Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 90: Apple Meo Meo
"À, đây là rượu Apple Meo Meo, giá khoảng từ 150.000 đến 500.000/lít."
"Tối nay công ty tổ chức tiệc rượu tiếp đón các vị khách đến từ Apple. Mọi người ai thích có thể tham gia, không thích thì về nghỉ ngơi. Nghiêm cấm tăng ca, kể cả bộ phận livestream của Vy Vy cũng phải nghỉ!"
Trong lòng họ thầm nghĩ:
Chiếc BMW lướt qua những con phố đông đúc, vòng vèo qua một cây cầu rồi dừng lại tại... một quán vịt nướng bình dân ở chân cầu.
Nhưng ngược lại, hai vị khách lại trở nên hào hứng hơn khi nhìn thấy khung cảnh tuyệt đẹp của quán vịt. Họ liên tục lấy điện thoại ra chụp ảnh, như thể vừa khám phá ra điều gì đó thú vị.
Đúng giờ, Bảo cùng David và Benjamin lên chiếc BMW 530i, chuẩn bị cho bữa tiệc. David và Benjamin càng chắc chắn hơn về ấn tượng của mình về Bảo. Benjamin nói nhỏ với David:
Hương vị chua nhẹ từ táo mèo hòa quyện với chút ngọt thanh cùng cơn sóng rượu mạnh mẽ ấm áp chạy dọc cơ thể, tạo nên cảm giác vừa dễ chịu vừa bất ngờ.
Sau khi tất cả ngồi vào chỗ, truyền thông Minh Bảo chiếm tới tận 6 bàn trong quán vịt ven sông.
“Ô tiết canh phải không, mọi người gọi giúp tôi một bát với”
Hai vị khách đến từ Apple chấn động đắt vậy sao, tận 150 đến 500K USD/ lít.
"Haha, trời đất, các ông hiểu lầm rồi! Đấy là giá tính theo tiền đồng của Nam Quốc. Mà rượu này ngâm từ quả táo mèo, vui vui thì là Apple và Cat, mà Cat kêu meo meo, không liên quan gì đến công ty Apple của các ông đâu. Giám đốc trêu hai ông thôi, gọi là Apple Meo Meo cho vui ấy mà."
"Trời ơi! Mới đi với giám đốc một buổi mà ông này hòa tan luôn rồi sao!"
Minh: “Anh em mình là cái gì vậy!”
Nhưng bất ngờ nhất là khi Benjamin ngó sang dãy bàn bên, thấy bát tiết canh màu đỏ tươi, hứng chí reo lên:
David nghe xong, trầm trồ: “Tuyệt vời quá! Ở đây uống rượu còn có cả việc này sao, thật tinh tế!”
“Bắt tay chúc sức khỏe sau khi uống rượu là dấu hiệu của sự chân thành và gắn kết không thể chia cắt!”
Mr. Hoàng của chúng ta chán nản, lập tức triển khai kế hoạch B, chuốc say đối tác. Ngài giám đốc nháy mắt ra hiệu, ngay lập tức, từng nhân viên truyền thông Minh Bảo thay nhau tới mời rượu hai vị khách quý.
Rồi đến màn “Đồng Khởi” huyền thoại do Minh rapper dẫn dắt. Minh mời tất cả đứng dậy kể cả hai vị khách, tay giơ cao ly rượu, miệng hô vang: “ Mọi người ơiiiiiiiii”
"Cái gì mà Apple Meo Meo? Nghe tên đã kỳ lạ, lại còn đắt khủng khiếp như vậy!"
Minh: “Anh em mình là cái gì đây?”
Bảo thấy biểu cảm trên mặt họ liền cười thầm: "Haha, thất vọng rồi chứ gì!"
Benjamin hít một hơi sâu, cảm giác như vừa bị đánh thức bởi vị chát nhè nhẹ quyến rũ. David thì khẽ gật đầu, mắt sáng lên "Không ngờ lại ngon đến vậy!"
Tất cả nghe thấy mà giật mình, duy nhất có giám đốc Bảo và Minh rapper giữ được bình tĩnh. Còn lại mọi người thì ngã ngửa:
Trước sự cương quyết của Bảo, hai vị khách cuối cùng cũng phải bất đắc dĩ đồng ý, cảm thấy Mr. Hoàng quá chu đáo và coi họ như bạn bè thân thiết.
Quán vịt nướng tuy bình dân nhưng không gian mở, thoáng mát, bàn ghế bày san sát.
Benjamin nếm miếng vịt nướng đầu tiên, mắt sáng rỡ như phát hiện ra điều gì đó kỳ diệu. Anh cắn một miếng giòn rụm của da vịt rồi đến phần thịt ngọt mềm bên trong, môi run run:
Đúng lúc này, Thành ngồi cạnh không thể nhịn được nữa, cười khúc khích rồi lên tiếng giải thích:
Có lẽ giám đốc sợ cả công ty đi tiệc rượu mà có bộ phận ở lại làm chắc chắn sẽ tủi thân nên mới có chỉ đạo này, ngài tư bản thật quá là tâm lý.
Thỉnh thoảng, vài con thuyền qua lại càng khiến khung cảnh thêm thơ mộng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dù ban đầu còn hơi e dè, nhưng với lòng hiếu khách nồng nhiệt, Benjamin và David không từ chối bất kỳ lời mời nào.
Ngài giám đốc Bảo cùng hai vị khách David, Benjamin, Thành, Khải Trường, và Phương Anh ngồi chung, một bàn toàn lãnh đạo và khách quý, đúng chuẩn "VIP".
Mọi người: “Anh em mình là củ su hào!”
Tuy nhiên, do bàn ghế kê khá sát nhau, mọi người phải ngồi khá chật chội, nhất là với thân hình cao lớn 1m9 của Benjamin.
Benjamin vừa chạm ly uống cạn xong vừa cố gắng nắm chặt tay người bên cạnh, bắt tay rung lắc liên tục, như thể sợ cậu nhân viên truyền thông Minh Bảo đến mời rượu này không thấy mình chân thành.
"Xem kìa, rõ ràng có xe sang mà vẫn tự mình lái xe máy cà tàng chở chúng ta đi khám phá văn hóa Nam Quốc. Mr. Hoàng đúng là một người giản dị." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngài Giám đốc đứng một bên, nhìn hai vị khách chụp ảnh không ngừng, thầm gào thét trong lòng: "Trời đất, lại vậy rồi, các ông dễ tính vậy sao?"
Chương 90: Apple Meo Meo
Ngài giám đốc tỏ vẻ khá chắc chắn, Benjamin và David quay sang nhìn nhau, não bổ mạnh tới mức suýt nổ tung.
David thử ngay sau đó và cũng gật đầu lia lịa. Cả hai người ăn say sưa như thể họ vừa phát hiện ra một nền ẩm thực mới.
Ngài giám đốc mà nghe được các nhân viên nghĩ vậy chắc chắn sẽ thổ huyết, các người đừng nghĩ linh tinh, tôi chỉ muốn trì hoãn công ty kiếm tiền mà thôi.
"Ơiiiii !!"
Minh: “Anh em mình là cái gì nào?”
Các đĩa đồ ăn được bày biện hấp dẫn, bốc hơi nghi ngút, khiến Benjamin và David không kìm lòng nổi, liền cầm đũa nếm thử.
Ông chú Tây ngồi nổi bật giữa các ghế, cảm giác lúng túng và bất tiện càng rõ hơn khi không có phòng riêng mà phải ngồi trong không gian chung náo nhiệt.
Đèn treo lấp lánh như bầu trời sao, từ đây có thể nhìn thẳng ra sông và toàn cảnh thành phố bên kia với ánh đèn rực rỡ, tạo nên một bầu không khí cực kỳ "chill". (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Quả là Mr. Hoàng, lại một trải nghiệm độc đáo mà ngài muốn chúng ta cảm nhận."
Ngài giám đốc cũng thông báo qua nhóm chat nội bộ toàn công ty:
“Wow, ngon quá! Đây là loại rượu gì thế?”
Ngài phó giám đốc: “ Êy êy, dừng lại bạn êiii, phạt, phải phạt ngay, quản ca gì hô bậy thế” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Các nhân viên cũng đã bắt taxi theo đến nơi, khi nhìn thấy địa điểm tổ chức tiệc rượu của giám đốc thì sửng sốt:
Hai vị khách từ Apple lặng người, đồng thời thở phào nhẹ nhõm. David lắc đầu cười gượng:
Benjamin thì cười sảng khoái, vỗ vai ngài giám đốc, cười lớn:
"Hóa ra Mr. Hoàng cũng hài hước quá chứ!"
Tổ đội F4: “Anh em mình là lũ mất dậ….”
Cũng may do quá nhiều lần đã bị hai vị khách làm bất ngờ nên ngài giám đốc đã lường trước tình huống này. Kế hoạch A thất bại, triển khai kế hoạch B. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Các nhân viên đã quen với phong cách này của Bảo nên không quá ngạc nhiên. Gần như tất cả văn phòng nô nức chuẩn bị đi dự tiệc, phần còn lại chỉ có một vài người tiếc nuối vì có việc nhà không thể tham gia.
Dù quán rất đông khách, món ăn được mang lên khá nhanh. Mùi thơm lừng từ các món vịt nướng, vịt cháy tỏi, vịt xào lăn, vịt rang muối, và lòng mề xào dưa lan tỏa khiến cả bàn tròn mắt.
"Trời ơi, làm tôi tưởng..."
"Cái này mà gọi là tiệc rượu à?"
Linh nghe xong chỉ biết thở dài, hoài nghi nhân sinh:
Ngài giám đốc liền cười bí hiểm, đáp với giọng điệu thần bí:
Benjamin và David cầm ly rượu táo mèo lên, hơi ngập ngừng nếm thử ngụm đầu tiên. Ngay khi rượu trôi xuống cổ họng, cả hai không khỏi nhướng mày đầy ngạc nhiên.
…
"Cái gì? Đây là tiệc rượu đón khách quý Apple ư?"
Mọi người: “Ha ha haaa..”
Phương Anh ở bàn khách quý nhanh nhẹn rót rượu cho từng người, chai rượu vàng sánh óng ánh, tỏa mùi hương nhẹ nhàng như quả táo lên men.
Mọi người: “Anh em mình là củ khoai tây!”
David và Benjamin ngạc nhiên khi xuống xe, tưởng rằng bữa tiệc sẽ diễn ra trong một nhà hàng sang trọng hay khách sạn lớn, nhưng lại là một quán vịt nướng bình dân ven sông.
Nhưng tiệc rượu thì nhất định phải có rượu. Ngài giám đốc đã gọi loại rượu táo mèo đặc sản vùng núi.
Mỗi lần cạn ly, họ đều được hướng dẫn cách bắt tay sau đó, với lời giải thích đầy hào hứng từ một nhân viên rằng:
Họ thậm chí nghĩ rằng bữa tiệc này chắc hẳn sẽ rất tốn kém. Thấy hai người đồng ý, Bảo vui mừng lén nở một nụ cười mãn nguyện, rồi ngay lập tức tìm đến Linh, thì thầm chỉ đạo Linh chuẩn bị tiệc rượu.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.