Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 89: Cứ phát huy hết 120% công lực cho anh!
Sau khi nghe mọi người giải thích cặn kẽ, Vy Vy mới chợt hiểu ra: "Trời đất ơi! Mình đã kéo hai vị khách quý của Apple vào làm công, rồi còn mắng mỏ trách cứ họ nữa. Đại họa rồi!"
Các nhân viên gần đó nghe thấy liền xì xào với nhau:
Vy Vy nghe xong mà đầu đầy dấu chấm hỏi, ngơ ngác không hiểu sao lần này giám đốc lại ủng hộ mình mạnh mẽ đến thế.
David và Benjamin lập tức từ chối, tỏ vẻ ngại ngùng:
Không những vậy, Benjamin còn nhờ các nhân viên văn phòng đặt gấp những món ăn vặt để có thể quay lại video cùng Vy Vy.
Vy Vy vui vẻ không khỏi nhìn về phía giám đốc thầm tán thưởng và sùng bái. Không hổ là “anh guộc” thất lạc của mình. Ra tay một cái đến khách quý đến chơi cũng phải phụ giúp công ty quay video.
Ngài giám đốc nghe xong, trong lòng như muốn khóc.
"Mr. Hoàng, từ sáng tới giờ ngài đã tiếp đón chúng tôi quá chu đáo rồi. Thời gian cũng không còn nhiều, chúng tôi phải nhanh chóng bàn chuyện hợp tác thôi."
…
Chương 89: Cứ phát huy hết 120% công lực cho anh!
Bảo bước thật nhanh, không thể chờ đợi được đến khi chứng kiến màn kịch mà mình đã mường tượng:
"Không được, hai vị đã là bạn của công ty chúng tôi, một bữa tiệc nhỏ là không thể thiếu. Nếu không, tôi sẽ cảm thấy có lỗi lắm."
Cậu nhân viên ngượng ngùng cười trừ, giơ tay thề thốt cam đoan nãy đã chứng kiến Vy Vy tác động vật lý David.
David không chỉ không giận, mà còn liên tục xin lỗi cô vì sự cố thẻ nhớ. Anh quay sang nói gì đó với Benjamin, và ông chú Tây râu quai nón kia gật đầu ngay lập tức.
"Em đã mất cả đêm để nghĩ nội dung này, cả buổi sáng chuẩn bị đồ ăn... vậy mà hu hu hu…" Cô nhìn “anh guộc” như thể muốn ngài giám đốc phân xử, cũng như nhìn thấy em đây đã cố gắng như nào.
Hai vị khách thầm nghĩ, Mr. Hoàng bận rộn vậy mà vẫn dẫn chúng ta đi trải nghiệm những điều thú vị, đón tiếp chân thành vậy thì chúng ta cũng phải hành động điều gì đó đáp lễ.
Lần này, biểu cảm của ông chú Tây còn khoa trương hơn nữa, vừa nhăn mặt vừa làm trò trước ống kính, khiến Vy Vy cười không ngớt.
Bảo ngơ ngác nhìn quanh, mong tìm chút dấu hiệu của một vụ "đại chiến". (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thay vào đó, Vy Vy đang đứng giữa phòng, nước mắt ngắn nước mắt dài, khóc sướt mướt trông vô cùng đáng thương.
Ngài giám đốc lặng người, trong lòng không ngừng gào thét: "Cái quái gì đây? Tình cảnh này là sao? Hiện trường trao đổi chiêu thức rực lửa đâu mất rồi?"
David đứng đơ không biết phản ứng ra sao, còn ông chú Tây râu quai nón Benjamin thì ngơ ngác gãi đầu như không hiểu tình huống. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
David điềm nhiên trả lời: "Sáng sớm mai."
Bảo bước vào phòng, đám nhân viên nhanh chóng né sang hai bên, nhường đường cho anh giải quyết vụ việc này.
Cả buổi quay diễn ra thuận lợi, mọi người làm việc nhịp nhàng, và không khí vui vẻ tràn ngập studio. Khi xong xuôi, Vy Vy phấn khích đập tay với cả David và Benjamin như thể đã quen thân từ lâu.
Nhìn khung cảnh đầy sự thân mật và tiếng cười, ngài giám đốc đứng một bên mà lòng gào thét:
Cô lấm lét liếc nhìn giám đốc, may mắn thay ngài tư bản dường như không có ý trách cứ gì, khiến cô thở phào nhẹ nhõm. Nhưng điều làm Vy Vy ngạc nhiên hơn cả là hai vị khách.
"Mấy ông này dai như đỉa đói vậy!" Bảo thầm nghĩ.
David và Benjamin tiến lại gần ngài giám đốc với nụ cười rạng rỡ. Benjamin hào hứng nói:
Vy Vy: …
Giọng Vy Vy nghẹn ngào như sinh viên Đại học đã dành cả tuần chuẩn bị cho một bài thuyết trình, muốn biểu hiện cho cả lớp trầm trồ. Nhưng đến ngày lên đài thì nhà trường thông báo mất điện, giải tán, ai về nhà nấy.
"Quay phim mà quên không lắp thẻ nhớ vào máy! Giờ bao công sức mua đồ ăn vặt, gương mặt biểu cảm, cảm xúc của chú Tây đều đổ sông đổ bể hết rồi, hu hu hu…"
Nhưng cô cũng không nghĩ ngợi quá lâu, vì chỉ ít phút sau, đám đồ ăn vặt mới đã được mua về đầy đủ.
Khi tới trước studio, ngài giám đốc thấy một đám nhân viên đang tụ tập quây kín ngoài cửa, nhưng điều kỳ lạ là chẳng ai xông vào can ngăn, thậm chí trông họ còn khá bình thản.
"Vy Vy đánh người đâu? Sao trông như hai vị khách khi dễ Vy Vy khiến cô ấy khóc thế này?"
"Đây là cái gì vậy trời? Niềm kiêu hãnh của nhân viên Apple đâu? Sao lại bị lợi dụng làm công mà còn vui vẻ thế này?"
Hết cách, Bảo đành phải tìm cách trì hoãn. Hắn hỏi hai vị khách khi nào phải bay về, mong rằng thời gian sẽ sắp hết.
Khuôn mặt hài hước của Benjamin trở thành điểm nhấn, càng khiến màn reaction hấp dẫn hơn.
Khi vừa nhìn thấy giám đốc, Vy Vy như tìm được chỗ dựa, vội vàng chạy đến ôm chặt cánh tay “anh guộc” giọng đầy bức xúc: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Đâu, đánh nhau ở đâu? Vy Vy có phải đi viện không?”
Vy Vy tròn mắt không tin nổi vào tai mình, bất ngờ hơn ngài giám đốc đứng bên cạnh lại vô cùng tán thành, thì kéo Vy Vy lại gần và nói nhỏ:
"Tiệc rượu ư? Nghe nói lần trước Son Yun Kim đến, giám đốc đã tặng chai rượu hơn 10.000 USD đấy! Lần này chắc chắn còn hoành tráng hơn."
Còn David và Benjamin - hai vị khách từ Apple thì đang loay hoay như gà mắc tóc, chỉ biết liên tục xin lỗi Vy Vy một cách ngượng ngùng.
"Mr. Hoàng, công ty của ngài thật tuyệt vời! Không khí vui vẻ, ấm cúng thế này, tôi chưa từng thấy ở bất kỳ đâu. Ngài đã bớt bận chưa? Chúng ta bàn chuyện hợp tác nhé?"
Bảo vô thức nói:
Nhưng ai mà biết giám đốc đang nghĩ như vậy chắc chắn sẽ cho rằng ngài giám đốc mê sảng rồi. Vy Vy người bé như cái kẹo thế kia làm gì được hai ông khách to con.
Vy Vy với những cú vung quyền, tung cước mạnh mẽ, "đại sát tứ phương" hai vị khách to xác kia chắc chắn sẽ nằm đo ván.
"Nhân viên nào? Làm gì có nhân viên nào ở đây?
Các nhân viên nhìn cậu đồng nghiệp vừa báo tin với ánh mắt đầy nghi hoặc:
Vy Vy nức nở tiếp tục:
David đứng bên ngoài quay chụp, lần này có thêm vài nhân viên hỗ trợ, nên chắc chắn không mắc phải lỗi nào nữa.
"À, hai vị biết không, ở Nam Quốc chúng tôi có câu ‘Khách đến nhà, không trà thì rượu’. Hai vị đã bay nửa vòng trái đất đến đây, tôi không thể để các vị ra về mà không có một bữa tiệc rượu tiếp đón tử tế."
Vy Vy: (O_O)
"Chuyện gì đang xảy ra ở đây?"
"Giám đốc ơi!" Vy Vy mếu máo, "Em quay vất vả cả buổi với chú Tây kia, mà giờ không có video rồi! Anh nhân viên này" – Vy Vy hất tay về phía David
"Họ mà sai em cứ mắng thật mạnh vào. Bình thường chửi nhau tay đôi với fan như nào thì cứ phát huy hết 120% công lực cho anh!"
Ngài giám đốc Bảo vừa đi vừa thầm cổ vũ trong lòng: "Vy Vy cố lên! Tác động vật lý càng nặng càng tốt, yên tâm, công ty sẽ bao viện phí."
Nhưng ngài giám đốc rất kiên quyết, vừa đánh bài tình cảm, vừa ngầm đe dọa: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngài giám đốc nghe mà lòng thầm mừng rỡ. "Tốt quá, chỉ cần kéo dài thêm chút thời gian nữa thôi!" Bảo liền nghĩ ra một kế hoạch:
Bảo lập tức ngó vào để xem tình hình. Nhưng khi nhìn vào trong studio, cảnh tượng trước mắt khiến anh gần như đơ người: Không có cú đấm nào, không có cú đá nào, chẳng có ai nằm bẹp trên sàn cả.
Benjamin bụng đã no căng sau bữa trưa và màn chuột bạch khi nãy, nhưng vẫn cố gắng chiều lòng Vy Vy, ăn thêm để an ủi cô bé dễ thương này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cùng lúc này, ngài phó giám đốc Đặng Hữu Thành đã lăn thân hình nặng nề của mình tới nơi. Thành hốt hoảng lao vào trong nói:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.