Ta Ở Tận Thế Xây Gia Viên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 52: Hai loại người sống sót
"À, với lại ở đây hiện đang có bao nhiêu người vậy chị?"
Huy ôm cằm cân nhắc 1 hồi mới cất tiếng:
Tiếng kéo lê đồ vật liên tiếp vang lên, không bao lâu cửa bị đẩy ra:
Đều là người sống sót, tại sao lại khác nhau như thế chứ? Có người sẵn sàng chấp nhận nguy hiểm, tự mình liều mạng đi tìm đường sống, có người lại bo bo ngồi ở 1 chỗ đợi người khác đến cứu mình?
Ồ, coi bộ vụ zombie tập trung ở lối vào là do nhóm người này chạy qua...
...
Huy quay sang Mai:
"Người lớn có 5 nam 16 nữ, trẻ em có 1 bé trai 7 tuổi, với 1 bé gái 2 tuổi". (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Có ai ở trong đó không? Mở cửa! Tôi là Yến đây!"
"Mọi người đợi ở đây nha!"
Cũng vì hậu quả từ cái vụ thằng Cường g·i·ế·t đàn ông, lại thêm hôm đó hắn phải mang theo hầu hết nam giới khỏe mạnh đi trước mở đường, cho nên nhóm người này hiện tại đa phần là phụ nữ.
Mai đưa mắt nhìn Thu, thay nàng giải thích:
Hắn ẩn nấp thân hình, dọc theo hàng rào B40 chậm rãi di chuyển. Sau khi đi xa khoảng 30 mét, hắn dừng lại, dùng niệm lực nhặt 1 cục đá rồi gõ nhè nhẹ lên nắp capo của 1 chiếc xe hơi đậu ở gần đó:
"Ừm... 3 anh chị này là chiều hôm qua từ block 3 chạy sang đây. Chị Thu lúc leo dây lên bị tuột tay té xuống đất trật khớp mắt cá chân. Cũng may là chị ấy nhanh trí cột dây quanh người nên 2 anh kia mới kéo lên kịp, nếu không thì...". Mai dừng lại không nói tiếp nữa.
"Ừ, là tôi, tôi đã trở về!".
Phía sau đám người có chút lộn xộn. Hai người đàn ông, 1 người khoảng 20 tuổi, một người tầm hơn 30 bước lên phía trước. Khoảng 10 giây sau mới có thêm 1 người phụ nữ, dưới nách chống 1 thanh gỗ, gian nan bước ra.
Yến cũng không nhịn được nữa, từ phía sau liên tục kéo áo Huy.
Người phụ nữ còn rất trẻ, chỉ khoảng ngoài 20, dáng người cao ráo, dung mạo cũng khá dễ nhìn. Tuy nhiên cô chỉ có thể đứng trên chân trái và dựa người vào thanh nạng tạm bợ ở tay phải. Đầu gối chân phải của cô co lên, giữ cho bàn chân gấp lại ở phía sau.
"...!"
Ra đón bọn hắn có khoảng 20 người. Hắn cũng không rõ là kể từ khi hắn rời đi đến giờ thì dân số ở đây có tăng lên hay không, nhưng nhìn số lượng này thì hẳn là không giảm rồi...
Phía sau cửa sổ 1 căn hộ, Huy hướng ống nhòm xuống bên dưới quan sát bầy zombie. Nhìn lướt qua 1 vòng hắn chợt nhíu mày.
"Cạch... cạch... cạch...".
"Vâng ạ".
Xa hơn 1 chút kê 1 cái ghế dựa, có 1 người đàn ông ngồi ở trên đó, mặt hướng về phía cửa, hẳn là đang làm nhiệm vụ canh gác. Xa xa ở trên hành lang lại có thêm 1 vài người nữa hoặc ngồi hoặc nằm, nhưng họ có 1 điểm chung là đa số đều quay mặt về phía cánh cửa bên này như thể là đang ngóng chờ ai đó.
Mai vội vàng xua tay:
"Chào anh Huy, chào chị Yến" "Chào anh ạ" "Chào anh"... Ba người riêng phần mình lên tiếng chào.
Đệt mợ! Quả nhiên là cái thánh mẫu!
"Chị Mai đúng không ạ? Hai hôm nay ở đây có xảy ra chuyện gì không hả chị?".
"Hôm qua đợi cả ngày mà không thấy em đâu, làm mọi người lo lắm! Em có sao không?". Người phụ nữ đeo kính hỏi Yến.
Huy đưa mắt nhìn thẳng vào mắt Thu.
Không thể nghĩ ra được mình còn có thể làm được điều gì hữu ích, Thu rơm rớm nước mắt.
"Dạ, có ạ, có mấy người mới gia nhập. Anh Minh Huy ơi!".
Nhưng càng nhìn, trong lòng hắn lại càng dâng lên cảm giác khó chịu.
Nhưng nàng đã trải qua rất nhiều nguy hiểm mới chạy đến được chỗ này. Nàng đã từng rất gần với tử vong, chỉ còn khoảng 10 cm nữa thôi là đã bị bầy zombie xé xác. Nàng không muốn c·h·ế·t, nàng muốn được sống, nàng thực sự không cam tâm...
Quả nhiên, Yến còn chưa kịp gõ thêm lần nữa thì đã có người trả lời, trong giọng nói không giấu được niềm vui:
"23 người tất cả ạ, trong đó có 21 người lớn, 2 trẻ em". Mai trả lời.
"Vâng!".
Thu cũng kiên cường nhìn lại hắn. Đôi mắt nàng càng ngày càng đỏ, nước mắt rốt cuộc chảy xuống thành dòng.
Yến đứng bên cạnh hắn chợt nhỏ giọng gọi: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bốn mắt nhìn nhau một hồi lâu, Huy mới lên tiếng:
Nàng cũng phát hiện ra rồi sao?
Huy nhỏ giọng nói:
"Chị đợi 1 chút, chúng tôi đang mở cửa!". Lại có tiếng người khác nói vọng ra.
"Là chị Yến phải không?"
Trong lúc Yến đưa tay lên gõ cửa, Huy cũng dùng niệm lực nhìn vào bên trong. Phía sau cánh cửa thì vẫn giống như lần trước, kê mấy cái tủ lớn che kín lối vào. Riêng ở trên cái tay nắm cửa bằng inox thì có 1 thanh tuýt sắt xỏ qua rồi cố định vào 2 bên khung cửa.
"Nhớ kỹ! Cô nợ khu căn cứ này một mạng, về sau làm việc phải đặt lợi ích của khu căn cứ lên trên hết, rõ chưa?"
Nhìn 1 vòng, hắn lại thấy thêm 1 tấm vải nữa ghi dòng chữ "Cứu tôi với" 1 tấm khác dùng sơn xịt nguệch ngọac 3 chữ "S.O.S".
Hắn tăng lực gõ lên từng chút một, cho đến khi những con zombie ở bên kia lần lượt có phản ứng, lắc lư chạy qua. Mục đích của hắn là lôi kéo đám zombie bên đó đi sang bên này để mở đường vào trong, chứ không phải là muốn đập loạn xạ cho mấy trăm con zombie đều bu đến, cho nên lực đánh phải cân nhắc cẩn thận.
Một người đàn ông tầm hơn 30 tuổi bước ra phía trước.
Nàng cũng đang chỉ về hướng block 3, nhưng là 1 căn hộ trên tầng 8 chứ không phải là ở dưới sân! Bên ngoài ban công căn hộ đang tung bay phấp phới 1 tấm băng rôn với nội dung:
"Chị tìm vật liệu đóng cho cô ấy 1 cái cáng, lúc trở về sẽ cho người thay phiên nhau khiêng".
Gõ 1 hồi, thấy đám zombie đã đi qua gần hết, hắn quay lại tập hợp với nhóm Yến. Thả cái búa bay lượn ở phía trước mở đường, hễ thấy zombie là đập. Rất nhanh, cả nhóm đã vào đến bên dưới block số 1, dùng thang dây leo lên ban công căn hộ ở trên tầng 1.
"Ok, chị chọn cho tôi 1 nhóm gồm 10 người trưởng thành, 2 nam 8 nữ, thêm 2 đứa bé nữa. Chị bảo mọi người chuẩn bị mặc quần áo dày, tự trang bị vũ khí, hành lý thì chỉ được phép mang theo 1 ba lô, nhớ bảo họ nhảy nhót kiểm tra đừng để phát ra tiếng động. Chúng ta sẽ khởi hành sau 15 phút nữa. À, đừng có chọn chị Thu, chuyến này chỉ dành cho trẻ em, để chị ấy đi chuyến sau, nếu kịp thì trong chiều nay, còn không thì để sáng mai!".
Cá biệt còn có 1 cái cửa sổ treo 1 mớ áo ngực và quần lót phụ nữ tung bay trong gió, kiểu dáng mát mẻ gợi tình, size cũng không hề nhỏ. Cũng không biết là có ý gì nữa...
Huy điều chỉnh lại ống nhòm nhìn thật kỹ mới phát hiện ra 1 bên tay và dưới chân con zombie vẫn chưa phát triển đồng đều, trông giống như 2 cái càng cua vậy, bên to bên nhỏ.
Chương 52: Hai loại người sống sót
Thu cắn chặt môi, chống nạng đi đến trước mặt Huy: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thu hiểu rất rõ hoàn cảnh hiện tại của mình. Mắt cá chân phải của nàng bị trật khớp, cũng không biết là có bị gãy xương hay không, nhưng nó đang sưng to lên, chỉ chạm vào 1 chút thôi cũng đã rất đau rồi, càng không thể nào đi lại được. Người như nàng ở trong hoàn cảnh gian nan phải di chuyển xa như thế này sẽ chỉ là gánh nặng, là đối tượng bị vứt bỏ.
"Anh Huy, tôi vẫn có thể tự mình đi được. Tôi sẽ cố gắng để không trở thành gánh nặng cho mọi người. Hơn nữa, tôi vẫn còn có thể nấu cơm, còn có thể dọn dẹp nhà cửa, còn có thể... còn có thể...".
Vào đến bên trong hành lang, Huy đưa mắt đánh giá đám người.
"Vâng ạ! Cảm ơn anh, cảm ơn anh nhiều lắm!". Thu vội vàng nói lời cảm tạ, lúc này nàng mới dám đưa tay lên lau nước mắt.
"Mọi người mau vào đi". Ra mở cửa là 1 người phụ nữ khoảng 30 tuổi đeo kính cận.
Thấy 2 người vẫn còn đang nói lời khách sáo, Huy xen vào:
"Anh Công, anh Quý, chị Thu ơi!"
Trong đám zombie ở phía bên trái sát với block 3 chợt nhô ra 1 con cao lớn bất thường. Nó phải cao đến gần 3 mét, làn da xanh lét, cơ thể đầy cơ bắp.
"Không sao đâu em, em và mọi người đã rất vất vả rồi, đừng có xin lỗi mà! Em đâu có gì phải xin lỗi chứ!"
"Ừm!". Hóa ra là một người trùng tên với mình. Huy gật đầu, cũng không nói gì thêm.
"Còn giới tính thì sao?"
"Phòng 806, 2 người".
"Vâng ạ!".
Mai hiểu ý, tiếp tục gọi:
"Dạ, em không sao đâu chị Mai. Tại bên anh Huy có việc đột xuất phải tập trung xử lý nên hôm qua em không thể về được. Đến trưa nay vừa giải quyết xong là em với anh ấy chạy qua đây luôn. Em xin lỗi vì đã làm cho mọi người phải lo lắng!". Yến nhẹ giọng giải thích, sau đó còn hơi cúi đầu nói lời xin lỗi.
"Anh ơi, nhìn bên kia kìa!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bên kia bắt đầu vang lên rất nhiều tiếng bước chân. Có vẻ như tin tức Yến trở về đang truyền đi rất nhanh.
Nếu như phải làm ra lựa chọn, hắn sẽ rất tình nguyện mang theo một người què chân như Thu, chứ không nguyện ý mang theo đám người kia, dù cho họ còn lành lặn.
Theo thang bộ đi lên đến lối vào lầu 9 thì không mở được cửa. Yến đưa tay lên gõ cửa:
Cũng không biết là chủ nhà lấy ở đâu ra 1 tấm băng rôn màu trắng, dùng son môi hay thứ gì đó viết mấy chữ màu đỏ rất to lên trên đó, rồi treo nó ra bên ngoài ban công.
Ở phía trước cái lỗ mà hôm đó bọn hắn chui qua đang lảng vảng khoảng bốn mươi con zombie. Cũng không biết là do đám zombie này tự mình lang thang đến, hay là do có người không cẩn thận lôi kéo zombie chạy sang bên này.
Khi nói chuyện với Huy, Mai không thể xởi lởi được như khi nói với Yến. Có chút câu nệ, Mai cẩn thận trả lời: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thấy hắn vẫn không nói gì, bầu không khí rất nhanh trở nên đè nén, mọi người không ai bảo ai đều giữ im lặng.
Hắn đương nhiên là sẽ không tin Thu có thể tự mình đi được. Hắn thà rằng tiêu hao siêu năng lực mang nàng bay theo ở phía sau còn hơn là ngồi đợi nàng tự đi.
Hắn đưa mắt nhìn theo hướng nàng chỉ.
Núp phía sau bụi cây nhìn qua hàng rào lưới B40, Huy cẩn thận quan sát khuôn viên bên trong khu chung cư.
"Sáng hôm qua anh này ở bên block 4 chạy sang gõ cửa xin gia nhập ạ". Mai đưa tay ra giới thiệu.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.