Ta Nguyện Cưỡi Gió Đạp Mây
Tửu Tiểu Thất
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 15: Một bảng khen thưởng
Vừa về đến nhà, Thẩm Gia Gia thấy mẫu thân đã trở lại.
Chu Nhị nương nhức đầu: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chu Nhị nương bị nàng chọc cười, không những cầm bạc, còn đưa tay lấy luôn thỏi còn lại, cười nói:
“Việc ấy thì dễ.”
“Phủ quân ban thưởng, vì ta lập công phá án. Phụ thân chắc cũng sẽ sớm được thăng chức. Nương, người đừng nghĩ chuyện kia nữa, tối nay làm món ngon, cả nhà ta cùng vui vẻ.” Nói rồi, nàng nhét một thỏi bạc vào tay mẫu thân, “Nè, cầm lấy mà tiêu.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Nhà họ muốn cưới tiểu thư khuê các, thì cứ đi mà cưới, liên can gì đến con.” Nói rồi, nàng móc hai thỏi bạc ra, xoay xoay trên tay, “Con còn cố tình ra mặt đó!”
Thẩm Gia Gia kể sơ lược nội dung cuộc nói chuyện giữa nàng và Tiền Nhị cho phủ doãn nghe, rồi nói:
Phủ doãn kia vốn lăn lộn quan trường đã nhiều năm, lòng dạ cũng chẳng đơn giản: án này đã kinh động đến triều đình, kết thúc sớm ngày nào hay ngày ấy. Dù sau lưng Tiền Nhị có kẻ sai khiến hay không, hắn g·i·ế·t người là thật, động cơ cũng rõ ràng, đến đây hoàn toàn có thể kết án. Nếu chỉ dựa vào một câu nói mà tiếp tục truy xét, tra ra thì tốt, bằng không chẳng phải là vẽ rắn thêm chân?
“Ngươi là một con chim, hiểu biết cũng thật nhiều.”
Chương 15: Một bảng khen thưởng
“Cái nết bướng bỉnh này của con, chẳng biết theo ai.”
“Tam nương, con lại đây, nương có chuyện muốn nói với con.”
“Sao có nhiều bạc thế? Không phải nhặt được đó chứ?”
“Con cũng biết, biểu ca con sang năm dự thi Hương, con...”
Phủ doãn mơ hồ đáp: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bộ dạng ấy, Tạ Thừa Phong không dám nhìn, lại chẳng nỡ không nhìn.
“Dù sao ngươi cũng không được gả cho hắn.”
Hôm sau, án mạng Tiền Ngự sử bị g·i·ế·t được tuyên xử gấp rút: Tiền Nhị tội g·i·ế·t cha hại huynh, tội ác tày trời, phán xử tử hình; đồng phạm Lan Hương bị lưu đài ngàn dặm; Tiền Đại giấu diếm không báo, làm cản trở việc phá án, đáng lý phạt trượng hai mươi, song nghĩ tình y phải lo tang lễ cho phụ thân, nên miễn hình phạt; bởi căn nguyên vụ án là do chính thất và tiểu thiếp bất hòa, phán tiểu thiếp Ngô thị rời khỏi Tiền gia, do Mã thị cùng Tiền Đại ký kết văn thư.
Thẩm Gia Gia không nói gì, chỉ cười đáp:
Thẩm Gia Gia khựng lại, cười hỏi:
Chu Nhị nương chỉ vào hai thỏi bạc, hỏi:
Tạ Thừa Phong rất hiểu Chu Nhị nương. Cô nương này tính tình vốn tốt, lại biết lẽ phải, nhưng hễ đụng chuyện không vừa ý thì bỗng nhiên nổi giận, khiến người khác không kịp trở tay.
Thẩm Gia Gia ngạc nhiên sao Thừa Phong đột nhiên hỏi vậy, lắc đầu:
Chưa nói dứt, Thẩm Gia Gia đã hiểu rõ, sắc mặt sa sầm:
Chuyện như vậy là việc nhà người ta, Thẩm Gia Gia không tiện can thiệp, nhưng phủ doãn thì có thể, dẫu sao cũng là quan phụ mẫu.
Cơm nước xong, Thẩm Gia Gia rót thêm nước cho Thừa Phong.
“Ngươi không được lấy hắn.”
Thẩm Gia Gia ngoan ngoãn bước tới, ngồi cạnh mẫu thân, hỏi:
Chu Nhị nương tử trên mặt đượm vẻ u sầu nhè nhẹ:
“Hôm nay ta gặp cô cô của con, bà nói gần đây nghe người bảo con hay ra ngoài, lộ diện nhiều, bà ấy thấy không ổn.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Còn một việc nữa, ta đã hứa giúp mẫu thân Tiền Nhị thoát khỏi Tiền gia, chẳng hay phủ quân có thể thuận tình?”
“Vì... công danh của hắn còn chưa tới đâu, mà mẫu thân hắn đã vội vã đặt quy củ, nhà như thế không thể gả vào được.”
“Ta nghi có kẻ xúi giục Tiền Nhị, câu nói sau cùng của hắn thật kỳ quặc, phủ quân không ngại điều tra thêm một phen.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tối đến, Chu Nhị nương quả nhiên nấu rất nhiều món, còn mua một vò rượu. Thẩm Gia Gia tham ăn, uống hai chén, đến chén thứ ba thì bị nương ngăn lại không cho uống. Mới hai chén mà nàng đã hơi say, mặt mày đỏ như hoa đào, ánh mắt vốn trong trẻo giờ thêm phần mơ màng.
“Nương, sao người lại về rồi?”
“Ừm, ta tự có chừng mực.”
“Sao vậy?”
“Con có phải tiểu thư khuê các gì đâu, ra ngoài lộ diện thì sao chứ?”
“Ngươi đã đính ước với biểu ca rồi à?”
Tạ Thừa Phong đậu trên giá, đứng rất gần nàng. Hắn nhìn hàng mi cong vút, đôi môi ửng hồng của nàng, chợt mở lời:
Thẩm Gia Gia được nha môn ban thưởng, hai mươi lượng bạc trắng, nặng trĩu hai thỏi. Nàng ôm bạc trở về, cả người nhẹ như mây, hớn hở vô cùng.
“Chuyện gì vậy ạ?”
“Chưa, chỉ là hai bên phụ mẫu có ý vậy thôi.”
“Trẻ nhỏ cầm nhiều bạc để làm gì, để nương giữ hộ.”
Lúc đầu Tạ Thừa Phong cũng chưa quen, sau lại thấy, con nương có chút tính khí, cũng thật đáng yêu?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.