Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 116: Bộ phận ngoài biên chế của Truyền thông Minh Bảo
"Không lẽ là một kiểu như 'tổ chức điều tra tình báo' trong công ty? Một đội ngũ bí mật của giám đốc chuyên giải quyết những vấn đề như thế này?"
Cuộc họp kéo dài hơn một giờ đồng hồ, cuối cùng kết thúc trong sự đồng thuận. Khi các nhân sự chủ chốt bước ra khỏi phòng họp với phong thái đầy tự tin, các nhân viên khác nhìn theo, đầu đầy dấu hỏi chấm: Chuyện quái gì vừa xảy ra vậy?
"Giám đốc yêu cầu chúng ta ngồi yên có lý do của nó, vì thực sự chúng ta không phải chuyên gia trong vấn đề này. Sẽ có một bộ phận khác, đủ chuyên môn, giải quyết tốt hơn chúng ta." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phương Anh nhìn vẻ mặt phúc hậu hiền lành của bác Vân liền thấp thỏm nói nhỏ:
"Bác Vân, bác có biết cựu nữ chủ tịch của tập đoàn VHR không ạ? Cháu vừa đọc về những gì bác ấy từng làm được, thật sự rất hâm mộ."
Phương Anh ngay lập tức quay trở lại văn phòng, triệu tập các đồng sự cùng cấp và các nhân sự chủ chốt vào phòng họp khẩn cấp.
Bác nghĩ Phương Anh có tiềm năng lớn nếu được dẫn dắt đúng cách, nên đã hé lộ chút sự việc để cô bé có thể xử lý, yên tâm mà công tác ổn định.
"Nói dễ hiểu là chúng ta có một đội ngũ ngoài biên chế chuyên trách về thông tin và điều tra, có nhiệm vụ bảo vệ tài sản trí tuệ, ngăn chặn các hành vi cạnh tranh không lành mạnh và bảo vệ danh tiếng của công ty."
Tất cả đều bất ngờ, bởi mới hôm qua giám đốc còn yêu cầu “im lặng theo dõi kỳ biến” mà giờ đây lại xuất hiện cả một núi chứng cứ.
Nhưng vẫn còn điều gì đó kỳ quái. Phương Anh bắt đầu não bổ ra hàng loạt kịch bản:
“Có những việc giữ bí mật, giải quyết vấn đề theo cách đơn giản thôi để mọi thứ được trở nên tự nhiên.”
Bác Vân đang cúi đầu sắp xếp công văn đi, công văn đến ngẩng lên thấy Phương Anh mỉm cười nhẹ: “Có chuyện gì vậy con gái?”
Thái F4, ngồi kế bên, cũng hùa theo với sự phấn khích:
“ Bác Vân, Bác Vân…”
Chị khẽ xoay ghế văn phòng có bánh xe, di chuyển nhẹ nhàng đến bên cạnh Phương Anh. Đan Thy vỗ nhẹ vai khiến Phương Anh giật thót mình.
Bác Vân nhẹ nhàng trả lời:
"Ừm, bác chưa nghe qua. Bác chỉ là một bà già nghỉ hưu, làm thêm công việc văn thư ở đây thôi. Không có giám đốc khéo bác còn phải đi nhặt ve chai ngoài đường, sao có thể tiếp xúc với những người tầm cỡ như vậy."
Phương Anh nhìn Đan Thy mới hoàn hồn, nhưng khuôn mặt vẫn còn đang ngổn ngang suy nghĩ. Cô hít sâu một hơi, rồi kín đáo thì thầm:
Cả phòng trở nên im lặng, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Phương Anh. Không để ai kịp đặt câu hỏi, Phương Anh bắt đầu nói: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Trời ơi! Chẳng lẽ công ty chúng ta có cả một bộ phận kiểu 'Hắc Băng Đài' như trong phim Tàu? Một đội quân ngầm chuyên bảo vệ giám đốc và xử lý các thế lực đối lập sao?"
Mọi người, từ Khải Trường, Hương Thảo, đến "tứ đại nguyên lão" của phòng kinh doanh, và tất cả trưởng nhóm khác, đều đầy vẻ thắc mắc khi bước vào phòng.
Nhìn nụ cười ẩn ý của bác Vân, Phương Anh khiếp sợ. Đây chắc chắn là bà Lê Thị Hải Vân, cựu chủ tịch VHR rồi.
Phương Anh gõ nhẹ ô cửa văn thư:
Giám đốc chắc chắn không phải con riêng của ai đó, mà mới hơn 22 tuổi, lý lịch rõ ràng, cũng không thể nào là tình báo hay điệp viên gì được.
Mọi người nhìn nhau, trong lòng thầm hứa sau này phải làm việc chăm chỉ hơn, không biết chừng bộ phận này còn bí mật theo dõi hiệu quả làm việc của họ!
…
Cả phòng họp trở nên căng thẳng, mọi người đồng loạt hít vào một hơi dài. Khải Trường, cố gắng giữ bình tĩnh, nuốt một ngụm nước bọt rồi lên tiếng:
Bác ấy biết mình đã rõ việc này nên mới cười nói ẩn ý vậy thôi, đều là người thông minh ai mà không hiểu chứ!
Chiếc ghế chủ vị trong phòng họp vẫn để trống, thể hiện sự tôn trọng dành cho giám đốc và phó giám đốc hiện đang đi công tác.
Khi mọi người đã ổn định chỗ ngồi, Phương Anh không nói lời nào mà đặt tập tài liệu chứa chứng cứ về vụ việc bôi nhọ danh dự công ty và giám đốc ra trước mặt.
“Chả trách, giám đốc lúc nào cũng ngồi lì trong phòng mà vẫn luôn có vẻ bình tĩnh đến lạ thường, như thể mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát.”
“Anh ấy còn trẻ nhưng đã có thể tạo dựng một hệ thống và quyền lực không kém gì các vị hoàng đế trong phim. Không ngờ giám đốc lại thâm sâu và tài giỏi đến vậy.”
"Có phải là Công ty có một bộ phận không công khai, chuyên xử lý những vụ việc nhạy cảm như thế này."
Bác Vân có thể chịu ơn ông bà quá cố của giám đốc, hay giám đốc đã từng cứu mạng nhà bác Vân, hoặc... trời đất, giám đốc là bạn trai con gái bác Vân…
Đan Thy tròn mắt, mặt đầy mộng bức: Trời đất, lãnh đạo gì mà lo nghĩ đến mức mê sảng thế này! Dù vậy, chị vẫn cố gắng lắng nghe và suy nghĩ rồi từ tốn trả lời:
"Trời ơi, giám đốc quả thật là một bậc thầy chiến lược! Mình đã theo giám đốc từ ngày đầu tiên mà giờ mới hiểu được phần nào sự thiên tài của anh ấy. Bí mật xây dựng một bộ phận ngầm trong công ty, giấu kín ngay cả với những người thân cận như chúng ta, thật là quá cao tay!"
Khi mọi người bàn bạc cách xử lý đống chứng cứ này, Phương Anh nói lại nguyên văn của ngài giám đốc:
Vẻ kh·iếp sợ hiện rõ trên gương mặt Phương Anh khiến Đan Thy, ngồi gần đó, không thể không chú ý. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Trưởng phòng, có chuyện gì thế?"
Với khuôn mặt đầy dấu chấm hỏi, Đan Thy hỏi:
Phương Anh đứng bên cạnh, lắng nghe mọi người bàn tán, bỗng cảm thấy những suy nghĩ đó thật hợp lý. Sao mình không nghĩ ra nhỉ? Bác Vân chắc chắn là trưởng của bộ phận này rồi.
Ừm mà bác có con gái chắc cũng phải 30-40 tuổi rồi, chẳng lẽ giám đốc lại là phi công máy bay chiến đấu sao… vô lý.
Nghĩ vậy, cô liền bật dậy, tiến thẳng tới cửa phòng văn thư, trước ánh mắt ngơ ngác của mọi người trong phòng truyền thông.
Phương Anh nghe xong, như được khai sáng. Đúng vậy, mình được tin tưởng mới được giao trọng trách này chứ!
Sơn F4 cũng bổ sung: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhìn vẻ bối rối của Phương Anh, bác Vân nhẹ nhàng nói thêm:
"Giám đốc đã nói đây chỉ là lông gà vỏ tỏi thôi, nên theo mình cứ xử lý đơn giản nhưng phải thật hiệu quả."
"Chị Thy này, nếu chị vô tình phát hiện ra bà bán rau ngoài chợ là một tỷ phú, nhưng đáng sợ hơn là bà bán rau này chỉ là cấp dưới của ông thu vé chợ trẻ tuổi, mà họ này lại cố ý tiết lộ bí mật cho chị... thì chị sẽ làm gì?"
Giám đốc thật không phải người bình thường, có thể để một nữ tướng thương trường làm trưởng bộ phận bí mật ngoài biên chế, quả là điều rất gì và này nọ... Càng nghĩ, Phương Anh càng cảm thấy sùng bái giám đốc.
Chương 116: Bộ phận ngoài biên chế của Truyền thông Minh Bảo
"Phương Anh, em nói bộ phận nào? Ai trong công ty chúng ta có đủ khả năng xử lý việc này mà chúng ta không biết?"
Phương Anh nghe mà đầu gật gù như gà mổ thóc, cảm thấy như mình đã được khai sáng. Bác Vân cười cười, rồi tiếp tục công việc sắp xếp công văn, như thể những gì vừa nói chỉ là lời khuyên giản dị.
Nghe xong, tất cả như cùng hít sâu một ngụm khí lạnh. Trời đất ơi, đây quả là một tin tức bom tấn! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không khí trong phòng chợt ngưng đọng. Mọi người trao đổi những ánh nhìn đầy thắc mắc. Khải Trường, luôn là người cẩn trọng, lên tiếng trước:
Phương Anh quyết định: Không phải cứ hỏi khéo bác Vân là rõ sao?
Mọi người xôn xao. Hải từ F4, lúc nào cũng là người nhanh nhạy, lập tức hiểu ra:
Bác ấy còn nhắc đến giám đốc, chẳng lẽ đây chính là vũ khí hạt nhân dự trữ chiến lược tại công ty mà giám đốc ẩn giấu hay sao? Trời ơi, mình là người được tin tưởng để cho biết bí mật này.
Nghe đến đây, bác Vân mỉm cười không tỏ vẻ ngạc nhiên. Khi nãy, bác đã đưa tập tài liệu cho Phương Anh vì đã quan sát thấy cô bé này thông minh, nhanh nhẹn, lại trung thành với giám đốc.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.