Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 85: Bắt đầu combat một trận về “Vịt quyền” nào!

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 85: Bắt đầu combat một trận về “Vịt quyền” nào!


Bảo đứng hình, còn Benjamin thì nhìn David với đôi mắt tròn xoe như không tin vào những gì đang xảy ra.

Benjamin tròn mắt nhìn Bảo đang xúc từng thìa trứng vịt lộn một cách ngon lành. Hắn ta không thể tin vào những gì mình đang thấy.

Bảo càng nghĩ càng thấy kỳ lạ. Nhìn cả hai người Apple giờ đây tràn đầy hứng khởi, Bảo không thể tin nổi kế hoạch phá hỏng của mình đang rơi vào bế tắc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Hay lắm, giờ thì nhổ ra đi và chúng ta bắt đầu combat một trận về “Vịt quyền” nào!"

Nhưng điều Bảo không ngờ tới là David không những không nhổ ra mà còn nhai một cách chậm rãi, rồi tiếp tục xúc thìa thứ hai, sau đó là thìa thứ ba.

Benjamin, mắt trợn trừng, không thể tin nổi những gì mình vừa chứng kiến. Trong giây phút hoảng loạn, hắn bật dậy khỏi ghế, tay chắp chữ thập trước ngực và hét lên:

Ngay sau vài lần nhai, mắt Benjamin trợn trừng.

David gật đầu đồng tình, vẻ mặt tái mét.

“ Anh Bảo, món ăn này thực sự đặc biệt, tôi đã nghe về nó vô số lần giờ mới được thử, thật quá tuyệt vời!”

“Wow! Cái quái gì thế này, hương vị thật đặc biệt! Sao trước giờ mình chỉ nghe về phở, bún chả với bánh mì mà chưa từng biết đến món này?”

Benjamin gật đầu lia lịa:

"Chắc trước khi ăn phải làm nghi lễ hiến tế gì đó chứ nhỉ? Kiểu như niệm chú hay bỏ gì vào bát hay gì á."

Anh cẩn thận bắt chước thao tác của Bảo: Dầm trứng ra bát, thêm chút gừng, rau răm và rắc muối tiêu. Mặc dù cảm giác này khiến David nổi da gà và toát mồ hôi hột, nhưng anh vẫn cố gắng không để lộ sự run rẩy.

Bảo nhìn vào hai người, trong lòng thầm nghĩ:

David Nguyen thì lại nheo mắt nhìn Bảo, cố gắng hình dung ra hương vị của món ăn kỳ lạ này. "Nó có... có vị gì đặc biệt không?" David hỏi, giọng đầy tò mò.

Trước tiên, Bảo gọi mỗi người một bát tiết canh tươi roi rói, mời Benjamin và David.

"OMG, Lạy Chúa, xin hãy phù hộ cho dạ dày của anh ấy, Vịt cũng là con người mà, tại sao lại làm vậy."

Benjamin lắp bắp, giọng run run.

Bảo gật đầu, mỉm cười: "Rất ngon."

Mồ hôi lấm tấm trên trán, Benjamin cảm thấy như mình đang chứng kiến một cảnh tượng kinh dị. Anh ta không thể tin nổi rằng có người lại có thể ăn một thứ gì đó ghê tởm như vậy.

"Không được!" – Ngài giám đốc quyết tâm trong lòng, phải tìm món gì thật "đỉnh cao" để thử thách họ tiếp. Hắn quyết định dẫn cả bọn đến một quán chuyên phục vụ những món ăn khó "nuốt trôi" hơn.

Là một người yêu thích thử thách và luôn muốn đẩy bản thân vượt qua giới hạn, Benjamin thấy David - người sinh ra và lớn lên tại Mỹ Quốc, còn có thể ăn được thì mình cũng phải làm được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

( Tác giả: Mọi người vẫn ổn cả chứ, phía Bắc n·ước l·ũ đang lên. Khu nhà tác cũng đang báo động cấp 2. Cầu cho mọi người đang trong vùng ảnh hưởng của m·ưa l·ũ vạn sự bình an)

Minh nhai rồi nhếch mép cười, để lộ hàm răng đỏ chót kết hợp với chiếc răng khểnh nhọn hoắt, khiến Benjamin và David phải cứng đờ người vì sốc.

Benjamin và David nhìn nhau, mắt tròn xoe. "Cái... cái gì vậy?"

Bảo nhìn David quyết đoán vậy liền vỗ tay khen hay, trong lòng đầy háo hức, thầm cổ vũ:

Bảo ngồi đối diện, nhìn Benjamin xúc thìa lớn rồi ăn ngon lành, trong đầu tựa như có một ngàn con tê giác đang chạy qua.

Trong sự hãi hùng của Benjamin và David, Minh bắt đầu “chào sân” bằng cách lấy rau húng, ngò gai, bứt nhỏ từng nhánh một cách dã man. Mắt hắn trừng lên không rời khỏi hai vị khách, cứ như thể đang làm phép gọi hồn.

"OMG! Chúa ơi! Mẹ ơi, con muốn về nhà!"

Minh hiểu ngay ý của ngài giám đốc, khóe miệng cong lên thành một nụ cười kỳ dị, mắt híp lại như đang chuẩn bị cho một nghi lễ bí ẩn nào đó.

Khi tất cả đã chuẩn bị xong, David cầm thìa lên, hít một hơi thật sâu, rồi nhắm mắt lại xúc một thìa nhỏ, đưa vào miệng.

Benjamin chắp tay lại, nhắm mắt, miệng lẩm bẩm:

Mặc dù có chút do dự, nhưng vì thấy Bảo và Minh ăn ngon lành, David quyết định thử.

Bảo há hốc mồm nhìn David tiếp tục ăn, trong lòng dâng lên cảm giác ngỡ ngàng lẫn bối rối:

Bảo cười nham hiểm, chờ đợi phản ứng kinh hãi.

Nhưng rồi, trái ngược với sự mong đợi của Bảo, David không tỏ rõ vẻ kinh hoàng hay buồn nôn như Benjamin.

"Cái gì thế này trời? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Vẻ mặt kinh tởm ban nãy của hắn đâu rồi? Không lẽ bị lão quái vật nào đoạt xá như trong truyện tiên hiệp?"

"Cái... cái gì vậy?" Benjamin lắp bắp, giọng run run. "Anh đang ăn... một con vịt con sao, một con vịt đang được ấp dở trong trứng sao?"

"Ăn... ăn máu à? Nam Quốc có ma cà rồng ở đây sao?"

David nghĩ thầm, cảm thấy hơi ngỡ ngàng trước sự bất ngờ của món ăn này. Hương vị béo mà không ngấy, thơm cay của gừng và rau răm làm cho món ăn trở nên hài hòa, dễ chịu hơn so với tưởng tượng của anh.

Cả bốn người bước vào một quán vỉa hè khác, nơi những đĩa lòng lợn b·ốc k·hói và những chén tiết canh đỏ au được bày biện khắp nơi. Bảo hớn hở gọi ra những món này với một niềm tin rằng sẽ "hạ gục" được hai vị khách.

"Tôi không thể tưởng tượng nổi. Nó trông giống như một món ăn man rợ vậy."

"Khà khà, cuối cùng cũng đến lúc rồi. Nhìn mặt tay râu quai nón Benjamin và gã gốc Nam quốc này xem. Chắc chắn bọn họ bắt đầu hoài nghi nhân sinh, nghi ngờ mình đang chơi xỏ họ rồi. Thế này còn hợp tác nổi nữa không đây, hahaha."

Benjamin quay sang nhìn Bảo với ánh mắt đầy cảm kích, thầm nghĩ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lập tức, Benjamin lên lại tinh thần, bắt chước thao tác của Bảo và David rồi xúc một thìa lớn trứng vịt lộn thật lớn bỏ vào miệng.

David nhai chậm rãi, đôi mày nhíu lại, nhưng không phải vì ghê sợ mà vì cảm nhận hương vị.

Sau một hồi "kịch tính" Minh bất thình lình bỏ thìa tiết canh vào miệng, bắt đầu nhai nhồm nhoàm. Nước tiết đỏ tươi từ khóe miệng chảy ra, lăn xuống cằm, nhìn như cảnh trong phim kinh dị.

"Đây là cách mà người dân chúng tôi tận dụng tối đa từng bộ phận của con vật, không hề lãng phí chút nào. Các vị có muốn thử một miếng không? Đảm bảo sẽ khiến các vị nhớ mãi không quên." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Các vị hãy chiêm ngưỡng tuyệt tác ẩm thực này," Bảo nói một cách trịnh trọng, tay chỉ về phía bát tiết canh đỏ tươi.

Minh cầm quả chanh lên, vắt vào bát tiết canh một cách “thần thánh” kiểu thánh rắc muối, rồi xúc một thìa đầy tiết canh đỏ au, lắc lư qua lại trước mặt Benjamin và David, như muốn nhấn mạnh sự "nguy hiểm" của món ăn này.

"Quái, thằng cha này sao vậy? Sao lại ăn ngon lành như thế được?"

“Thật đặc biệt… không tệ chút nào”

Chương 85: Bắt đầu combat một trận về “Vịt quyền” nào!

"Mình đã nghe về món này từ nhỏ mà, mẹ từng kể rằng trứng vịt lộn rất bổ dưỡng, tốt cho sức khỏe. Không đến nỗi đáng sợ thế chứ," David nghĩ thầm, rồi lấy hết can đảm.

"Món này còn kinh dị hơn cả trứng vịt lộn lần trước nữa!"

"Mr. Hoàng quả là một người chu đáo. Thay vì thương nghiệp thổi lẫn nhau, xã giao giả tạo thì Mr. Hoàng lại dẫn mình và David đi trải nghiệm những thứ không có trong bất kỳ cẩm nang du lịch nào, quả thật quá đặc sắc!”

Còn David, sau khi thưởng thức vài miếng, anh nhìn sang Bảo với ánh mắt đầy hài lòng, nói với giọng cười nhẹ:

"Các vị có biết món ăn này được làm từ gì không?" Bảo hỏi một cách hóm hỉnh. "Đó chính là... máu lợn! Nghe có vẻ kinh dị đúng không?

"Nó thật sự ngon đến vậy sao?" – anh tự hỏi.

David có vẻ hơi lưỡng lự.

Mặc dù quá trình tạo ra và chế biến món ăn có vẻ kỳ dị, nhưng kết quả thực sự khiến hắn vô cùng hài lòng, nó quả thực rất ngon. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 85: Bắt đầu combat một trận về “Vịt quyền” nào!