Ta Nguyện Cưỡi Gió Đạp Mây
Tửu Tiểu Thất
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 16: Một nơi chốn
Nửa canh giờ sau, Thẩm Gia Gia đứng sững trước một cánh cổng lớn uy nghiêm, cao ngất, nàng cảm thấy nơi này cả đời mình cũng chẳng mơ bước vào, giờ lại còn đang bị binh lính canh gác nghiêm ngặt.
“Nghĩ gì vậy?”
Ra khỏi khách đ**m, Thẩm Gia Gia ngẩng đầu nhìn trời, đứng dưới ánh nắng mà ngẩn người.
“Hả, hắn chưa c·h·ế·t à?”
Thẩm Gia Gia bật cười khúc khích, quay sang nhìn Thừa Phong. Hai người mặt đối mặt, khoảng cách rất gần, nụ cười tươi rói của nàng như ánh nắng rọi thẳng vào mắt Tạ Thừa Phong.
Ngô thị vừa lau nước mắt, vừa gật đầu.
Thẩm Gia Gia trêu:
Tạ Thừa Phong hỏi:
...
“Ngươi bảo ta theo tới, chính là chỗ này sao? Phủ Trường Công chúa Tín Dương?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Vậy thì không thể đi Tô Châu được.”
Ngô thị vừa rời khỏi Tiền gia, hiện đang tá túc tại một khách đ**m. Tiền gia xảy ra án mạng con g·i·ế·t cha, án lại mới được phán quyết, tất nhiên là lập tức thả người, còn cho phép bà mang theo một nha hoàn. Tuy vậy, Tiền gia cũng chẳng thiệt thòi gì – chỉ cho Ngô thị mang theo chút lộ phí, còn toàn bộ tư trang riêng đều thuộc về Mã thị.
“Theo ta tới một nơi.”
“...” – Thật muốn cắn người! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Phu nhân vốn là người Tô Châu.”
Chương 16: Một nơi chốn
Thẩm Gia Gia kể sơ qua tài sản riêng của Tiền Nhị Lang, có thứ khó tiếp nhận ngay, có thứ có thể âm thầm bán được ngay bây giờ.
Ngô thị biết con trai mình bị bắt, mà người trước mặt lại có công đầu, nên trong lòng đối với Thẩm Gia Gia có phần phức tạp.
“Nói có thế lực thì không hẳn, nhưng có người thân làm ăn ở Giang Nam, chắc cũng quen thuộc đất Tô Châu.”
“Ừ, ngươi vào đi, nói chuyện với mấy người gác cổng.”
Ngô thị và nha hoàn đều hiểu ý của Thẩm Gia Gia. Hiện tại tuy tạm thời yên ổn, nhưng không đảm bảo sau này Tiền gia không tìm cách trả thù. Muốn đi thì phải đến nơi tay Tiền gia không vươn tới được.
“Ta là do Tiền Nhị Lang nhờ cậy. Hắn có để dành được chút tài sản bên ngoài, giờ giao cả cho phu nhân.”
Hôm sau, Thẩm Gia Gia đến gặp Ngô thị.
“Ta muốn về Tô Châu.” Ngô thị đáp.
Tạ Thừa Phong vội quay đầu đi, không đáp. Im lặng một lúc, hắn chợt nói:
“Nói gì?”
“Thừa Phong, sao miệng ngươi hôm nay ngọt thế?”
Thẩm Gia Gia ngẫm nghĩ rồi hỏi:
Ngô thị và nha hoàn tuy lớn tuổi hơn Thẩm Gia Gia, nhưng sống lâu trong thâm viện, ít va chạm với đời, nên nghe nàng nói gì cũng không ngớt gật đầu.
“Tiền gia ở Tô Châu có thế lực gì không?”
“Kinh thành không phải nơi tốt để ở, phu nhân nên sớm thu xếp bán bớt tài vật, tìm nơi ổn định mà sinh sống.”
“Ừ, chẳng bằng như ngươi, tung tăng qua ngõ hẻm, tự do tự tại.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngô thị vừa nghe nhắc đến nhi tử, nước mắt lại rơi như mưa, khiến nha hoàn đứng cạnh cũng đỏ mắt khuyên can.
Nha hoàn bên cạnh giải thích:
“Vậy... đến Lạc Dương đi,” Ngô thị nói, “Phụ thân ta từng làm quan ở Lạc Dương.”
“Phu nhân định đi đâu?”
Thẩm Gia Gia thật là gian xảo a, Tạ Thừa Phong đứng trên vai nàng nghĩ thầm, trong lòng không hiểu sao lại dâng lên một niềm tự hào khó hiểu.
“Nói ngươi có thể chữa bệnh cho Tạ Thừa Phong.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nàng hỏi con chim trên vai: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau đó Thẩm Gia Gia cùng họ bàn bạc kỹ càng các chi tiết: làm sao nhanh chóng biến gia sản của Tiền Nhị Lang thành ngân phiếu, làm sao tránh tai mắt người ngoài, thuê tiêu cục thế nào để bảo vệ an toàn hai người đến Lạc Dương… Thậm chí, nàng còn hiến kế: thuê hai tiêu cục – một đi Tô Châu công khai, một âm thầm đi Lạc Dương.
——
Thẩm Gia Gia nói:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.