Ta Sáng Tạo Chủng Tộc
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 103: Máu Và Lửa (11)
Trước đó.
"Ta phải tìm ra nó, nhanh chóng hơn..." Hắn tự nhủ, cố gắng giữ bình tĩnh. "Không thể để bất kỳ ai phát hiện ra..."
"Không cần sợ hãi, ta với ngươi đều đặc biệt như nhau" Miquellin nói, giọng nói dịu dàng và ấm áp. Hắn nhẹ nhàng bước tới, chỉ vào mái tóc đỏ rực của mình.
"Thoả thuận. Bây giờ hãy dẫn chúng ta đến nơi ngươi giấu sinh vật đó. Chúng ta không có thời gian để lãng phí"
"Ta sẽ giúp ngươi, không cần phải sợ hãi"
"Ngươi nghĩ rằng có thể che giấu mọi thứ mãi mãi sao?"
Hắn quay lại và thấy một nhóm người trùm mũ che kín mặt đang đứng trong bóng tối.
Là một đứa bé trai, nhưng vẻ ngoài của Miquellin lại so với bất kỳ đứa bé gái nào còn xinh đẹp hơn.
Nhận thấy nguy hiểm đang cận kề, sinh vật biến hình lảo đảo lùi lại. Vết thương từ trận chiến làm nó chảy máu, sức lực cạn kiệt.
Người Xích Lang Nhân tiến lên một bước, ánh mắt không rời khỏi Côn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Vì sao ta phải tin các ngươi? Các ngươi có ý đồ gì?"
Nói không quá, nhưng Miquellin chính là Ngư Nhân xinh đẹp nhất từng xuất hiện trong lịch sử Ngư Nhân. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ánh sáng mờ ảo từ căn phòng của Miquellin ở phía xa xa là điểm sáng hy vọng duy nhất trong đêm đen. Nó hướng đến ánh sáng đó, đôi mắt lấp lánh sự quyết tâm.
Tiếng gầm rú đau đớn của Xích Lang Nhân vang lên trong không gian hầm tối, rồi lịm dần thành sự im lặng c·hết chóc.
Côn bước lùi lại, lòng đầy hoảng loạn. Hắn biết rằng sự thật đã bị phơi bày và không thể che giấu nữa. "Các ngươi... các ngươi muốn gì?"
Ánh trăng chiếu sáng lờ mờ, nhưng đủ để hắn thấy rõ khuôn mặt của người đứng trước hắn. Đó là một Xích Lang Nhân, với đôi mắt sắc lạnh và dáng vẻ mạnh mẽ.
Nó cố gắng giữ tư thế phòng thủ, đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào Miquellin. Tuy nhiên, thay vì tỏ ra sợ hãi hay giận dữ, Miquellin chỉ mỉm cười.
Hắn biết rằng việc giấu xác chỉ là tạm thời. Sinh vật biến hình vẫn còn ngoài kia, và có thể gây ra những chuyện khủng kh·iếp hơn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Ngươi đang nói về cái gì? Ta không hiểu ngươi đang ám chỉ điều gì."
"Ngươi không có lựa chọn nào khác. Nếu không, chúng ta sẽ tiết lộ bí mật của ngươi cho toàn bộ Triều Thần Quốc. Và khi đó, ngươi sẽ mất tất cả"
Sinh vật biến hình đã bị dồn vào góc trong hầm tối của Côn, nơi ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn dầu hắt lên những bức tường ẩm thấp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Xích Lang Nhân nở nụ cười lạnh lùng.
Mỗi bước đi đều như kéo dài vô tận, mỗi âm thanh xung quanh đều như tiếng vọng của nỗi lo sợ trong lòng hắn.
Hắn dùng hết sức lực, kéo lê con cá heo qua bờ cát, rồi giấu nó vào một bụi rậm gần đó.
Khi Miquellin hoàn thành việc chăm sóc, hắn nhìn sâu vào mắt sinh vật biến hình và nói: "Ngươi không cần phải sợ nữa. Từ nay, ta sẽ bảo vệ ngươi, đổi lại, ngươi sẽ làm bạn với ta”
Cơ thể nhỏ bé đột ngột nở rộng, lông bạc dựng đứng và móng vuốt nhọn hoắt nhô ra từ hai bàn tay. Trong tích tắc, sinh vật nhảy xổ lên, sử dụng toàn bộ sức mạnh dồn nén của mình.
Đôi mắt sắc lạnh của nó dịu đi, thay vào đó là sự tò mò và tin tưởng. Miquellin tiến lại gần hơn, ngồi xuống bên cạnh giường, đôi mắt xanh biếc lấp lánh dưới ánh đèn.
Sinh vật biến hình, lúc đầu vẫn còn cảnh giác, dần dần bị cuốn hút bởi vẻ đẹp và sự dịu dàng của Miquellin.
Người Xích Lang Nhân bước thêm một bước nữa, ánh mắt đầy sắc lạnh.
"Ngươi thấy không? Mái tóc này là bằng chứng. Ta không giống như những Ngư Nhân khác, và ngươi cũng vậy"
Khi Xích Lang Nhân tiến lại gần hơn, cây v·ũ k·hí sáng bóng lóe lên dưới ánh đèn dầu, sinh vật biến hình bất ngờ biến đổi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Và Miquellin cũng vô cùng đặc biệt, hắn có mái tóc màu đỏ của một Xích Lang Nhân, nhưng làn da lại màu trắng bạc của Ngư Nhân.
"Đừng giả vờ ngu ngốc, Côn. Chúng ta đã theo dõi ngươi. Sinh vật biến hình mà ngươi đang nuôi dưỡng dưới tầng hầm, nó đã trốn thoát, phải không?"
"Ngươi nghĩ có thể trốn thoát sao?" Xích Lang Nhân cười nhạo.
Sinh vật biến hình dường như bị vẻ đẹp và lòng tốt của Miquellin làm mê hoặc. Nó không còn căng thẳng và lo lắng nữa, từ từ thả lỏng cơ thể, để mặc cho Miquellin chăm sóc.
"Được, ta sẽ hợp tác. Nhưng các ngươi phải đảm bảo rằng sinh vật đó sẽ không bị phát hiện và ta sẽ hợp tác với các ngươi"
Bởi bề ngoài xuất chúng và cái tên đặc biệt, Miquellin luôn khác với mọi người.
Mồ hôi chảy ròng ròng trên trán Côn, tay chân run rẩy vì sợ hãi và mệt mỏi.
Với một nỗ lực cuối cùng, sinh vật biến hình lao qua cửa sổ mở, rơi xuống giường của Miquellin.
Sinh vật biến hình rơi xuống giường của Miquellin, thân hình nhỏ bé run rẩy và thở hổn hển vì v·ết t·hương và mệt mỏi.
Côn nhìn chằm chằm vào người Xích Lang Nhân, lòng đầy nghi ngờ.
Bay lên trên mặt đất, sinh vật biến hình cảm nhận được gió đêm mát lạnh trên lông vũ. Mỗi nhịp đập cánh đều đau nhói, nhưng sinh vật không từ bỏ.
Khi cuối cùng giấu xong xác con cá heo, Côn đứng thở dốc, mắt vẫn không rời khỏi xung quanh.
Côn cảm thấy tuyệt vọng và bị dồn vào chân tường. Hắn biết rằng không còn cách nào khác ngoài việc chấp nhận lời đề nghị này.
Cuộc đụng độ diễn ra nhanh chóng và tàn bạo. Xích Lang Nhân bị bất ngờ bởi tốc độ và sự hung tợn của sinh vật biến hình.
"Ngươi có thể tin tưởng ta" Miquellin thì thầm, đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông bạc của sinh vật.
"Ta biết ngươi đang giấu điều gì" Hắn nói bằng giọng trầm và đầy đe dọa.
"Chúng ta muốn hợp tác. Ngươi giúp chúng ta, và chúng ta sẽ giúp ngươi kiểm soát sinh vật đó"
Miquellin, nhị hoàng tử của Ngư Nhân, đứa con thứ hai của Ngư Nhân Vương Sơ Đại và công chúa Vĩnh Hằng Hỏa Quốc Augele.
Với chút năng lượng còn lại, nó biến thành một con chim nhỏ, nỗ lực bay ra khỏi căn hầm đầy mùi c·hết chóc. Đôi cánh mệt mỏi đập nhanh, đưa nó qua hành lang hẹp và u ám.
Sinh vật biến hình, dường như hiểu được lời nói của Miquellin, nhẹ nhàng gật đầu. Từ khoảnh khắc đó, một sợi dây liên kết vô hình đã hình thành giữa bọn hắn, kết nối hai sinh vật đặc biệt.
Người Xích Lang Nhân nhìn quanh, đảm bảo rằng không có ai khác nghe thấy cuộc trò chuyện này.
Côn giật mình khi một bàn tay bất ngờ chạm vào vai hắn.
Côn cảm thấy mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng.
Sinh vật biến hình, trong hình dạng con non, phản ứng bằng cách co rúm lại, đôi mắt lấp lánh sự sợ hãi nhưng cũng ánh lên tia phản kháng.
Móng vuốt sắc bén xé toạc áo giáp và da thịt, máu bắn tung tóe. Sinh vật biến hình cắn xé cổ Xích Lang Nhân, dùng lực mạnh mẽ của hàm răng để kết thúc cuộc sống của kẻ thù.
…
Miquellin cẩn thận kiểm tra v·ết t·hương, dùng nước và băng để làm sạch và băng bó. Mỗi động tác đều nhẹ nhàng và khéo léo, khiến sinh vật cảm thấy an toàn và được bảo vệ.
"Ngươi... ngươi là ai?" Côn lắp bắp, cố gắng giữ bình tĩnh.
Bởi vì đáp ứng với Dabi, Augele buộc phải để đứa con thứ hai mang cái tên của Xích Lang Nhân.
Trong bóng tối, Côn dẫn đường cho nhóm Xích Lang Nhân, lòng đầy lo lắng và sợ hãi. Hắn biết rằng từ giây phút này, cuộc đời hắn đã thay đổi mãi mãi.
Người Xích Lang Nhân gật đầu.
Mùi sắt rỉ và gỗ mục nát tạo nên bầu không khí ngột ngạt. Một Xích Lang Nhân, với ánh mắt sắc lạnh và v·ũ k·hí sắc bén, tiến đến gần sinh vật, lầm bầm đe dọa.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.