Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 86: Từ nhân viên Apple mà giờ thành dân chơi chợ Bắc Qua
Bẻ rau thơm một cách mạnh mẽ, vắt chanh với thần thái quyết liệt, rồi thản nhiên xúc ngay một thìa tiết canh đầy ú ụ vào miệng.
“Được rồi, tiết canh. Giữa tao và mày chỉ có một người sống sót rời khỏi bàn này thôi. Tao không đến đây để thua đâu!”
Cái gì? Vị giám đốc trẻ tuổi này đang uy h·iếp chúng ta sao? Không lẽ món ăn này quan trọng đến mức quyết định cả chuyện hợp tác? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong lòng ngài giám đốc thầm reo hò: Lần này chắc chắn đúng quy trình rồi, hai vị đại ca, nhanh nổi giận quay mông bỏ về đi, khỏi hợp tác!
…
“Tiết canh đúng là kỳ lạ, nhưng rất... cuốn hút. Tôi cảm giác não mình như được bổ sung thêm năng lượng từ món này, cảm ơn ngài nhiều lắm Mr. Hoàng!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Thật khó tin! Máu cũng có thể trở thành một món ngon thế này!”
Tiếng la oai oái của Benjamin lập tức thu hút sự chú ý của vài thực khách trong quán.
Benjamin ngây người, cảm giác như bản thân đang lạc vào một miền vị giác chưa từng biết tới, hệt như được "hòa mình vào thiên nhiên".
Cả hai ngồi uống từng ngụm trà nhân trần, miệng cắn hạt hướng dương tí tách, vừa tám chuyện cùng Minh rapper, tạo nên một cảnh tượng cực kỳ "bình dị" ngay trên vỉa hè. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Xong xuôi, Bảo dắt cả nhóm vào một quán trà đá vỉa hè thay vì quán cà phê sang trọng.
Benjamin phấn khởi đến mức đứng bật dậy, đấm tay lên trời như một võ sĩ vừa chiến thắng trận đấu:
“Giỏi lắm chàng trai! Ăn tiết canh còn cừ hơn cả người bản địa nữa!”
Sau khi dạo qua đủ các hàng quán và thưởng thức mọi món đặc sản, cả đoàn bốn người cảm thấy no nê và quyết định ghé qua khu chợ gần đó.
À… Mr. Hoàng sợ chúng ta kinh hoảng món ăn đặc sắc này, lo rằng chúng ta không dám trải nghiệm nên mới cố tình tạo vẻ uy h·iếp để ép chúng ta thưởng thức thôi!
Người trong quán nhìn thấy cảnh tượng một ông tây râu quái nón khi nãy còn sợ hãi giờ lại thưởng thức món này, từ chỗ cười nhạo chuyển sang phấn khích.
Bảo thì chỉ biết ngồi tựa lưng vào ghế nhựa, ngán ngẩm nghĩ làm gì tiếp theo để đuổi khéo hai ông này về đừng hợp tác gì nữa.
Minh kể những câu chuyện về cuộc sống hàng ngày ở Hà Đô bằng phong cách "bựa bựa" đặc trưng của mình, khiến Benjamin và David cười không ngớt.
Không đợi ai nói thêm lời nào, Benjamin bắt đầu làm theo đúng trình tự mà Minh Rapper vừa thực hiện.
Bảo đứng nhìn mà thở dài, lòng đầy bất lực: Hai ông này chắc điên hết cả rồi, từ nhân viên Apple mà giờ thành dân chơi chợ Bắc Qua.
Ông chú này chậm rãi rít một hơi thuốc thật sâu, rồi nhả ra làn khói trắng lững lờ trong gió.
Tuy nhiên, bất kể món nào xuất hiện, Benjamin và David đều tiếp nhận với thái độ ngày càng hào hứng, còn không ngừng ca ngợi sự độc đáo và đậm đà của ẩm thực Nam Quốc.
David, nãy giờ cũng không thể kìm nén, thấy Benjamin có vẻ đang tận hưởng, lập tức xúc ngay một thìa tiết canh cho vào miệng.
Ngài giám đốc nhìn cảnh tượng trước mặt mà đầu óc như muốn nổ tung. Gì chứ? Mấy người này... lại còn thích món này thật sao?
Cả Benjamin và David ngồi thẫn thờ trong giây lát, như không tin vào tai mình.
“Damn it, sao ở đây chẳng ai sợ hãi như mình? Chẳng lẽ món này ngon thiệt sao?”
Ngay lúc đó, những người dân trong quán giờ không kìm được nữa mà phá lên cười sảng khoái. Một bác ngồi gần đó vừa vỗ vai Benjamin, vừa giơ ngón cái khen ngợi:
Hương thơm của rau húng, ngò gai, cộng với lạc rang giòn tan, tất cả kết hợp lại tạo nên một bản hòa tấu tuyệt vời của mùi vị. Một chút chua của chanh còn làm dậy lên hương vị tròn trịa hơn.
Cả quán nhanh chóng trở nên náo nhiệt. Tiếng vỗ tay vang lên rào rào từ những người xung quanh, kèm theo đó là những lời khen đầy phấn khích.
Cả Benjamin và David đều cảm thán, mỗi người một câu:
Không cam tâm từ bỏ, Bảo quyết định dẫn cả hai đi thưởng thức thêm loạt món “khó nhằn” khác như bún đậu mắm tôm, thịt cóc...
David, không chịu thua kém, cũng nhập cuộc:
Cả hai vừa cười, vừa giơ tay hò reo theo mọi người như thể đang tham gia một lễ hội văn hóa bản địa và vô địch nội dung ăn tiết canh.
"Yeahhh! Tôi đã làm được!"
Họ trao nhau ánh mắt như đã "hiểu thấu" điều gì đó.
Benjamin giơ lên chiếc thìa như s·ú·n·g, sẵn sàng "bóp cò" trong trận đấu kinh điển miền viễn Tây.
Cái đó là gì vậy? Sao nhìn có vẻ thú vị thế?”
Nhưng ngạc nhiên thay, Benjamin và David lại cực kỳ phấn khích trước không gian mới mẻ này. Trên tay là cốc nhân trần đậm vị, cả hai đều khẽ nhấp thử và cảm thấy khá được.
Trong chợ, hai vị khách Apple hào hứng làm một "set đồ bản địa" mỗi người chọn cho mình một bộ quần áo đậm chất "dân chơi Nam Quốc".
Bảo thầm thở dài, cảm giác như tất cả mọi m·ưu đ·ồ của mình đều bị phản tác dụng: Cái đám này... thật sự có vấn đề với não bộ rồi!
Một cô bé sinh viên làm thêm phục vụ thậm chí còn vừa cười vừa reo lên bằng tiếng anh:
“Hai vị quả thực quá mạnh mẽ, thật không thể tin nổi” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhìn xem, chẳng ai trong quán này sợ hãi cả, mọi người chỉ đang chờ chúng ta dũng cảm tiếp nhận món quà tinh thần này. Nếu bỏ lỡ, chẳng phải chúng ta sẽ phụ lòng hiếu khách của Mr. Hoàng và còn bị cười nhạo nữa sao?
Tiếng vỗ tay và hò hét cổ vũ vang lên, khiến tình huống trở nên sôi động hơn hẳn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"À, cái này là thuốc lào. Người Nam Quốc bọn tôi hay nói đùa rằng h·út t·huốc lào nâng cao sĩ diện, thơm mồm, bổ phổi, diệt trùng lao!"
Chương 86: Từ nhân viên Apple mà giờ thành dân chơi chợ Bắc Qua
Bất giác, một tia sáng lóe lên trong suy nghĩ của Benjamin và David.
(Tác giả: Hút thuốc có hại cho sức khỏe, không khuyến khích những ai chưa bắt đầu tò mò thử)
Benjamin lấm lét nhìn David, cả hai trông rõ ràng là bị sốc, nhưng cũng không khỏi ngạc nhiên. Ngay từ đầu, Mr. Hoàng luôn tỏ ra hiếu khách, dẫn họ đi trải nghiệm những điều rất thú vị.
"Chúng tôi đã chinh phục món tiết canh! Không ngờ lại ngon đến thế!"
Benjamin ngồi xuống chỉnh lại áo, tưởng tượng mình đang đội một chiếc mũ cao bồi và ở giữa thị trấn hoang vắng. Mắt anh ta nheo lại, nhìn bát tiết canh như kẻ thù trước giờ đấu s·ú·n·g.
Thấy vẻ mặt của hai vị khách đầy kinh hãi, Bảo giả bộ nghiêm túc, đôi mắt lóe lên tia gian xảo.
Benjamin nhai vài lần, rồi bất ngờ trợn mắt to, nhưng không phải vì hoảng sợ mà vì... bất ngờ. Vị ngọt thanh của tiết, mềm mịn tan trong miệng, hòa quyện với phần n·ộ·i· ·t·ạ·n·g như tim, gan, cuống họng đầy giòn sật.
Sau đó cũng dần dần cảm nhận được vị ngọt mát của tiết, cùng với sự giòn giòn, bùi bùi của lạc, khiến hắn không thể ngừng xúc thêm bỏ vào miệng.
David đội mũ cối xanh, còn Benjamin sắm cho mình một chiếc áo xe ôm công nghệ khi nhìn thấy ở đường quá nhiều người mặc áo này, chắc chắn hẳn rất thời thượng ở đây mới phổ biến như vậy.
Hắn ngừng lại một chút, thầm cười đắc ý "... đừng nói chuyện hợp tác nữa."
Cả khói và người đều như hòa vào không gian đầy chất chill của phố phường. Là một tay chơi xì gà thứ thiệt trong giới thượng lưu Apple, Benjamin lập tức tò mò, ngồi thẳng dậy hỏi Minh:
Họ không thể nhịn cười trước cảnh tượng này, một số người cười phá lên, l·àm t·ình huống càng thêm lúng túng. Benjamin đỏ bừng mặt, thầm nghĩ:
Thấy vậy, Benjamin và David không khỏi bối rối ban đầu, nhưng rồi sự phấn khích của bầu không khí náo nhiệt cũng lây sang họ.
Bỗng nhiên, Benjamin nhìn sang và thấy một ông chú trung niên đang ngồi kế bên, tay chuẩn bị vần vèo điếu thuốc lào.
Minh cười khoái chí, tay vung vẩy:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.