Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 115: Phong thư nặc danh gửi đến công ty
Nhưng bác Vân đột nhiên gọi lại:
Một loạt kết quả hiển thị lên, toàn là những thứ không liên quan, như idol TikTok, nghệ sĩ, hay thậm chí cả lừa đảo. Phương Anh kiên nhẫn kéo xuống, tra cứu tiếp.
Sáng hôm sau, cả nhà Vy Vy bịn rịn chia tay đoàn. Mẹ Vy Vy cứ nắm chặt tay con gái, không ngừng dặn dò:
“Nữ doanh nhân Lê Thị Hải Vân - Chủ tịch tập đoàn VRH.”
Vy Vy nghe vậy chỉ biết gật đầu lia lịa, cố gắng kìm nén cảm xúc. Cô nàng nhìn về phía Bảo, cười nhẹ rồi quay lại ôm mẹ.
Phương Anh nở nụ cười gượng gạo, đáp: “Cảm ơn bác nhiều ạ.” Cô nhận hết thư từ của phòng truyền thông rồi định quay đi.
“Thật kỳ lạ, ai gửi vậy ta? Bác thấy cái này cháu mở ra có vẻ ổn không ạ, hay chờ giám đốc về tự xem?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Bác gái này sao mà biết cách động viên thế nhỉ?”
Bài báo viết:
Phương Anh cảm thấy mình sắp khóc nhưng lại không ra nước mắt. Sao mọi thứ lại trở nên phức tạp thế này?
Phương Anh nghe vậy, trong lòng đầy cảm xúc lẫn lộn, nhưng lại cảm nhận được sự bất phàm từ lời nói của bác Vân. Cô thầm nghĩ:
Càng nghĩ, Phương Anh càng cảm thấy đầu óc quay cuồng. Thân phận thực sự của giám đốc là gì? Có khi nào anh ấy là con riêng của một đại lão nào đó?
Bảo cười cười, không nói gì thêm. Chiếc xe từ từ lăn bánh, hướng đến sân bay Tây Đô, cách nhà Vy Vy hơn 150km. Từ đó, họ sẽ bay thẳng về Hà Đô, bỏ lại phía sau những kỷ niệm ấm áp của gia đình nơi quê nhà.
Thành giật mình, trợn mắt:
Cô liền mở máy tính, vào trang tìm kiếm cái tên “Lê Thị Hải Vân.”
Thành thì lại thì thầm gì đó với ba Vy Vy, vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng. Ba Vy Vy nghe xong ban đầu tỏ ra sửng sốt, rồi liên tục xua tay từ chối: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bác Vân chỉ mỉm cười, nói thêm:
Một câu hỏi khác lóe lên trong đầu Phương Anh: Giám đốc có mị lực đến mức nào mà có thể khiến một nữ tướng lừng danh trên thương trường gần chục năm trước lại cam tâm tình nguyện làm một bác gái hiền lành, dễ mến, ngồi ở cửa văn thư đóng dấu, lưu trữ tài liệu, và niềm nở hỏi han chào hỏi những người trẻ tuổi đến vậy?
Bác Vân ngồi ở ô cửa văn thư lưu trữ, thấy Phương Anh như vậy không khỏi đau lòng, thầm nghĩ: “Bọn trẻ này thật là... lo lắng đủ thứ như vậy thì hại sức khỏe mất!”
“Đôi khi, phải mạnh dạn đối diện với mọi thứ, con gái ạ. Nhớ, đôi khi những thứ bất ngờ nhất lại là những thứ quan trọng nhất.”
"Anh Bảo phải giữ gìn cẩn thận nhé!"
Trên xe, ngài giám đốc nhìn sếp Béo, thấy bạn mình có mấy vết xây xát ở chân tay, lại còn bôi thuốc kháng khuẩn ngoài da, mặt thì cứ hằm hằm không vui. Ngài giám đốc không kìm được cười, trêu chọc:
Những lời bác Vân nói lúc nãy lại vang lên trong đầu cô. Phương Anh nhíu mày, đầu óc bắt đầu suy nghĩ liên tục.
“Con ra Hà Đô phải nhớ giữ gìn sức khỏe, cẩn thận lời ăn tiếng nói. Không được để giám đốc buồn lòng nghe chưa? Phải cố gắng làm việc, đừng phụ lòng mọi người, nghe mẹ không?”
“Đừng lo lắng con gái, mọi chuyện rồi cũng ổn thôi mà.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Gương mặt Phương Anh lúc này căng thẳng như đang gánh cả thế giới trên vai.
Phương Anh vô cùng mừng rỡ, định gọi điện báo cáo ngay với giám đốc. Nhưng cô chợt khựng lại, nhớ lời giám đốc đã nói im lặng theo dõi kỳ biến.
Phương Anh ngạc nhiên nhìn phong thư khổ A4 dày cộp, chỉ đề tên người nhận. Cô bối rối hỏi:
Nhưng Thành với vẻ quyết tâm, cuối cùng cũng nhét vào tay ba Vy Vy một mảnh giấy nhìn na ná cái phong bì, khiến ông đành bất đắc dĩ nhận lấy.
Dù hình tượng có chút đối lập nhau. Nhưng vẫn có thể nhận ra... người phụ nữ này, chính là bác Vân, luôn tươi cười niềm nở, thân thiện với tất cả mọi người trong công ty.
“Phương Anh, có một phong thư nặc danh gửi đến công ty. Cháu thử mang về xem xem, biết đâu có tài liệu gì quan trọng.”
Từ một công ty truyền thông nhỏ bé, bỗng chốc cô như lạc vào một bộ phim hành động ly kỳ, với những bí mật không ngờ tới đang dần được hé lộ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng rồi lại chột dạ, chẳng lẽ Bảo biết chuyện gì sao? Thành lập tức giả vờ tỉnh bơ:
Cho đến khi cô tìm sang trang thứ 3, bắt gặp một tiêu đề từ một bài báo cũ cách đây 8 năm: “10 nữ doanh nhân thành đạt nhất Nam Quốc 2016: Những bóng hồng không hề ‘mềm yếu’.”
“À, không... Không có gì đâu. Mày nghĩ nhiều quá!”
Còn cả những lời Bác Vân vừa nói nữa, nó không hề giống với một bà cô nghỉ hưu đi nhặt ve chai ngoài đường được giám đốc nhặt về làm văn thư như lời bác tự kể.
Bảo đón nhận món quà với nụ cười, nói lời cảm ơn, rồi đưa mắt nhìn sang thằng béo đang làm trò gì.
“Ba, mẹ, chị An, con đi nhé…”
Phương Anh với nét mặt lo lắng, tự mình đi đến phòng văn thư lưu trữ để lấy một số thư từ, giấy tờ gửi cho phòng truyền thông.
Bốn người sau đó lên chiếc taxi đã gọi sẵn. Vy Vy ngoái lại nhìn cả nhà, mắt rưng rưng, vẫy tay tạm biệt:
Khánh An thì rụt rè tiến đến, tặng Bảo một con búp bê lúa tự làm, đôi mắt long lanh như muốn nói:
“Bà Lê Thị Hải Vân sinh năm 1960 tại Hà Đô. Khi bắt đầu sự nghiệp, bà làm công việc văn thư bảo mật tại một đơn vị nhà nước. Sau năm 1990, khi đất nước đổi mới mở cửa, bà nghỉ việc ra ngoài thành lập công ty VHR, chủ yếu trong lĩnh vực xuất nhập khẩu. Trước khi VHR trở thành một tập đoàn lớn đầu tư vào lĩnh vực ngân hàng, khách sạn, sân golf và nhiều lĩnh vực khác...”
Bác Vân ân cần lên tiếng:
Chương 115: Phong thư nặc danh gửi đến công ty
Bài báo đi kèm một bức ảnh của một người phụ nữ trung tuổi, trông sắc sảo và quyền lực.
Mẹ Vy Vy vẫy tay liên tục, nước mắt ngắn dài, trong khi ba Vy Vy chỉ biết đứng im nhìn theo, thở dài. Công việc bận rộn vậy không biết đến bao giờ nó mới về lại thăm nhà lẫn nữa đây.
Quay trở về chỗ ngồi của mình, Phương Anh mở phong thư ra. Bên trong không ngờ lại là một tập tài liệu đầy đủ chứng cứ về những thủ đoạn vu cáo, bôi nhọ uy tín công ty, thậm chí còn chỉ rõ địa chỉ IP và thông tin của những kẻ đứng sau. Có cả một chiếc USB chứa toàn bộ chứng cứ này.
“Mày làm gì mà mặt mày như thể vừa ăn phải phân thế?”
Cô nhớ lại thái độ dửng dưng của giám đốc khi những rắc rối vừa xuất hiện. Không lẽ... giám đốc đã biết thân phận thực sự của bác Vân từ lâu?
Bác Vân tuy được giám đốc tuyển vào làm văn thư lưu trữ, nhưng với sự chu đáo, cẩn thận và niềm nở, bác nhanh chóng trở thành người lớn trong nhà, được cả công ty yêu quý và kính trọng.
…
Phương Anh như thể nhận được tín hiệu gì đó, liền nhấn vào bài viết. Cô lướt qua danh sách người thứ nhất, người thứ hai, rồi đột ngột dừng lại ở vị trí thứ ba. Mắt cô mở lớn, không thể tin vào những gì mình đang thấy.
Trong khi đó, tại văn phòng truyền thông Minh Bảo ở Hà Đô, không khí có phần căng thẳng. Mọi người vẫn còn đang rối ren vì mấy vụ việc ồn ào trên mạng, nên công việc chẳng trôi chảy được bao nhiêu.
Phương Anh bắt đầu xâu chuỗi lại mọi sự việc, từng mảnh ghép dần hiện lên trong đầu cô. Chẳng lẽ tập tài liệu này chính là do bác Vân, với mối quan hệ rộng lớn của mình, đã bí mật thu thập?
“Đậu xanh... Có mà cả nhà mày ăn phân thì có!” - Sếp béo chửi thầm trong lòng.
Cô cầm phong thư lên, nhận ra không có dấu gửi đi từ bưu cục nào cả.
Phương Anh ngước lên nhìn, thấy gương mặt phúc hậu của bác Vân, không khỏi cảm kích. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phương Anh há hốc miệng, mắt mở to như thể không tin vào những gì mình vừa khám phá ra. “Bác Vân... chính là một đại lão trong giới kinh doanh sao?!”
Hay là thủ trưởng cơ quan tình báo bí mật đang che giấu danh tính? Cô thậm chí còn tưởng tượng ra cảnh ngài giám đốc với cặp kính đen, đang bí mật điều hành cả một mạng lưới gián điệp trong khi vẫn tươi cười chào hỏi mọi người ở công ty.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.