Tái Sinh, Ta Nuôi Dưỡng Đại Phản Diện
Hạo Nguyệt Cẩu Cẩu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 8: Chương 8
Vì thế, các đệ tử tiên gia đến tìm bảo vật chỉ có thể vây quanh núi mà đánh nhau, cố gắng hết sức đẩy những kẻ khác ra khỏi địa phận Thanh Linh sơn.
Bách Lý Miểu ngoan ngoãn gật đầu.
Khuôn mặt trắng trẻo của hắn ửng đỏ, kỹ thuật hôn chẳng có trật tự gì, cứ càn quét, cắn xé một cách vụng về.
Đến khi ta nhận thức được, đôi môi ấm áp của hắn đã cọ xát lên môi ta không biết từ lúc nào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vì ta đã hóa trang, hắn nhất thời không nhận ra ta là ai, thậm chí còn giữ chút lễ độ:
Sân vườn vẫn rất yên ắng, chỉ có tiếng hô hấp của Bách Lý Miểu dần dần trở nên gấp gáp.
Thay vào đó, ta mỉm cười đáp lại, một nụ cười tiêu chuẩn: “Ừ, lại đây, ta chải tóc cho ngươi.”
Không lâu sau, ta nghe thấy tiếng sấm chớp xé ngang bầu trời từ phía xa.
Nhưng ta thì khác, ta là kẻ tái sinh, ta biết rõ nơi mà dị bảo cuối cùng sẽ xuất hiện.
Ta nhớ rất rõ, trong nguyên tác, viên ngọc này cuối cùng đã bị nam chính giành được và về sau được dùng làm tín vật định tình trao cho nữ chính.
Ta nhanh chóng vươn tay chộp lấy viên Ngũ Hành Châu đang từ từ bay lên, rồi nhẹ nhàng đặt nó vào gùi của mình.
Lời họ nói chỉ khiến người dân trong xóm nảy sinh phản cảm.
Hắn thờ ơ đáp: “Phải thì sao?”
Bị lạnh nhạt suốt mấy ngày, khi ta vừa gọi, ánh mắt hắn không giấu được niềm vui: “Cô cô, người đã tha thứ cho con rồi sao?”
Khi mặt trời vừa lên, mặt đất quanh ta dần dần nứt vỡ.
Cơ Việt Thiên, giáp tiên nhuốm máu, tay nắm tia sét đan xen, từ từ hạ xuống trước mặt ta.
Ta chỉnh lại đai lưng, đeo hành lý lên và chuẩn bị khởi hành.
Cứ thế, chúng ta cùng nhau quấn quýt trên chiếc giường.
Hắn cười nhạt: “Vậy thì có liên quan gì đến ngươi?”
Mái tóc thiếu niên mượt mà như tơ lụa, đen tuyền như một vầng trăng đen.
Bách Lý Miểu vô cùng cuồng nhiệt, mắt nhắm chặt, hàng mi dài khẽ run, khóe mắt vẽ lên một vệt đỏ mỏng manh, đầy lôi cuốn.
Ta cũng không bận tâm phản bác, chỉ mỉm cười, không quay đầu lại: “Được.”
Nhưng ta, trong khoảnh khắc này, lại tỉnh táo đến kỳ lạ.
Câu hỏi không ăn nhập gì cả.
Ta là nữ phụ độc ác bị ép gả cho đại phản diện. Sau khi trọng sinh, ta vốn định lợi dụng hắn để trả thù cho bản thân.
23.
Cuối cùng, ta lấy từ trong người ra một chiếc ngọc quan, đội lên cho hắn.
Tiếc rằng, những tiên nhân này lại rất thích đào bới ruộng vườn của người dân để tìm bảo vật, cũng như thích xông xáo chạy loạn trên đường phố.
Sau khi lấy được bảo vật, ta không vội rời đi, mà cố tình đứng chờ tại chỗ.
Rồi hắn lại hỏi: “Khi cô cô trở về, chúng ta thành thân nhé?”
Ta tính toán thời gian dị bảo xuất thế, và vào đêm trước đó, ta gọi Bách Lý Miểu đến.
Hắn lo lắng quỳ xuống trước mặt ta, tháo bỏ dây buộc tóc.
Ánh mắt Bách Lý Miểu mờ mịt, trong lòng cả hai đều đã dậy lên một ngọn lửa ngấm ngầm, ta lại còn dùng thêm mị thuật để mê hoặc hắn.
Ta cúi đầu, sửa lại vài lọn tóc bên tai hắn, khoảng cách gần đến mức mái tóc chúng ta quấn vào nhau.
21.
Ta nói với hắn: “Ta sắp phải đi xa một chuyến để chuẩn bị quà sinh nhật cho ngươi, thời gian tới ngươi đừng ra ngoài.”
24.
Chẳng lẽ ta lại nói rằng vì ta nghèo, không có tiền mua củi, nên ngươi vừa khéo chạm đúng nỗi đau của ta sao?
Đến năm thứ mười ba kể từ khi ta nhận nuôi hắn, ta đã có quyết định của riêng mình.
Mấy ngày nay, hắn như một chiếc đinh cắm chặt trước cửa nhà ta.
Trong bóng đêm yên tĩnh, ta chậm rãi chải tóc cho hắn, trong khoảnh khắc ấy, tựa như có sự hòa hợp đầy tôn kính giữa đôi bên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dáng vẻ ấy giống như một yêu ma trong rừng sâu, quyến rũ đến độ làm người ta mất hồn, vĩnh viễn chìm đắm mà không thể thoát ra.
Trên đỉnh núi, chim loan cất tiếng hót nhẹ, mây lành tụ hội.
“Đạo hữu, tông môn Vô Thượng của ta nguyện bỏ ra số tiền lớn để mua lại vật này, có thể nhường cho ta chăng?”
Ta chỉ vào dãy rừng dưới chân núi Thanh Linh, nơi mà sấm sét đã thiêu rụi một phần lớn cây cối.
“Vả lại, thiện ác luôn tương sinh, thanh trọc không tách rời. Nơi có linh vật, tất có ác vật bị trấn áp. Ngươi không thể lấy Ngũ Hành Châu đi được.”
Chương 8: Chương 8 (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Đó là do ngươi làm sao?”
22.
Khi mọi thứ kết thúc, quần áo ta đã xộc xệch.
Ta đáp: “Chỉ là ta không thích, nên không cho ngươi.”
Dị bảo xuất thế không có địa điểm cố định, cũng chẳng định trước thời gian.
Vì vậy, từ sớm ta đã đến điểm đã đánh dấu trước và chờ đợi.
Người qua đường nhìn hắn với ánh mắt tò mò, nhưng không còn ai trong xóm đến khuyên giải cho hắn nữa.
Vậy là hắn xấu, hắn không cần sự thương hại của chúng ta.
“Có rất nhiều tiều phu và thợ săn dưới đó sống dựa vào núi rừng này, ngươi đã thiêu cháy nửa ngọn núi, không biết đã cắt đứt bao nhiêu kế sinh nhai.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiên nhân không thích ta, ta không thích tiên nhân, vậy là ta tốt.
Ta nhìn xa xăm về phía chân trời, không hề dành cho hắn dù chỉ một cái liếc mắt:
Trong mắt ta, chỉ thấy dải ngân hà vô tận trên bầu trời đêm.
Xoay hắn lại để ngắm nhìn.
Ta lắc đầu: “Không phải.”
Cơ Việt Thiên thử dò xét: “Nhà ngươi sống bằng nghề đốn củi sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ta không muốn hỏi liệu hắn có biết mình đã sai ở đâu hay chưa, vì điều đó quá giống một kẻ oán phụ.
Tiên nhân thích hắn, Bách Lý Miểu cũng thích tiên nhân.
Bởi vì nam nữ chính đã dẫn theo các “tiên nhân” từ các phái lớn, rêu rao khắp nơi rằng ta là kẻ ngang ngược và hay ghen. Họ nói Bách Lý Miểu bị ta khống chế, không thể theo đuổi giấc mơ của mình.
Hơi thở của thiếu niên nóng bỏng, ta bị ép chặt vào ghế mây, vòng eo bị siết đau đớn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.