Ta Sáng Tạo Chủng Tộc
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 125: Tiếng Ca Mỹ Nhân Ngư, Hải Tặc
"Hải tặc... chúng t·ấn c·ông chúng ta..."
"Đưa hắn lên tàu!" Côn ra lệnh, quyết định tìm hiểu là chuyện gì đã xảy ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Con tàu của Côn tiếp tục hành trình trong sự căng thẳng và đề phòng. Bầu trời phía trước mờ đục bởi một cột khói lớn bốc lên từ một hòn đảo không xa.
….
Trên biển, các thủy thủ truyền tai nhau về vẻ đẹp và tiếng ca của Mỹ Nhân Ngư.
Những Ngư Nhân đang chạy trốn, nỗi sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt họ. Phía sau là những tên hải tặc Xích Lang Nhân, ánh mắt hung ác, cười khoái trá, vừa đuổi theo vừa ném dao vào những Ngư Nhân yếu đuối.
Bên cạnh Miquellin, Tir đứng im lặng. Đôi mắt mù lòa không còn ánh sáng, trong lòng hắn chẳng còn chút xúc cảm nào. Hắn đã trải qua quá nhiều bi kịch, đến mức trái tim trở nên lạnh lẽo.
“Không cần lo sợ bọn hải tặc, chúng ta đại diện cho Chiến Vương Ares, bọn hải tặc sẽ phải kh·iếp sợ” Côn lên tiếng.
Con tàu trống rỗng, lắc lư trên mặt nước như một bóng ma, chứng tích cho những gì đã xảy ra. Không còn tiếng reo hò, không còn tiếng gọi của thủy thủ.
Một tên hải tặc to lớn, râu ria xồm xoàm, cười lớn, nói với đồng bọn: "Đám này sẽ mang lại cho chúng ta nhiều vui thú"
"Đi về hướng đông, chuẩn bị buồm lớn!" Côn hô lớn, giọng nói của hắn vang vọng trong không gian, không để lại bất kỳ sự phản kháng nào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Những người bị kéo xuống vật lộn trong vô vọng, cố gắng giãy giụa thoát khỏi sự kiềm chế của những Ngư Nhân mạnh mẽ.
"Chuyện gì đã xảy ra ở đây?" Côn hỏi, giọng nói rắn rỏi.
Những cánh tay mạnh mẽ của Ngư Nhân xiết chặt, giữ bọn hắn chìm sâu xuống đáy biển. Những thủy thủ cố gắng giãy giụa, nhưng mỗi lần bọn hắn vùng vẫy, chỉ làm nước biển tràn vào phổi nhanh hơn.
Tiếng la hét từ dưới đảo vọng lên, xé tan bầu không khí tĩnh lặng trên biển. Trên bờ, cảnh tượng hỗn loạn hiện ra trước mắt Côn và các thủy thủ.
Chương 125: Tiếng Ca Mỹ Nhân Ngư, Hải Tặc
Những con tàu lớn nhỏ đua nhau giăng buồm, khởi hành vào hành trình không biết trước điều gì đang chờ đợi.
Những tên hải tặc Xích Lang Nhân khát máu cười khoái trá khi những Ngư Nhân nam gục ngã trước sự t·ấn c·ông tàn bạo của chúng.
Chỉ còn lại biển cả im lặng, và những lời thì thầm của sóng biển, như đang kể lại câu chuyện bi thảm về những thủy thủ xấu số đã rơi vào bẫy của Ngư Nhân.
Côn, thuyền trưởng của con tàu này, đứng ở mũi tàu, tay cầm la bàn, ánh mắt sắc bén quan sát đường đi.
Ọc! Ọc! Ọc!
Miquellin nhận ra rằng Côn chính là kẻ đó. Hắn nghiến răng, đôi tay siết chặt, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh.
"Chạy đi, lũ chuột nước!" Hắn ném một con dao thẳng vào lưng một nam Ngư Nhân, khiến người đó ngã xuống đất, đau đớn và tuyệt vọng.
Tiếng cười man rợ của hắn vang vọng trên bờ biển, hòa vào tiếng sóng biển rì rào.
Hắn nhớ lại những câu chuyện của Ngư Nhân kể về một thuyền trưởng đã dẫn dắt con tàu huyền thoại Ngư Tiên tìm đến tân lục địa.
Côn ra hiệu cho tàu của hắn dừng lại.
Những tiếng hét thét vang lên, rồi bị nước biển nuốt chửng. Cảm giác hoảng loạn, tuyệt vọng lan tỏa trong không gian. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Đúng vậy, bọn hắn sẽ phải kiêng sợ Chiến Vương” Các thủy thủ đoàn nghe lời của hắn đồng loạt dâng lên sĩ khí.
"Chúng ta phải đến đó xem chuyện gì đang xảy ra" Côn ra lệnh, dù là chuyện gì cũng nên tìm hiểu.
Khi con tàu tiến gần hơn, ngọn khói càng trở nên rõ ràng. Trên đảo, lửa c·háy d·ữ d·ội, bao trùm những ngôi nhà và cây cối.
"Kẻ này xứng đáng phải c·hết"
Lời nói của người thủy thủ làm cả thủy thủ đoàn run lên. Hải tặc là nỗi kinh hoàng của bất cứ người đi biển nào.
Nhưng đã quá muộn, những Ngư Nhân đã kéo bọn hắn xuống sâu dưới mặt nước, nhấn chìm bọn hắn trong bóng tối của đại dương.
…
Một thủy thủ cuối cùng cũng hiểu ra: "Chúng ta... không thoát được..."
Không khí nồng nặc mùi khét lẹt của lửa và mùi tanh của máu.
Hắn ra lệnh cho các thủy thủ, giọng nói oai nghiêm và đầy quyền lực vang lên giữa không trung.
Con tàu lớn trôi nổi trên mặt biển, lắc lư theo nhịp sóng. Mặt trời lặn dần, nhuộm cả đại dương một màu đỏ rực.
"Thật đáng khinh," Miquellin nghĩ, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào bóng lưng của Côn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Những con sóng dữ dội vỗ vào mạn tàu, tạo ra âm thanh rền rĩ. Khi con tàu của Côn tiến gần, khung cảnh hiện ra trước mắt làm tất cả đều kinh hãi.
Một thủy thủ khác hét lên trong hoảng loạn: "Cẩn thận! Là cái bẫy!"
Những con tàu cháy rụi, cột buồm gãy đổ, xác thủy thủ nằm rải rác, máu đỏ loang lổ khắp nơi.
Một trong những tên hải tặc cười lớn, giọng điệu đầy khinh miệt,
Đậu bên bờ đảo là một con tàu lớn, màu đen tuyền, với những lá cờ đen tung bay trong gió.
Chúng nhanh chóng tổ chức thành những băng nhóm hải tặc, tung hoành trên biển, t·ấn c·ông các tàu thuyền, g·iết người c·ướp c·ủa không chút do dự.
Trên mặt nước, nữ Ngư Nhân ngồi trên mỏm đá, vẫn mỉm cười, ánh mắt lạnh lùng quan sát cảnh tượng đẫm máu dưới nước.
Người thủy thủ lắc đầu, giọng nói run rẩy và yếu ớt, nhưng từng từ từng chữ vang lên rõ ràng:
Âm thanh của sự hỗn loạn và tiếng gào thét vang lên trong không gian, khiến ai cũng cảm thấy rùng mình.
Côn ra lệnh cho thủy thủ đoàn tiến lại gần hơn. Trong đám hỗn loạn, bọn hắn phát hiện ra một người sống sót duy nhất, nằm thoi thóp trên tấm ván tàu, hơi thở yếu ớt.
Côn đứng trên boong tàu, mắt hắn nheo lại, nhìn xa xăm về phía ngọn khói đen. Cảm giác bất an hiện rõ trên gương mặt của những thủy thủ xung quanh.
"Đây là sự lựa chọn của số phận" Tir thầm nghĩ. "Ta chỉ là người quan sát, không hơn"
Với xích sắt trong tay, bọn chúng tiến tới, khóa chân tay những nữ Ngư Nhân, nhốt họ trong những vòng kim loại lạnh lẽo và vô tình.
Những bong bóng khí không ngừng thoát ra từ miệng những Xích Lang Nhân.
Nàng biết rằng nàng đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, bảo vệ biển cả và đồng loại khỏi những kẻ xâm nhập.
"Đó là tàu hải tặc" Hắn nói, giọng trầm thấp nhưng đủ để tất cả thủy thủ nghe rõ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bọn hải tặc là nỗi kinh hoàng của tất cả người đi biển. Chúng xuất hiện bất ngờ, từ những góc tối của biển khơi, với những con tàu to lớn, trang bị đầy đủ v·ũ k·hí. Khi chúng t·ấn c·ông, không ai có thể thoát được.
Bọn hắn bỏ lại những t·hi t·hể lạnh lẽo trên bãi cát, hướng ánh mắt đầy d·ụ·c vọng và tàn ác về phía những Ngư Nhân nữ.
Nhưng đã quá muộn, hơi thở của bọn hắn dần dần yếu đi, cuộc sống rời bỏ bọn hắn trong nỗi đau đớn và sự sợ hãi.
“Chính xác là tàu hải tặc, hòn đảo phía trước đang bị bọn hắn c·ướp b·óc” Miquellin nhìn biểu tượng đầu lâu trên lá cờ.
Từ khi tin tức về Rùa Ước Nguyện lan rộng, khắp Vĩnh Hằng Hỏa Quốc và Triều Thần Quốc, hàng ngàn người đổ ra biển với hy vọng tìm thấy kho báu và nhận được điều ước.
Trên cờ là hình ảnh của những đầu lâu trắng nổi bật, biểu tượng rõ ràng của hải tặc. Ánh lửa phản chiếu trên vỏ tàu, khiến nó trông càng thêm dữ tợn và đe dọa.
"Chúng ta phải cẩn thận"
Không phải ai cũng giữ được sự lương thiện khi đối diện với lòng tham và nguy hiểm. Trong số những người ra khơi, có không ít kẻ với tâm địa xấu xa, sẵn sàng làm bất cứ điều gì để đạt được mục tiêu.
Dưới mặt nước, cuộc chiến diễn ra tàn khốc về một bên. Những thủy thủ cố gắng chống cự, nhưng sức mạnh của bọn hắn chẳng thể sánh bằng những Ngư Nhân.
Người thủy thủ yếu ớt được mang lên tàu, khuôn mặt nhợt nhạt, ánh mắt đờ đẫn. Côn tiến lại gần, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào người sống sót.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.