Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 53: Chuẩn bị & Trở về

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 53: Chuẩn bị & Trở về


...

Hắn chấp nhận cưu mang thằng bé đã là tốt bụng lắm rồi đấy. Nếu như ở tình huống bình thường, thằng bé này chỉ có thể c·h·ế·t đói c·h·ế·t khát ở trong nhà, hoặc là liều mạng mở cửa ra ngoài đi tìm đồ ăn rồi bị zombie ăn thịt. Mà cho dù thằng bé có may mắn gặp được người sống sót thì nhiều khả năng cũng sẽ bị lợi dụng hay vứt bỏ mà thôi. Ở cái thế giới nơi mà đạo đức không còn có bao nhiêu giá trị này, không ai muốn liều mạng đi nuôi 1 cái người dưng cả...

"Anh vứt bớt đồ rồi cho hết mọi thứ vào trong ba lô đi, không được buộc lỉnh kỉnh ở bên ngoài như thế này!"

"Dạ! Vâng-Vâng ạ!"

"Chị Mai ơi, chị bảo những người còn lại chuẩn bị hành trang cả đi, nhiều khả năng là sáng mai chúng tôi mới quay lại, nhưng nếu mọi chuyện thuận lợi thì vẫn có khả năng là chúng tôi sẽ đi thêm chuyến nữa. Chị cứ cho mọi người chuẩn bị sẵn sàng, yêu cầu của tôi là bất cứ khi nào chúng tôi đến, mọi người chỉ cần mặc thêm quần áo là có thể xuất phát!"

"Chị vào trong cởi bớt 2 cái áo với 1 cái quần jean ra, mặc dày như thế này nóng với khó di chuyển lắm!"

"Vâng, tôi hiểu rồi ạ! Tôi sẽ dặn cả nhóm chuẩn bị đầy đủ. Mọi người đi đường cẩn thận nhé!". Mai trả lời.

Trong lòng hắn cũng đang than thở. Xém chút nữa là bị thánh mẫu đại nhân kéo cho chạy lệch đường!

Về chuyện này thì Huy cũng không chém gió. Lần đi thanh lý hành lang chung cư nhà mình đã tiêu tốn của hắn gần 1 ngày rưỡi. Tuy rằng hắn vừa chà đạp zombie vừa tranh thủ loot đồ, mở cửa 1 số căn hộ ra kiểm tra thêm, rồi thì còn tốn thời gian cho chuyện tình ái với Lan nữa..v..v... Nhưng nếu cho hắn 1 mình, "toàn tâm toàn ý" chỉ dọn zombie trên đường và gõ cửa từng nhà tìm người sống sót, thì không có 4, 5 tiếng là không thể xong được...

(Đau đớn khổ sở.jpeg)

Khi ra khỏi chung cư, Huy đi trước mở đường, thấy có con zombie nào trong bán kính khoảng 30 mét đều cẩn thận tiếp cận dùng búa đập c·h·ế·t. Sau đó hắn ra hiệu cho đám người chia thành từng nhóm nhỏ, 3 người 1 lượt, vừa chạy vừa nấp sau các chướng ngại vật rồi chui ra ngoài hàng rào.

Thấy hắn đưa mắt nhìn, người mẹ đang đang ôm cô con gái 2 tuổi bối rối gật đầu:

"Đúng rồi, tìm cho tôi 1 cuộn băng keo đi chị Mai, lấy thêm cái kéo với 1 cái áo thun nữa!"

"Ai là phụ huynh của các cháu thì lấy vải nhét vào miệng rồi quấn băng dính quanh miệng mấy đứa nhỏ dùm tôi! Rất xin lỗi vì đối xử thô bạo với trẻ em, nhưng tôi không muốn đang đi giữa đường mấy đứa nhỏ khóc toáng lên đâu!"

"Được rồi, lại đây với a- với chú nào!". Huy không có kinh nghiệm xưng chú, hơi bị ngượng miệng.

Huy đi từ đầu đến cuối kiểm tra từng người một:

"Em xem này, đã gần 2 giờ chiều mất rồi. Lô 3 ở đối diện với lô này, muốn sang đó đón 1 nhóm người nữa quay lại đây thì cũng đã tốn ít nhất là 30 phút. Hơn nữa, dù chỉ thanh lý sơ qua các hành lang rồi gõ cửa từng nhà để tìm người sống sót thì anh nghĩ là nếu không có ít nhất 4, 5 giờ là không xong được đâu..."

À, cái từ "thông đồng" này là theo ý nghĩa trong sáng đấy nhé. Dù thực ra thì nghĩa nào của nó cũng đen tối cả, nhưng không phải cái nghĩa mà các ngươi đang nghĩ đâu, thật đấy!

Chương 53: Chuẩn bị & Trở về

"Đi thôi mọi người!"

Do khu chung cư nhà Yến không có tầng hầm để xe nên xe hơi đều phải đậu ở bên ngoài xung quanh khuôn viên, vô hình trung tạo thành rất nhiều chướng ngại vật, rất thuận tiện cho việc vừa ẩn nấp vừa di chuyển. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Yến quay sang nhìn hắn, mười ngón tay đan vào nhau, đôi mắt to rưng rưng như muốn khóc:

...

Hắn quay sang Mai:

Hắn hoảng hốt la lên:

"Dạ... ư- ưm...."

"Anh ơi, liệu chúng ta có thể..."

Hoàn cảnh của đứa bé này tuy là rất đáng thương, nhưng hắn lại không có hơi sức đâu mà đi thương xót. Tao ngộ giống như thằng bé, dù không thể nói là đâu đâu cũng có, nhưng cũng sẽ không ít. Ngoại trừ một số trường hợp đã sớm mồ côi cả cha lẫn mẹ và cũng không có anh chị em như hắn, thì hầu như mỗi người ở trong tận thế đều mất đi người thân, không ít thì nhiều. Mà bi kịch nếu như đã nhiều đến một trình độ nhất định, trở thành cảnh tượng phổ biến đâu đâu cũng thấy thì đã không còn gọi là bi kịch nữa mà phải gọi là "chuyện bình thường"!

"Dừng! Dừng ngay cho anh!"

Yến cũng giật mình sực nhớ ra. Huy nói không sai! Nàng và nhóm của mình đã mất tới 3 ngày để dọn dẹp zombie và tìm người sống sót ở 2 khối nhà chung cư, có thể chia bình quân ra là 1 ngày rưỡi 1 khối nhà. Hắn đưa ra ước tính 4 đến 5 giờ đã là rất thấp rồi, hẳn là hoàn toàn dựa vào 1 mình hắn dùng siêu năng lực gánh team mới có thể làm được đấy!

Ặc, nàng cứ làm ra cái bộ dáng này thì làm sao hắn chịu nổi cơ chứ!

Sau khi chui ra khỏi hàng rào B40, lấy hắn và Yến đi đầu, anh Tùng, anh Vũ đoạn hậu, cả nhóm bắt đầu hành trình trở về chung cư Ryoko.

"Trên đường nếu có chuyện gì quan trọng muốn nói thì kéo áo người lớn, biết chưa?"

"Em-Em hiểu rồi ạ..."

Yến theo hướng ngón tay hắn chỉ dùng ống nhòm quan sát, sau 1 hồi nàng khẽ cúi đầu:

"Vâng, em không để ý. Em... cho em xin lỗi ạ". Yến không nhịn được bật thốt lên lời xin lỗi. Thực ra, vừa rồi nàng có ý định chơi xấu, dùng mỹ nhân kế làm ra bộ dáng u sầu để ép hắn phải nhượng bộ, nhưng nàng lại quên mất là hôm nay đã không còn đủ thời gian để sang bên đó nữa.

Nàng siết chặt ống nhòm ở trong tay, cũng không dám đòi hỏi thêm nữa, nhưng ánh mắt nàng vẫn cứ thất thần nhìn sang phía bên kia.

...

Huy vẫy tay gọi thằng bé lại gần, vừa đút vải vào mồm thằng bé vừa căn dặn:

Thấy mọi chuyện đã ổn thỏa, hắn lên tiếng:

Hắn đưa đồng hồ lên xem:

Bị người lạ đè ra quấn băng keo quanh miệng, con bé bắt đầu khóc toáng lên, nhưng do bị bịt miệng nên chỉ có thể phát ra những tiếng thút thít nhỏ nhỏ. Người mẹ vừa ôm con vừa dỗ dành:

"Lúc em tìm thấy thì thằng bé đang ở nhà 1 mình anh ạ". Yến nói xen vào.

"Cho mẹ xin lỗi, không sao đâu, sẽ ổn thôi, ngoan, mẹ thương, đừng khóc nữa, sẽ ổn thôi mà".

...

"Em cứ nhìn bên dưới trước đã, ở bên trái ngay gần lối vào sảnh ấy!". Hắn đưa ống nhòm cho Yến, tay còn lại chỉ xuống 1 vị trí ở dưới sân. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Thằng bé này là con cái nhà ai thế?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mất thêm vài phút chỉnh đốn nữa, hắn mới sực nhớ ra 1 việc:

(U ám ảm đạm.jpeg)

Hắn quay sang thằng bé 7 tuổi đang đứng ở gần cuối hàng:

Chưa đầy 10 phút, một nhóm 12 người gồm cả người lớn và trẻ em đã chuẩn bị sẵn sàng, xếp thành 1 hàng dài.

Nàng cầm lấy 2 miếng vải, vừa dỗ con vừa cố nhét vải vào miệng đứa bé, rối tinh rối mù.

Các tòa nhà chung cư ở bên này tuy nhỏ và thấp hơn so với chung cư nhà hắn, nhưng ai biểu hắn không quen đường chứ =]]. Với lại hắn phải vừa đi vừa lo lắng chiếu cố cho Yến nữa chứ có phải là chỉ đi solo 1 mình đâu? Cho nên ước lượng thời gian như thế là chuẩn như lê duẩn, đúng ko nè?

"Bố-Bố mẹ cháu không có ở đây ạ!". Thằng nhóc ấp úng trả lời. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đúng vậy đấy, hắn đang muốn kéo dài thời gian! Hắn không muốn đối mặt với nguy hiểm, chạy đi cứu 1 đám người mà hắn không ưa chỉ vì thỏa mãn tấm lòng thánh mẫu của Yến. Còn như sau này xử lý như thế nào thì cứ để từ từ tính. Cùng lắm thì tối nay trở về hắn sẽ tỉ tê dụ dỗ cô em vợ, bảo nàng vào buổi sáng ngày mai xung phong đòi thay Yến đi cùng hắn, lấy danh nghĩa là để "tích lũy kinh nghiệm thực chiến". Có hắn ủng hộ hẳn là sẽ đầu xuôi đuôi lọt. Đến lúc đó, chỉ cần anh rể em vợ thông đồng với nhau, hắn khi trở về muốn nói như thế nào đều được cả... hắc hắc hắc.

"À, không sao đâu em. Đâu có gì đâu mà phải xin lỗi chứ... ha ha ha". Hắn gượng cười, có chút xấu hổ đưa tay lên gãi đầu.

"Đừng ủ rũ nữa Yến ơi, có gì để mai tính có được không em. Hôm nay cũng đã muộn rồi..."

À, nhưng thằng bé gặp Yến thì không tính! Nàng là thánh mẫu, hào quang thánh thiện của nàng có thể bao dung cả thế giới này =]] (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Dùng kéo cắt cái áo thun ra thành nhiều mảnh nhỏ, Huy nhìn sang 2 đứa trẻ:

...

Khi hắn dán băng keo quanh miệng thằng nhóc xong thì lại phải chạy qua giúp bà mẹ dán miệng đứa con gái. Cũng khổ, nàng chiều con quá nên loay hoay mãi vẫn không làm được, hắn đành phải đứng ra làm ông kẹ.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 53: Chuẩn bị & Trở về