhận được sự bi thương từ lời nói của hắn.
Tinh linh tộc, chính là thế giới sủng nhi, thiện lương, thuần khiết là hai đại danh từ đại biểu cho tinh linh tộc. Nhưng chính vì thế mới dẫn tới tinh linh tộc hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.
[Nguyền rủa]: Dạ Quỳnh (nở rộ cùng suy tàn đồng hành)
Nếu như không phải vì thế giới này, ma tộc… không, hẳn phải nói là… tinh linh tộc, bởi vì hắn thấy được hình dáng chân chính của nàng, cũng hiểu vì cái gì thế giới này không có tinh linh tộc, mà tiểu Nguyệt lại có thể nắm giữ vẻ ngoài tinh linh tộc.
Tô Thanh Phong ngược lại lại có cảm giác nhức cả trứng. Hắn biết cái thứ này là bày ra cho hắn, hắn cũng không có biện pháp đi giải thích. Hơn nữa cái trận pháp kia… xác thực có chút kỳ quái.
Xoạt!
Âm thanh thiếu nữ lần nữa vang lên, chỉ là, ngôn ngữ nàng nói, lại để cho đám người hoàn toàn nghe không hiểu, cũng chỉ có Tô Thanh Phong mới nghe hiểu được.
Người kia, rõ ràng bị Tiêu Phàm một kiếm xuyên đầu, nhưng lại vẫn sống sót, thậm chí còn có dư lực đi ngăn cản công kích của Tô Thanh Phong.
[Cảnh giới]: Hợp Đạo cảnh đỉnh phong (Không ngừng tăng lên – vô hạn)
Tương truyền, sức mạnh của ma tộc xuất phát từ địa ngục. Hai mắt của ma tộc chính là tượng trưng cho hoa bỉ ngạn, thực lực của ma tộc từ khi sinh ra liền đã cực kỳ mạnh mẽ, dù là hài nhi… ma tộc là không có hài nhi, vừa sinh ra liền đã trưởng thành, nhưng dựa theo tuổi tác mà tính, thực lực chính là tuổi của họ.
“Nhân loại”.
Thiếu nữ… ma tộc trước mắt, hẳn là sống không quá hôm nay. Hơn nữa, từ tin tức cho thấy, ma tộc, hẳn không phải như những gì được ghi chép. Mặc dù tin tức rất ít, nhưng hắn có cảm giác, những gì mình suy đoán hẳn là đúng.
“Bởi vì tinh linh tộc sẽ lần nữa lại vĩ đại. Chỉ cần nàng có thể đi càng xa, khoảng cách chúng ta trở lại lại càng gần. So với nàng, ta chỉ cần bỏ ra một chút, sau đó chìm vào giấc ngủ chờ tỉnh lại, quả thực thoải mái hơn nhiều”.
Điểm này không chỉ là nàng, những người khác cũng cảm giác rất khó hiểu.
[Trạng thái]: khỏe mạnh
Mà Tiêu Phàm, mục tiêu cũng không phải Tô Thanh Phong, mà là đạo thân ảnh quỷ dị kia.
Đây là lần đầu tiên nàng gặp ma tộc, dù cho từ thư tịch xem qua tin tức, nàng cũng biết ma tộc cực kỳ đáng sợ. Nhưng tận mắt chứng kiến cùng cảm nhận, loại cảm giác sâu đâm tuyệt vọng, nhất là khi nhìn vào mắt chúng, cảm giác như ý nghĩa sống hoàn toàn biến mất.
Loại cảm giác này thật sự có thể khiến người ta phát điên.
Mặc dù…
Nếu là trận pháp…
“Hơn nữa, so với trước kia, ta hẳn là nên cảm thấy may mắn”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đám người đồng tử đồng thời co rút lại.
“Chờ một chút”. Tô Thanh Phong cau mày ngắt lời.
Ôn Nhã Hinh khẽ gắt một tiếng.
“Các ngươi… vốn không nợ bất kỳ người nào, càng không nợ thế giới cái gì”. Tô Thanh Phong nắm chặt nắm đấm nhẹ giọng nói.
[Danh tính]: Xuyên Tuyết
Đáng c·h·ế·t! Làm sao ma tộc lại xuất hiện ở đây?!
Bi ai thay, toàn thế giới cũng không biết chiến công của họ, càng cho rằng… họ là ma. Thật đúng là đủ… châm chọc.
Tô Thanh Phong nhắm mắt lại, tập trung toàn bộ lực chú ý vào xung quanh.
Tô Thanh Phong im lặng, hắn biết nàng nói tới là ai, nhưng hắn trong lòng vẫn có cảm giác không thoải mái, có lẽ, đây là do địa mạch mang tới. Thế giới này cũng vì sự hi sinh của họ mà bi thương.
Trận pháp bố trí mới không bao lâu, tối đa cũng liền một năm, nếu như người bố trí trận pháp đã đi vào bên trong, nếu như đ·ã c·hết, hẳn sẽ để lại t·hi t·hể. Chỉ là bên trong sơn động cũng không có bất kỳ dấu vết nào cho thấy có người từng đi vào bên trong.
Đạo thân ảnh kia một kiếm chém tới sau lưng Tô Thanh Phong, nhưng bị một đạo vòng tròn ngăn chặn. Cùng lúc đó, kiếm của Tiêu Phàm cũng rơi xuống, trực tiếp đâm thủng đại não của tên kia.
Chờ đã!
Hưởng thụ lấy hết thảy những gì người khác mang tới, lại không biết mình đến cùng vì cái gì có thể sống tới bây giờ.
Đám người nghe vậy bị dọa sợ lùi lại một bước. Chỉ có Tô Thanh Phong đứng yên tại chỗ.
Cảnh tượng này cực kỳ quỷ dị.
Nàng không dám đánh cược mình có thể chống lại, cũng không dám đánh cược có thể thắng được ma tộc. Nhưng nàng biết, nếu không có hành động, toàn bộ bọn họ nhất định phải c·h·ế·t tại nơi này.
Tô Thanh Phong xoay người, một cước đá tới, người kia bình chân như vại đưa tay ngăn cả.
“G·i·ế·t!”.
“Tô Thanh Phong, ma tộc rất nguy hiểm. Ngươi…”.
Nhìn chằm chằm vào đôi mắt đối phương, nội tâm Tô Thanh Phong hiện lên từng đợt đau buồn. Hắn thấy được rất nhiều, rất nhiều. Mỗi một lần tỉnh lại, lại là một lần kết thúc.
“Ngươi… rất đặc biệt. Đã rất nhiều năm, ta chưa từng thấy có nhân loại sẽ nhìn ta bằng con mắt… thương hại đó. Nhưng, đừng khổ sở, ta cũng sẽ không c·h·ế·t, chỉ là rơi vào ngủ say mà thôi”.
“Chờ đã!”. Tô Thanh Phong lập tức ngăn lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cảm giác từ mặt đất dần dần truyền tới, đám người cũng phát hiện Tô Thanh Phong trạng thái lúc này, cả đám đều rất yên tĩnh chờ đợi.
“Đúng vậy, chúng ta biết, ta vẫn luôn biết. Nhưng, vốn dĩ chúng ta sinh ra, chính là được hưởng ân duệ mà thế giới này mang tới. Vì thế giới này bỏ ra một chút cũng không tính là gì”.
Không sai, ma tộc chính là không có đôi mắt như người bình thường, mà tia đỏ kia chính là một loại ma năng cực kỳ cổ quái.
Chương 70: Ma tộc? Tai nạn? Ha ha, nhân loại… xứng sao?!
Hắn biết, đây là do Đại Địa Sủng Nhi mang tới.
[Chủng tộc]: Ma tộc
Đây… đến cùng là thế nào?!
Một khi hoa nở, chính là bước vào thánh cảnh. Đây là tất cả những gì nhân loại có thể ghi chép về ma tộc, những thứ khác hoàn toàn không biết gì cả. Bởi vì ma tộc rất ít khi xuất hiện ở ngoài cấm địa.
Tô Thanh Phong cùng Tiêu Phạm lập tức lùi lại phía sau, Ôn Nhã Hinh đi lên một bước nhìn chằm chằm vào bóng người trước mắt. Người này quá quái dị, toàn thân như là bị nước bao phủ, như thể hòa tan vào với xung quanh.
Một khi xuất hiện, như vậy nhất định là máu chảy thành sông, đây là định luật bất thành văn, không có một lần nào là ngoại lệ.
Phanh!
Đám người Ôn Nhã Hinh nhất thời sững sờ.
Ngay tại lúc này, thiếu nữ ma tộc mở miệng.
Nếu như… hắn đoán không sai.
Chỉ thấy hắn đột ngột rút kiếm, một kiếm đâm về phía Tô Thanh Phong. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Toàn thân người kia phủ kín một bộ áo choàng đen, gương mặt cùng nhân loại không có gì khác biệt, hơn nữa chỉ nhìn từ bể ngoài, ma tộc trước mặt có thể nói là cực kỳ xinh đẹp. Nhưng mà… trong hốc mắt hoàn toàn đen như mực, chỉ có một tia màu đỏ từ tận sâu bên trong bắn ra khiến người khác lạnh cả sống lưng.
[Thiên phú]: Tịnh hóa
Một lần so với một lần nghiêm trọng.
Một lúc sau, Tô Thanh Phong hai mắt mở ra, sức mạnh trong cơ thể trong nháy mắt bộc phát, mà trước mặt, Tiêu Phàm cũng động.
Dần dần, thân ảnh kia hiện ra chân thân.
Khi đám người còn đang kinh hãi không hiểu chuyện gì xảy ra, thậm chí Tô Thanh Hàn cùng Ôn Nhã Hinh ngay khi thấy Tiêu Phàm rút kiếm đâm về phía Tô Thanh Phong, họ theo liền muốn ngăn cản. Nhưng họ lúc này cũng phát hiện, phía sau lưng Tô Thanh Phong, một đạo thân ảnh quỷ dị như ẩn như hiện.
Thật đúng là nực cười. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đây là…
Ma tộc? Tai nạn? Ha ha, nhân loại… xứng sao?!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.