Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 54: Vương Lâm, Dược Vô Trần
“Xin lỗi, nhưng đối với một người ngay cả phiền phức của mình cũng không giải quyết được, ta không có hứng thú lắm”.
“Đúng vậy sư thúc. Nhã Hinh sư tỷ là bằng hữu rất tốt của chúng ta, giúp chúng ta không ít”. Trịnh Hân Hân đáp.
Mấy người Lam Ấu Vi cũng không ngốc, thấy thái độ của Tô Thanh Hàn như vậy, nào còn không biết Tô Thanh Phong đối với Ôn Nhã Hinh cảm quan cũng không tốt lắm. Lại nghĩ tới vừa mới Tô Thanh Phong cùng Vương Minh chiến đấu, họ cũng biết đây là điều không tránh khỏi.
“Oa! Huynh đệ, ngươi thật mẹ nó mạnh!”.
Ba! Ba! Ba!
“Vương Lâm, đây là Địa Điện, không phải Thiên Điện”.
Lúc này, người tóc xanh đưa tay lên nhẹ vẫy một cái, lập tức liền có vài người đi lên đem mấy người Vương Minh mang đi. Mặc dù c·hết không được, nhưng dù sao thân phận còn ở đó, cũng nên mang đi trị thương.
“Oa ca! Ngươi quá tuyệt vời”. Tô Thanh Hàn kích động lao tới hai tay ôm lấy cổ hắn liên tục kêu lên.
“Tiểu tử, Ôn tỷ cũng không chọc giận ngươi, ngươi nói lời cũng quá khó nghe đi”.
“Dược Vô Trần, ta không phải tới tìm ngươi. Hơn nữa, đệ đệ ta b·ị t·hương, ngươi đứng nhìn. Như vậy hiện tại, ngươi… cũng đừng nhúng tay”. Vương Lâm lạnh lùng đáp.
Cũng không phải hắn chê Tô Thanh Hàn thân cận hắn, nói thế nào Tô Thanh Hàn lúc này cũng đã là thiếu nữ trưởng thành, cũng nên cùng nam nhân, bao quát bản thân hắn giữ một khoảng cách.
Lời vừa ra, đám người đều rất bất ngờ, nhưng ngay sau đó là liên miên tiếng châm chọc.
“Các ngươi quen biết?”. Tô Thanh Phong không có đáp lại mà là nhìn về phía mấy người Lam Ấu Vi dò hỏi.
Ngay tại lúc này, một âm thanh vang lên.
Ôn Nhã Hinh trầm mặc, quả thực nàng đối với Vương Minh có một tia tình cảm, nàng cùng Vương Minh là thanh mai trúc mã, từ nhỏ, Vương Minh liền quấn quýt chặt lấy nàng, ban đầu nàng chỉ xem hắn như là đệ đệ, nhưng sau đó khi biết được tình cảm của hắn, nàng lại không dám đối mặt.
Đám người xung quanh nhất thời trầm mặc, mặc dù cảm thấy Tô Thanh Phong có chút cuồng, nhưng không thể không nói, hắn nói là đúng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ta biết, ngươi không cần phải vì nàng lên tiếng. Ta xuất thủ, chỉ đơn giản là vì hắn chọc ta, cùng nàng không có quan hệ gì”.
Tô Thanh Phong cũng không có vì đám người vừa rồi xem náo nhiệt mà đi lạnh nhạt, hắn bình tĩnh ứng phó một chút. Đây đều là nhân mạch, dù cho sau này không giao hữu nhiều, nhưng cũng không cần thiết đi đắc tội. Chẳng lẽ chỉ vì họ “không bênh vực kẻ yếu” mà ghi hận sao? Hắn cũng không phải cái rốn vũ trụ, không phải ai cũng muốn xoay quanh hắn.
Mà đối với điểm này, Ôn Nhã Hinh có thể nói hành xử một cách rất là tệ hại.
Ôn Nhã Hinh đi tới, nghe được lời này nhất thời kinh ngạc hỏi.
“Đã nói, lớn như thế, đừng lúc nào cũng dính người, còn ra thể thống gì”.
Lúc này, nam tử tóc xanh đột nhiên lên tiếng.
“Nhã Hinh, Thanh Phong sư thúc là sư phụ thay sư tổ nhận đệ tử”. Lam Ấu Vi cười đáp.
Lâu dần không được đáp lại, Vương Minh liền cho rằng thực lực không bằng nên nàng không đáp ứng, cho nên hắn liền liều mạng tu luyện. Sau khi đi tới Hư Không Điện, thấy được rất nhiều người truy cầu Ôn Nhã Hinh, hắn liền cảm thấy Ôn Nhã Hinh có người mình thích.
Nhẹ nhàng vung tay một cái, ngọn lửa liền tắt.
Cảm nhận bàn tay truyền đến cảm giác nóng bỏng, Tô Thanh Phong nhìn xuống, bàn tay vẫn bị dính lấy ngọn lửa từ đao khí mà Vương Minh đánh tới. Một chiêu này khá mạnh, xem ra thực lực của Vương Minh cũng không tệ lắm.
Tô Thanh Phong tiềm lực mạnh như vậy, lại thêm mấy người Lam Ấu Vi, nàng quả thực rất muốn kéo mấy người này vào đội của mình.
“Một cái Tô gia liền dám phách lối như vậy?”.
“Ta không muốn nhúng tay, nhưng… ngươi vượt giới. Lần trước ta đã nói qua, nếu như còn muốn động thủ, hậu quả tự chịu”. Dược Vô Trần cười nhạt nói.
Tô Thanh Phong ánh mắt nhìn về phía Tô Thanh Hàn cùng Tiêu Tiên Nhi. Hiểu ý, Tô Thanh Hàn lập tức nói.
Chỉ là đáng tiếc, vài tháng tới liền không có trò hay để nhìn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ta thường thường giải quyết phiền phức chỉ có một, chính là đem nó bóp c·hết từ trong trứng nước. Ngươi hẳn là hiểu ý ta”. Tô Thanh Phong ngắt lời nàng rồi nói.
Chương 54: Vương Lâm, Dược Vô Trần
“Không phải là ỷ có chút thiên phú sao? Chảnh cái gì? Thật cho rằng lấy thực lực đó tại nơi này có thể hoành hành bá đạo”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hắn đã nói như vậy, Ôn Nhã Hinh làm sao còn nghe không hiểu.
Lúc này, âm thanh vô tay vang lên, Tô Thanh Phong nhìn qua, gương mặt hiện lên vẻ kinh ngạc. Bởi vì người xuất hiện, lại là mấy vị” sư tỷ” bên trong Cơ Nguyệt phong, còn có Tô Thanh Hàn cùng Tiêu Tiên Nhi.
Nàng mặc dù ngăn cản, nhưng lại chưa từng lên tiếng can ngăn Vương Minh.
“Tiểu đệ đệ, ngươi đừng hiểu lầm, ta thật sự…”. Ôn Nhã Hinh vội vàng muốn giải thích, nàng sợ Tô Thanh Phong hiểu lầm.
Ban đầu còn đỡ, nhưng khi có người không chịu được muốn phản kích, ca ca hắn Vương Lâm liền tới, đem những người kia giáo huấn một trận, cũng từ lúc đó, tính cách Vương Minh càng lúc càng bá đạo. Có thể nói bất kỳ nam nhân nào tiếp xúc nhiều với Ôn Nhã Hinh đều gặp xui xẻo.
“Ca, ngươi ghét bỏ ta”. Tô Thanh Hàn hai mắt rưng rưng bĩu môi nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vương Lâm ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Tô Thanh Phong, hai mắt vô cùng bình tĩnh, nhưng lại ẩn chứa một tia lửa giận.
Người tới không ai khác chính là Vương Lâm, ca ca của Vương Minh.
Đơn giản tới nói, muốn lôi kéo hắn cũng được, làm bằng hữu cũng thế, trước tiên nên đem phiền phức giải quyết. Nếu còn không thể giải quyết phiền phức mà vẫn có ý định trên, như vậy hắn cùng Vương Minh liền trở mặt thành thù, không c·hết không thôi.
“… Được rồi, đừng diễn. Chút nữa cho ngươi đồ tốt”. Tô Thanh Phong im lặng nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tô Thanh Phong: …
“Nghe nói, đệ đệ ta b·ị t·hương?”.
Đám người đồng loạt nhìn về phía âm thanh vang truyền tới, sau đó cả đám đều đồng thời lùi lại.
Nếu không phải như thế, đội ngũ của Ôn Nhã Hinh cũng không phải chỉ còn lại ba người.
“Sư thúc? Hắn không phải người Cơ Nguyệt phong sao?”.
“Thì ra còn có chuyện như vậy. Xem ra sau này ta cũng nên gọi một tiếng ‘sư thúc’ rồi”. Ôn Nhã Hinh nhìn Tô Thanh Phong như cười như không nói.
“Cái đó, sư thúc, thực ra Nhã Hinh tỷ…”.
“Có nhiều người vì ngươi lên tiếng như vậy, xem ra ngươi làm người cũng không tệ lắm, nhân duyên rất tốt”.
“Yêu nghiệt đỉnh cấp cũng chỉ thế này là cùng”.
Nam nhân đi, lòng chiếm hữu có thể nói cực kỳ mạnh. Hắn liền bắt đầu nhắm vào những nam nhân trong đội ngũ của Ôn Nhã Hinh.
“Mấy người trước đại sư tỷ có nói qua, hôm nay lần đầu gặp”.
Tô Thanh Phong nhất thời xạm mặt lại, một tay liền đem nắm tấy cổ áo Tô Thanh Hàn đem nàng xách lên kéo qua một bên.
Mà lần này, nàng lại đứng ra, cũng vì thế mới dẫn tới cuộc chiến vừa rồi.
Đám người kinh thán không thôi, thậm chí có không ít người chạy tới trực tiếp muốn cùng Tô Thanh Phong làm quen. Dù cho hiện tại thực lực của Tô Thanh Phong cũng không mạnh, nhưng tiềm lực đáng sợ như thế, không lôi kéo làm quen thì thật mắt mù.
“Sư thúc”. Mấy người Lam Ấu Vi lên tiếng.
Đây chính là ý của hắn.
“Vậy chúng ta có thể làm bằng hữu sao?”. Ôn Nhã Hinh nghe vậy vội hỏi.
Nghe đám người lên tiếng, Tô Thanh Phong cũng không có đáp lại, mà là nhìn Ôn Nhã Hinh đầy tán thưởng nói.
“Không cần, ta biết ngươi không có ác ý gì. Ta chẳng qua không muốn gặp phiền phức mà thôi. Có lẽ ngươi không hiểu lắm ý của ta, ta rất chán ghét phiền phức, nó đại biểu cho việc đang lãng phí thời gian của ta”.
“Hoa thần tại thượng, 18 tuổi Ngưng Thần cảnh đỉnh phong, một tay tiếp đao khí, ta không nằm mơ chứ?”.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.