Ta Sáng Tạo Chủng Tộc
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 52: Trận Chiến Giữa Những Sinh Vật Khổng Lồ
Đột ngột, từ một bụi cây lớn, một con rắn khổng lồ xuất hiện. Chiều dài của nó trải dài qua cả khu rừng, lớp vảy sáng bóng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Mắt của con rắn sáng lên một màu đỏ như máu, trông đầy đe dọa. Nó lao nhanh như chớp về phía con khỉ khổng lồ.
Con khỉ khổng lồ lấy đà, đấm một cú cực mạnh vào đầu con rắn. Con rắn rít lên đau đớn, vảy trên đầu vỡ vụn, máu phun ra như suối.
Hắn nói, cố gắng rũ bỏ sự ủ rũ: "Nhưng trước hết, chúng ta cần bảo vệ chính mình"
Tuy Hải Phong đã b·ất t·ỉnh, nhưng những đòn t·ấn c·ông liên tiếp của đám người Ngọc Vũ đã làm nó bối rối, không thể tập trung vào một mục tiêu duy nhất.
Chương 52: Trận Chiến Giữa Những Sinh Vật Khổng Lồ
Khi con tàu Ngư Tiên bị con mực khổng lồ cuốn ra xa, cả đội phải đối mặt với sự thật tàn nhẫn: bọn hắn bị mắc kẹt trên đảo.
"Chúng ta đã trải qua quá nhiều để đến đây, không thể mất tất cả chỉ vì một con quái vật" Hắn nghĩ, nắm chặt tay đến mức các khớp trắng bệch. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Chúng ta sẽ không từ bỏ" Thuỷ Lang nói, giọng chắc chắn: "Chúng ta sẽ tìm cách trở lại tàu Ngư Tiên, hoặc chế tạo một phương tiện khác để rời khỏi đây"
Thuỷ Lang, người có nhiều kinh nghiệm nhất, là người đầu tiên lên tiếng.
"Chúng ta phải tìm cách thoát khỏi đây trước khi mọi thứ trở nên tồi tệ hơn, bọn nó có thể dẫn đến những thứ đáng sợ hơn tới" Ngọc Vũ nói, giọng nói lo lắng.
Xác định tình trạng của Hải Phong, đám người an tâm.
Rầm!
Cả đội tàu Ngư Tiên đứng từ xa, mắt dán chặt vào cuộc chiến tàn khốc trước mắt. Bọn hắn chưa từng thấy một cuộc đọ sức nào dùng sức mạnh thuần túy, b·ạo l·ực và dã man đến vậy.
Trong khi mọi người đang suy nghĩ, Côn cảm thấy lòng mình tràn ngập sự tức giận và lo lắng.
Ngọc Vũ nhìn quanh, tâm trí chạy đua tìm giải pháp.
"Coi chừng!" Ngọc Vũ hét lên, kéo mọi người lùi lại.
"Lùi lại! Đừng để bị cuốn vào cuộc chiến của chúng!" Thuỷ Lang hét lên, dẫn mọi người lùi xa hơn.
Cảm thấy không làm gì được đám người trước mặt, con khỉ khổng lồ bực tức lùi về sau, cho đám người tàu Ngư Tiên cơ hội thở dốc.
Mặt đất rung chuyển, cát bụi bay mù mịt. Con rắn rít lên, thân mình co rút lại trong cơn đau đớn cực độ. Nhưng con khỉ không dừng lại, nó tiếp tục đấm mạnh, mỗi cú đấm đều mang theo sức mạnh hủy diệt.
Ngọc Vũ nhanh chóng đề xuất: "Chúng ta nên tìm một hang động hoặc một khu vực có thể bảo vệ chúng ta khỏi các loài thú nguy hiểm. Rừng rậm này tuy nguy hiểm, nhưng sẽ có thể là nơi trú ẩn tốt nhất cho chúng ta"
"Chúng ta phải chấp nhận thực tế rằng chúng ta sẽ phải ở lại đây một thời gian" Ông nói, giọng trầm lặng nhưng kiên quyết: "Đầu tiên, chúng ta cần tìm một nơi an toàn để trú ngụ và lập kế hoạch sinh tồn"
Con rắn quằn quại, cố gắng trườn đi nhưng bị con khỉ giữ chặt. Với một cú đấm mạnh mẽ, con khỉ nắm lấy đầu con rắn, kéo lên cao rồi đập mạnh xuống đất.
Không còn phương tiện để rời đi, tâm trạng mọi người trở nên nặng nề. Họ tập trung lại thành một nhóm nhỏ dưới tán cây, nhìn ra biển nơi con tàu đang dần biến mất khỏi tầm mắt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cả đội đứng lặng, nhìn con tàu Ngư Tiên dần biến mất khỏi tầm mắt. Mặt nước sôi lên, bọt nước tung tóe khi con mực tiếp tục kéo tàu ra xa. Sự bất lực và hoảng loạn hiện rõ trên gương mặt từng người.
…
Nhưng con khỉ khổng lồ không dễ bị khuất phục. Nó dùng hai tay mạnh mẽ của mình, đấm liên tục vào thân con rắn, tạo ra những t·iếng n·ổ vang trời.
Nhưng khi bọn hắn tiến gần hơn đến bờ biển, một cảnh tượng kinh hoàng đập vào mắt.
“Tiếp tục, đừng dừng lại” Thủy Lang, già dặn kinh nghiệm hô.
Những xúc tu to lớn của nó quấn chặt lấy thân tàu, kéo nó ra ngoài khơi.
Côn điều khiển dòng nước cuốn lấy hắn từ không trung kéo về, không để cho con khỉ tập trung vào hắn.
“Đã b·ất t·ỉnh” Côn xem xét tình trạng của hắn nói.
"Đây là cơ hội của chúng ta, chúng đang bận chiến đấu, chúng ta phải đi ngay" Côn ra lệnh, nhưng mắt vẫn không rời khỏi cuộc chiến. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thần linh, đây là hòn đảo như thế nào a?
Cả đội tàu Ngư Tiên rảo bước nhanh chóng qua những tán cây rậm rạp, hơi thở dồn dập và mắt mở to trong sự căng thẳng.
Hắn nói, ánh mắt quyết tâm: "Chúng ta không thể để con mực đó ngăn cản chúng ta"
"Chúng ta phải suy nghĩ trước khi hành động"
Nhưng con khỉ không bỏ cuộc, nó dùng móng vuốt sắc nhọn của mình cào mạnh vào thân con rắn, từng mảng vảy rơi ra, máu phun tung tóe.
Con mực khổng lồ, với hàng chục xúc tu mạnh mẽ, dễ dàng kéo tàu Ngư Tiên ra xa bờ.
"Chúng ta sắp đến rồi" Ngọc Vũ nói, hy vọng lóe lên trong mắt: "Tàu Ngư Tiên ở ngay phía trước"
Con khỉ khổng lồ gầm lên, dùng tay quét mạnh, đẩy lùi đám lao nước và Hải Phong.
Cả đội bắt đầu di chuyển sâu vào rừng, tìm kiếm một nơi an toàn. Bọn hắn đi qua những cây cổ thụ khổng lồ, cao đến mức che kín bầu trời. Ánh sáng mờ ảo xuyên qua tán lá, hiện lên những khuôn mặt lo lắng.
Tấm khiên nước bị phá vỡ, bản thân Hải Phong ở trước mặt con khỉ, bị âm lượng khổng lồ từ tiếng gầm của nó làm cho đầu óc ong ong, như búa tạ đập vào đầu, hai mắt dần tan rã.
Tảng đá vỡ tan, con rắn rơi xuống, nằm bất động. Máu nhuộm đỏ cả khu vực, thân mình con rắn giật giật trong những cơn co thắt cuối cùng trước khi lịm đi.
Cả khu rừng rung chuyển, cây cối đổ rạp dưới sức mạnh của hai con quái vật.
Những âm thanh đinh tai nhức óc của tiếng đấm, tiếng rít của con rắn, và tiếng gầm của con khỉ vang vọng khắp nơi.
Nó cố gắng quay lại cắn trả, nhưng con khỉ nhanh chóng né tránh. Với sự linh hoạt không tưởng của mình, con khỉ vung tay, móng vuốt sắc nhọn cắm sâu vào thân con rắn, kéo một đường dài từ đầu đến đuôi, tạo nên một v·ết t·hương lớn, máu chảy ra ướt đẫm mặt đất.
"Chúng ta phải đi ngay, trước khi nó quay lại" Thuỷ Lang nói, dẫn đầu mọi người rời khỏi khu vực nguy hiểm.
Con rắn khổng lồ quấn chặt hơn, miệng mở rộng, những chiếc răng sắc nhọn cắm sâu vào vai con khỉ. Máu tuôn ra, nhuộm đỏ lớp lông đen bóng của nó.
Với một tiếng gầm cuối cùng, con khỉ khổng lồ nhấc bổng con rắn lên, quay một vòng rồi ném mạnh vào một tảng đá lớn.
"Chúng ta sẽ phải chế tạo một chiếc bè hoặc tìm kiếm một phương tiện khác để rời khỏi đây"
Con rắn khổng lồ quấn chặt lấy con khỉ, cơ thể dài và mạnh mẽ của nó siết chặt, làm con khỉ phải gầm lên đau đớn.
"Không thể làm gì được bây giờ" Thuỷ Lang nói, giọng trầm lặng nhưng cương quyết.
"Không thể nào!" Ngọc Vũ hét lên, mắt mở to đầy kinh hoàng: "Chúng ta phải làm gì đây?"
Sau cuộc chiến kịch liệt giữa con khỉ khổng lồ và con rắn, bọn hắn biết rằng không thể nán lại trên hòn đảo này lâu hơn nữa. Tiếng sóng biển dần dần vọng lại gần hơn, như một lời nhắc nhở về an toàn.
"Chúng ta không thể ở lại đây," Ngọc Vũ nói, cố gắng giữ bình tĩnh: "Phải tìm cách khác để rời khỏi đảo"
Côn nhìn ra biển, lòng tràn ngập sự bất lực. "Chúng ta không thể để con mực đó phá hủy mọi nỗ lực của chúng ta" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngọc Vũ không chần chừ, hắn lao về phía trước, nhưng Thuỷ Lang nhanh chóng nắm lấy vai hắn, kéo lại.
Con tàu Ngư Tiên, nguồn sống và phương tiện duy nhất của bọn hắn để rời khỏi hòn đảo đầy nguy hiểm này, đang bị một con mực khổng lồ cuốn ra xa.
Những xúc tu của nó trườn lên thân tàu, cắm sâu vào gỗ và kim loại, tạo ra những âm thanh rít lên ghê rợn. Mắt của nó, to như những chiếc đĩa, lóe lên ánh sáng lạnh người. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.