Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 113: Công ty sắp phải đưa vào phòng hồi sức cấp cứu thở oxy rồi!
…
Không khí nhộn nhạo và đầy lo lắng bao trùm khắp công ty. Đến nỗi, nhà ăn hôm nay bếp trưởng cũng chuyển playlist sang mấy bài nhạc buồn buồn như đang đưa tiễn đưa một cuộc tình.
"Đúng là mạng xã hội, cái gì cũng có thể nghĩ ra được!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phương Anh sau khi gửi các đường dẫn, còn nhắn thêm một tin dài như tờ sớ.
Bảo ngắt lời ngay, giọng hờ hững nhưng đầy tự tin:
Bữa ăn kết thúc, bác Vân lặng lẽ đứng dậy, quay về phòng lưu trữ văn thư để nghỉ ngơi.
"Vâng, em nghe chị Vân ạ."
"Vui vẻ đi, lông gà vỏ tỏi mà thôi, hai người tin tôi chứ?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong lúc Bảo hớn hở, Thành và Vy Vy cũng vừa vào xem nhóm chat công ty từ phía sau hoảng hốt gọi với:
Phương Anh bên kia như muốn khóc thét:
Sau khi đảm bảo xung quanh không có ai, bác mới lấy điện thoại ra, lén lút gọi một số. Mặc dù là giờ nghỉ trưa, đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh:
Nếu không làm rõ sự việc, họ sẽ đơn phương chấm dứt hợp đồng và yêu cầu bồi thường.
…
Mỗi bài đều chứa đầy các thuyết âm mưu kỳ quái, từ việc anh "ăn chặn tiền từ thiện" đến việc "lén lút nuôi Sugar Baby bí mật" rồi còn cả chuyện "phông bạt khoe mẽ" nữa chứ!
Phương Anh nhanh chóng vâng dạ, cúp máy, rồi ngay lập tức gửi loạt đường dẫn bài viết qua ứng dụng tin nhắn cho Bảo.
Người bên kia đầu dây, dù có hơi bối rối, nhưng cũng nhanh chóng sửa lại:
"Dạ vâng, em Tuấn nghe đây ạ!"
"Anh muốn mày đẩy mạnh tương tác đến mức làm sập cái trang fanpage của bọn nó. Share ầm ầm lên tất cả các trang mạng xã hội. Mày hiểu chưa? Mày nghĩ sao nếu như sau vụ này, bọn Minh Bảo media sẽ phải đóng cửa? Ha ha ha, thật là thích thú!"
Phương Anh nghe giám đốc nói vậy thì đấu tranh tư tưởng một hồi, nhưng fan cuồng số một của ngài giám đốc rồi cũng đành tin tưởng :
“ À, xem lịch đứa nào sắp livestream thì nói bọn nó kín đáo nhắc đến vụ này, kiểu như lỡ miệng gì đó nữa, nghe rõ chưa”
Vừa mở một trong những bài đăng đầu tiên, mắt Bảo trợn tròn. Trên màn hình là một loạt các tiêu đề được viết với phong cách không thể "chất lượng" hơn:
…
Tại Sài Thành, Tiệp Bọ cũng đang đọc những tin tức này lòng vui như mở hội. Ha Ha Ha, mày cũng có ngày hôm nay, hóa ra cũng chỉ là phường trộm c·h·ó bắt mèo, phông bạt mà thôi.
“A, đây không phải là tin tốt sao? Giải thích cái khỉ gió, cứ im lặng kệ đi, rồi đền một đống tiền hợp đồng là thơm ngay. Chuyến này khéo chưa kịp thành lập đội thể thao điện tử thì công ty đã phải đưa vào phòng hồi sức cấp cứu thở oxy rồi.”
Bảo cười khà khà, hài lòng cúp máy:
Cuộc nói chuyện kéo dài không quá hai phút, nhưng khi cúp máy, trên môi bác Vân nở một nụ cười hài lòng. Bác tự nhủ:
Bảo phấn khích gọi ngay cho Phương Anh, giọng vẫn tràn đầy sự phấn khởi:
Bác Vân khẽ cau mày, giọng nghiêm nghị:
Trợ lý vâng dạ, vẻ mặt hăm hở. Tiệp nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng chiếu rọi vào căn phòng, hắn cảm thấy cuộc sống thật tươi đẹp."
"Phông bạt hay thực tài? Minh Bảo chỉ giỏi ăn may, lập nghiệp từ hai bàn tay... mượn!"
Chương 113: Công ty sắp phải đưa vào phòng hồi sức cấp cứu thở oxy rồi!
Người phụ trách fanpage của truyền thông Minh Bảo cũng muốn điên lên rồi. Ở đâu ra một loạt tài khoản clone liên tục spam cũng như chỉ trích khiến cô phải xin ý kiến Phương Anh tạm khóa bình luận cũng như không trả lời tin nhắn.
"Hừm, bao nhiêu năm rồi vẫn còn cái trò này. Cái này hồi xưa bà cô đây chơi từ lúc còn chưa có mạng, chỉ có mấy tờ báo lá cải thôi! Đúng là thất đức, sao lại đi hãm hại người tốt như thế chứ!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Giám đốc, cái chuyện trên mạng ấy..."
"Em tin anh à!"
…
"Phương Anh à, mấy cái bài vớ vẩn thôi mà, kệ đi, cũng chẳng cần đính chính thông tin làm gì, cứ yên lặng theo dõi kỳ biến là được rồi."
Bác Vân hắng giọng rồi tiếp lời:
"Hồ sơ đen của Minh Bảo Media: Trốn thuế, gian lận thương mại, làm giàu bất chính!"
Hắn tự nhủ, cuối cùng thì ngày này cũng đã đến. Hóa ra ông trời có mắt, kẻ cắp gặp bà già. Mình cứ tưởng nó là cái cây đa, cái cây đề, hóa ra chỉ là cái cọc rào. Phải nhân cơ hội này bỏ đá xuống giếng mới được.
"Sự thật về vị trí giám đốc: Tư bản chỉ là bù nhìn, thực chất điều hành bởi xã hội đen rửa tiền!"
"Sản phẩm livestream Minh Bảo media: Chất lượng 'ảo' giá cả 'hào' khách hàng 'khóc thét'!"
"Nhưng mà giám đốc, tình hình đang rất căng thẳng, đối tác đang gọi liên tục..."
Phòng Kinh doanh cũng như bị bủa vây bởi hàng loạt cuộc gọi từ đối tác, khiến nhân viên ở đó mướt mồ hôi lo lắng.
Nhưng ngay khi ngài Kiếm Tiên vừa thả tay khỏi điện thoại, chuông lại réo vang không ngừng. Mặt hắn xụ xuống như bánh đa gặp nước:
"Một nơi dưỡng lão tuyệt vời như này sao có thể để mấy con sâu mọt phá hỏng được chứ. Cứ để bà cô đây xử lý xem mấy đứa này còn dám tái phạm không!"
Ngồi trong nhà ăn, bác Vân nhíu mày. Mấy hôm làm việc ở đây, bác đã nhìn thấu sự việc và khẳng định có kẻ cố tình tung tin bịa đặt nhằm hạ bệ uy tín của công ty, cũng như danh dự của cậu thanh niên Bảo - mà theo bác đánh giá là một người rất tốt bụng.
"Vâng, em tin tưởng vào sếp!"
Trong đầu bác Vân thầm nghĩ:
Bảo hít một hơi, giữ bình tĩnh:
"Có thế chứ, Phương Anh lúc nào cũng nghe mình vô điều kiện, sau này nhất định phải đề bạt hơn nữa!"
"Có chuyện gì vậy?" Ba Vy Vy nhíu mày, quay qua hỏi Thành, nhưng cậu cũng chỉ biết lắc đầu ngao ngán.
“Ai mà tốt bụng vẽ vời ra mấy cái bài viết này thế, mình mà biết khéo phải mua quà đi cảm ơn mới được. Đúng là ông trời phù hộ mà, hahaha!”
Tiệp cười sặc sụa, hai vai rung lên vì cười. Cái cảm giác sung sướng này làm hắn quên hết mọi phiền muộn và mất mặt khi gặp Bảo ở Đại học MIB trước đó.
"Aaa, bổn Kiếm Tiên mà bắt được thằng nào tung tin thì..." – Rồi gấp gáp cầm máy lên:
Tiệp mau chóng gọi trợ lý vào và ra chỉ đạo:
"Gọi chị Vân thôi, tôi nghỉ hưu rồi, không còn là Chủ tịch của cậu nữa."
Ngài giám đốc há hốc mồm: “Cái gì mà 'người ngoài hành tinh'? Không biết mình nổi tiếng trong vũ trụ từ bao giờ nữa?”
"Tôi muốn nhờ cậu giúp tôi một việc..."
"Bóc phốt giám đốc Minh Bảo chỉ là 'người ngoài hành tinh' công ty chiếm dụng quỹ đen, nợ lương nhân viên!"
Rồi cô tươi cười, chạy tiến tới, nhảy chân sáo đi song song với Bảo, bỏ lại Thành ngơ ngác không hiểu nổi, còn Ba Vy Vy và Khánh An chỉ biết nhìn theo hai người với ánh mắt ngạc nhiên, đầy thắc mắc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Ấy, cứ yên tâm! Tin tưởng tôi đi, mọi chuyện sẽ ổn thôi!" – Giọng Bảo vẫn đầy tự tin, dứt khoát, như thể đang nắm thế cục trong tay.
"Dạ dạ, tin đồn trên mạng ấy ạ, cái này giám đốc đang đi công tác chị ạ. Bên em sẽ sớm đưa ra thông báo chính thức thôi ạ, chị yên tâm nhé."
Hắn cảm thấy chuyến này đúng là “trúng mánh” ông trời đã sắp đặt để công ty bồi thường thua lỗ tiền mà chẳng cần phải nhọc công giải thích gì.
Bảo đọc đến đoạn này thì nhíu mày lại, nét mặt trở nên nghiêm trọng. Nhưng rất nhanh, ánh mắt của hắn bỗng dãn ra, sáng bừng đầy vui vẻ:
"Chân dung thật của ngài tư bản: Đằng sau vẻ ngoài hào nhoáng là một kẻ tham lam, ích kỷ, ăn chặn tiền từ thiện, nuôi Sugar Baby bí mật!"
Vy Vy thấy nụ cười tự tin của anh guộc, không nghĩ ngợi gì nhiều nữa. Có gì làm khó được ông anh này chứ, ừm hình như cũng có Hanni thì phải, nhưng chả liên quan. Sau đó, Vy Vy lập tức hớn hở đáp: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ừm, bình tĩnh đã, Phương Anh. Cứ gửi thông tin chi tiết cho tôi qua tin nhắn. Tôi xem họ bóc cái gì đã.”
Trong khi đó, tại văn phòng Truyền thông Minh Bảo, cảnh tượng gà bay c·h·ó chạy đang diễn ra. Điện thoại bàn công ty reo inh ỏi, những cuộc gọi đến như bão táp.
"Dạ, em nghe Chủ tịch ạ!"
Tung Tăng Kiếm Tiên, một trong tứ đại nguyên lão phòng Kinh doanh vừa cúp máy, thở phào nhẹ nhõm.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.