Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 9: Chương 9

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 9: Chương 9


Thanh đao dường như bị đơ, không phản ứng.

“Ta là tàn hồn của Ma Thần viễn cổ. Hợp nhất với ta, ngươi sẽ có được tu vi của Ma Thần, nhưng ngươi sẽ phải trả giá...”

Lúc này chắc đã về khuya, từ chỗ ta có thể thấy một lối nhỏ xa xa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

26.

Ngọc quan cao buộc, ánh mắt sáng ngời.

Ta ngửa người ngã xuống, tim và kinh mạch bị xé toạc hoàn toàn, linh lực cũng không còn đủ để duy trì lớp hóa trang.

Ma khí đột ngột bùng nổ, phát ra tiếng nổ chói tai, con ngươi đỏ tươi xoay cuồng như điên loạn.

“Với tu vi thấp kém như ngươi, không nên dính vào cuộc tranh đoạt dị bảo này.”

Quả nhiên hắn không nghe lời ta, như dự đoán.

“Nó sắp mười tám tuổi rồi, đẹp lắm!”

“Bách Lý huynh, giữ vững kết giới, đừng để ả đàn bà này chạy thoát.”

Ta định dùng thuật thổ độn để chạy trốn, nhưng lại va đầu vào kết giới. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chính Bách Lý Miểu bị ném vào Ma Nhãn, kích hoạt huyết mạch Ma Thần viễn cổ, sau đó nhập ma.

Người ta thường nói, *hoa nở đầy cành xuân mãn, trời trăng tròn đầy*.

Lần đầu tiên có người chủ động xin nhập ma, tàn hồn của Ma Thần ngây ra một lúc, vòng quanh ta dò xét.

Vậy sau khi chán ghét ta, liệu hắn có vứt bỏ ta như một món đồ vô giá trị không? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nằm trên mặt đất, ta có thể nhìn thấy bên ngoài.

Ta tiến sát bên tai hắn, khẽ thở ra làn hơi:

Trong lòng xoay chuyển hàng trăm ý nghĩ, ta nở nụ cười chua xót, cố gắng ra vẻ cầu xin:

Hơi thở tanh hôi phả ra từ miệng nó như muốn lột đi một lớp da mặt của ta.

Nhìn thấy đồng tử của Bách Lý Miểu co rút, lòng ta vô cùng hả hê, thay đổi hoàn toàn khỏi dáng vẻ hoảng sợ lúc trước, nụ cười trở nên kỳ quái.

Trước khi rơi vào vực sâu, hình ảnh cuối cùng ta nhìn thấy là Bách Lý Miểu quỳ trên đất, bất lực, mắt đỏ rực, khóe mắt như muốn nứt ra.

Nhưng ta không hề nhúc nhích.

Trong vực sâu, hắc khí tràn ngập, tỏa ra mùi hôi tanh nồng nặc.

Nàng đóng băng nguồn nước và địa mạch xung quanh hàng chục dặm, dễ dàng cảm nhận được linh khí dao động ở đây.

Khoảnh khắc ấy, thời gian như kéo dài vô tận.

Tàn hồn ngửi ngửi: “Có chút khí tức, nhưng vẫn chưa đủ, ta có lẽ cần một ít tiên thiên tinh khí.”

Khi yêu ta, một bộ trang sức của ta quý hơn cả mạng người khác.

Ban đầu, nàng thua kém nam chính về tốc độ, gương mặt đã lạnh lùng sầm xuống.

“Vù” một tiếng, một kết giới màu xanh nhạt lặng lẽ mở ra, lấy ta làm trung tâm.

Từ xa, nam nữ chính hợp lực, kết hợp kiếm ấn, một luồng sáng mạnh mẽ bắn thẳng vào ngực ta.

Hắn lập tức buông tay, lùi lại vài bước, ánh mắt đầy sự kinh ngạc và phẫn nộ:

Lưu Hi Dao mang theo thanh kiếm từ trên cao đáp xuống, khẽ cười lạnh:

Lưu Hi Dao dùng tay lau kiếm, ánh sáng từ thanh kiếm bùng nổ:

“Được.”

Ta thậm chí muốn cười tự giễu cũng không thể.

Ta lau miệng: “Tinh khí mới mẻ, hôm qua hôn hắn tiện thể hút luôn.”

Bỗng ta nhớ lại dòng chữ mà ta đã khắc trên đầu giường: *“Trời đất vô tình, coi vạn vật như cỏ rác.”*

“Ta sắp thành thân, ta muốn chuẩn bị cho thê tử của mình một bộ trang sức tốt nhất, mà Lưu Hi Dao lại có thứ đó.”

Ma Nhãn không phải là một không gian khép kín.

Ta gượng dậy, ngực đau rát như bị thiêu đốt, kinh mạch đã đứt đoạn, sinh cơ cũng cạn kiệt, nhưng ta vẫn còn sống.

Nhân gian, đúng là thời khắc tươi đẹp.

Tàn hồn “rầm” một tiếng rơi xuống đất, biến thành một thanh loan đao màu bạc.

Quả nhiên, khi ta ngẩng đầu, đã thấy thiếu niên từ góc khuất bước ra.

Thấy ta vẫn ôm chặt cái gùi không buông, lửa giận lập tức bùng lên trong đôi mắt nàng.

Vô tận ma khí tuôn ra từ vực thẳm, dẫn đến cuộc bạo loạn của ma tộc.

“Đau đau đau đau! A a a a!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lâu sau.

Ta cũng kiệt sức, nằm sóng soài trên mặt đất theo hình chữ “đại”.

Nữ chính nhẹ nhàng nhặt nó lên.

Lòng ta khẽ run lên.

Ta chụp lấy nó rồi cắn mạnh một cái.

Nhưng nhân đạo thì ngược lại, chỉ muốn l/ộ/t d/a, r/ú/t/ g/â/n, u/ốn/g m/á/u, h/ú/t t/ủ/y của người ta.

“Ta là tàn hồn Ma Thần rất quý giá, trên người ngươi không có khí tức của Ma Thần, không thể kích hoạt được ta.”

Nam chính cũng đến gần quan sát.

Mảnh đất sau lưng ta đột ngột sụp xuống.

Hắn thở dài:

Bầu trời quang đãng, gió nhẹ lướt qua.

Ngũ Hành Châu từ gùi của ta lăn ra ngoài, lăn qua vài vòng rồi dính đầy máu và bùn đất chảy ra từ ngực ta.

“Ngươi đang nói nhảm!”

Ta nhíu mày: “Rườm rà.”

Gió nhanh chóng lột đi gương mặt giả của ta.

Máu trong miệng ta nhỏ từng giọt xuống tay hắn:

Thực ra ta nghĩ, câu này không đúng.

“Xin lỗi.

“Nhưng ta chỉ muốn lấy một chút linh khí tiên thiên để rèn kiếm cho cháu trai ta.

Ta đã ngủ rất lâu, hoặc có lẽ không phải quá lâu.

“Không biết đạo hữu đây thật sự vì thiên hạ, muốn làm thánh mẫu, hay chỉ đơn giản tìm cớ chối từ, nhằm đòi giá cao hơn?”

Giữa màn sương đen, có thứ gì đó đang lượn lờ, đột ngột lao về phía ta, há cái miệng đầy máu toang hoác.

Thật ra, những lời ta nói với nam nữ chính trước đó không phải là giả.

Lực của hắn lớn đến nỗi ta không ngừng ho khan, nước mắt trào ra theo phản xạ sinh lý, mắt mờ dần.

Ta mất đi chỗ dựa, loạng choạng lùi lại.

Nhưng hắn rất nhanh quay đầu đi, không nhìn nữa:

Ta giơ tay về phía nó:

Chương 9: Chương 9

Vực thẳm này, được gọi là “Ma Nhãn”.

Máu bắn tung tóe.

Hai giọng nói đồng thanh phản bác.

“Liên quan gì đến ta!”

Chỉ cần một cái phất tay nhẹ nhàng của hắn, ta đã bị siết chặt cổ và quật mạnh vào kết giới.

Thân hình nó bắt đầu co lại, vặn vẹo, kéo dài rồi thu hẹp lại.

Ta nhìn hắn, đôi mắt ngấn lệ, cúi người về phía trước, cố gắng hết sức dùng ngón tay út móc lấy vạt áo của hắn.

Máu khi rời khỏi thân thể thì nhanh chóng trở nên lạnh lẽo, nên không ai trong bọn họ cảm thấy nóng cả.

“Ngươi đã gặp cháu trai của ta chưa?”

Tại trung tâm của Ma Nhãn, một cơn lốc xoáy khổng lồ hình thành, điên cuồng hút lấy nó.

25. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Khè khè khè!

“Xin ngươi tha cho ta.”

Cành cây thưa thớt, lấp lánh ánh trăng, khẽ đung đưa trong gió, bóng dáng mơ hồ mờ ảo.

Kiếp trước, khi nam nữ chính lấy đi Ngũ Hành Châu trên Thanh Linh Sơn, nơi đây đã sụp đổ và hình thành một vực sâu.

Ta lấy từ trong tay áo vài sợi tóc của Bách Lý Miểu, ném cho nó.

“Ngươi!”

Thiên đạo ban cho con người còn có mưa thuận gió hòa, trời quang nắng đẹp.

Bách Lý Miểu nhìn ta đầy áy náy, dường như nhận ra nét quen thuộc trong ánh mắt ta.

Dưới chân là lớp đất ẩm ướt, mềm nhũn như được tạo nên từ bùn máu.

Trong mắt hắn, chỉ có bộ trang sức cho người thê tử tương lai.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 9: Chương 9