Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 108: Sư phụ bị bắt đi rồi, nhanh chia hành lý thôi.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 108: Sư phụ bị bắt đi rồi, nhanh chia hành lý thôi.


Tùng bước đi trên vỉa hè, từng bước nặng nề, lòng trĩu nặng. Tiến Tùng thực sự yêu thích bộ môn này, muốn gắn bó với nó kể cả trong cương vị khác, nhưng giờ đây, tất cả dường như đã sụp đổ.

Tiến Tùng thở dài, thầm nghĩ: “Mình sẽ làm gì bây giờ? Không còn câu lạc bộ, không còn đội... Mọi thứ đã hết rồi sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sau khi biết tin, tinh thần của cả đội xuống dốc không phanh. Họ không còn luyện tập cùng nhau nữa, mỗi người dần tách rời và đi theo con đường riêng.

Một cậu khác vẫn còn tỉnh táo, gật gù: "Ừ, mơ thật. Chỉ có điều là tỉnh dậy hơi nhanh."

Tiến Tùng nghe vậy, lòng càng nặng trĩu. Hắn biết mọi thứ không còn quay lại được nữa. Trường đã quyết định nhượng lại suất tham dự Đấu Trường Danh Vọng, dù họ đã vất vả giữ lại nó.

Anh chính là đội trưởng của đội tuyển Liên quân Mobile Đại học MIB, người đã từng dẫn dắt đội đi từ những giải nghiệp dư đến đấu trường chuyên nghiệp, rồi giờ đây đội cũng tan rã. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Một người ôm Tiến Tùng chặt lấy, nghẹn ngào: "Tùng, giữ sức khỏe nhé. Mày... mày sẽ thành công ở con đường khác thôi. Tao tin mà."

Cả bọn bật cười rồi nâng ly, chạm mạnh đến nỗi bia bắn tung tóe. Tiếng cười vang lên, nhưng phía sau vẫn ẩn chứa sự chia ly không thể tránh khỏi.

“Mình yêu thích bộ môn này biết bao, nhưng giờ tất cả đã không còn nữa…” Tùng nhìn bóng người xa khuất thở dài cảm khái.

Nhà trường cảm thấy việc quảng bá đã đạt đến mức độ mong muốn, không còn lý do để tiếp tục đầu tư vào đội tuyển Liên quân của trường nữa.

Họ nhanh chóng lên chiếc xe đã được liên hệ chuẩn bị sẵn từ trước, rồi di chuyển thẳng đến khách sạn để cất hành lý.

Câu chuyện cổ tích cuối cùng cũng phải khép lại, có một sự chênh lệch rất lớn giữa đội mới lên hạng và các đội chuyên nghiệp lâu đời.

Khi nghe thông báo về việc nhượng lại suất tham dự Đấu Trường Danh Vọng mùa đông, cả đội không khỏi bàng hoàng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Tùng ơi, nhớ không? Có hôm tao gánh team, mày khen tao chơi hay nhất đời... Bây giờ thì gánh gì nữa đây hả anh em? Bọn mình giải tán thật rồi..."

"Nhớ hồi đầu em với các anh lập team, còn thi đấu kiểu 'tay mơ'... Vậy mà vô địch mấy giải nghiệp dư, đánh xuyên vòng thăng hạng rồi còn leo lên tới Đấu Trường Danh Vọng. Cứ như mơ ấy!"

Một anh đầu trọc đã hơi ngà ngà say, cười lớn:

Họ trở thành ngôi sao, giành được vé tham dự Đấu Trường Danh Vọng mùa xuân, và nhà trường không thể tự hào hơn, quảng bá rầm rộ. Như thể để tên tuổi của trường được bay xa, thu hút những sinh viên khóa sau vào vậy.


Tiến Tùng cười gượng, vỗ vai người bạn: "Ừ... Mày cũng thế. Cố lên nhé."

Họ cho rằng chi phí di chuyển, ăn ở trong các giải đấu đã trở nên quá tốn kém và mùa vừa rồi, nhà trường cũng không nhận tài trợ từ bất kỳ tổ chức nào để giữ nguyên tên trường trong giải thi đấu nhằm quảng bá.

Dù không muốn, cả đội cũng phải chấp nhận sự thật này. Tiếng cười rồi sẽ tắt, và đây sẽ là lần cuối họ còn ngồi cùng nhau như thế này.

Sài Thành một buổi tối không mưa. Trong một quán nhậu vỉa hè gần một trường Đại học tư thục, không khí dần trở nên náo nhiệt với tiếng cười nói rộn ràng của 5-6 thanh niên mặc bộ đồng phục gaming in dòng chữ "Đại học MIB". (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Họ được nhà trường đối đãi như vua chúa, với hi vọng sẽ đạt thành tích cao trong giải chuyên nghiệp. Nhưng đời không như là mơ.

Những thành viên có tài năng nổi bật nhanh chóng được các đội khác liên hệ chiêu mộ. Những người còn lại, sau khi cân nhắc, chỉ biết thở dài, quay trở lại với công việc chính là học tập.

Nhưng những trận thua liên tiếp đã thay đổi tất cả. Các sinh viên cổ vũ dần ít đi, nhà trường cũng không mặn mà gì hô hào nữa.

Cả bàn cười phá lên, nhưng tiếng cười chỉ kéo dài được vài giây trước khi trở lại im lặng. Ai cũng thở dài, ánh mắt lơ đãng nhìn xuống khay thức ăn đã nguội lạnh.

Tùng nhấp ngụm bia, giọng buồn buồn:

Tuy nhiên, anh lại không phải là một game thủ quá xuất sắc, không nhận được lời mời từ bất kỳ đội tuyển nào.

Ba năm trước, Tiến Tùng và vài người bạn xin phép nhà trường thành lập câu lạc bộ thể thao điện tử Liên quân.

"Câu chuyện cổ tích của tụi mình... cuối cùng cũng phải khép lại. Sư phụ đã bị bắt đi rồi, giờ anh em mình chuẩn bị chia hành lý ai về nhà nấy thôi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tiến Tùng, đội trưởng đội tuyển, thực ra đã tốt nghiệp từ năm ngoái nhưng vẫn ở lại câu lạc bộ vì đam mê và trách nhiệm với đội.

Hắn ngẫm lại những gì họ đã cùng trải qua, từ khi đội còn là một câu lạc bộ nhỏ, cho đến khi vụt sáng như một ngôi sao – nhanh tỏa sáng rồi lại chóng tàn.

Đây không phải là quyết định được đưa ra sau khi tham khảo ý kiến từ cả đội, mà chỉ là một thông báo lạnh lùng của nhà trường.

Nhìn người cuối cùng khuất xa dần trên chiếc xe ôm công nghệ, Tiến Tùng nắm chặt bàn tay, cảm giác trống trải như có thứ gì đó bị lấy mất.

Tiến Tùng, đội trưởng của đội, uống một ngụm bia, đôi mắt dõi xa xăm.

Sáng hôm sau tại Sài Thành, cơn mưa đêm qua nhẹ nhàng như muốn gột rửa mọi vết bụi của thành phố, để lại bầu không khí trong lành.

Anh đã không còn là sinh viên của trường, nhưng sự gắn bó với câu lạc bộ khiến Tiến Tùng khó lòng buông bỏ. Thế nhưng, giờ đây tất cả đã khép lại, để lại trong anh một nỗi tiếc nuối khó tả.

Khác với chuyến đi trước, lần này cả ngài giám đốc và Vy Vy đều cẩn thận đeo khẩu trang, mũ lưỡi trai và kính râm để che giấu danh tính, tránh những tình huống không mong muốn có thể làm gián đoạn hành trình.

Chương 108: Sư phụ bị bắt đi rồi, nhanh chia hành lý thôi.

Nhưng sau sự vui mừng đó, lại là thông báo của nhà trường về việc sẽ nhượng lại suất tham dự Đấu trường danh vọng mùa Đông, thứ mà họ vừa vất vả giành giật giữ lại.

"Phải rồi, giống y hệt trong 'Tây Du Ký' sư phụ bị yêu quái bắt, Bát Giới thì đòi chia hành lý về quê. Nào, cụng cái nào! Để chia nhau sau này nhớ đến."

Dù cả đội đã rất cố gắng, họ vẫn kết thúc ở vị trí thứ 8 bét bảng. May mắn thay với tinh thần không bỏ cuộc, ở vòng đấu thăng hạng họ đã chiến thắng và trụ hạng thành công.

Không mất nhiều thời gian, cả nhóm lập tức xuống xe, sẵn sàng lên đường đến Đại học MIB, nơi ngài giám đốc sẽ tham dự một cuộc thương thảo quan trọng, mang tính quyết định cho nhiệm vụ sắp tới.

Cả hai giờ đây đều sở hữu một lượng người hâm mộ nhất định trên mạng xã hội. Đặc biệt, ngài giám đốc đã trở thành một "hiện tượng" với sức hút khó cưỡng đối với nhiều chị em và các bạn trẻ.

Tiếng còi xe vang lên từ xa, kéo anh trở lại thực tại. Bóng tối dần phủ kín con đường phía trước, nhưng trong lòng anh, ngọn lửa đam mê vẫn chưa tắt hẳn.

Họ ngồi vây quanh bàn, ly bia cụng nhau liên tục, nhưng trong không khí vui vẻ đó vẫn thoáng lên chút t·ang t·hương, như thể đây sẽ là lần cuối họ tụ tập ở nơi này. Tiếng cười xen lẫn tiếng thở dài, có lúc còn nghẹn ngào.

Cuối buổi nhậu, cả nhóm đứng lên, ai nấy bịn rịn chia tay nhau. Những cái ôm chặt, những câu chúc may mắn vang lên, nhưng trong lòng ai cũng biết, con đường phía trước sẽ chẳng còn giống như trước nữa.

Đội tuyển Liên quân Mobile của Đại học MIB coi như chính thức giải thể, chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa trước khi suất thi đấu được chuyển nhượng cho một đội khác.

Một anh mặt mày đỏ bừng, tựa đầu vào vai Tiến Tùng, giọng say sưa:

Mọi người nở nụ cười gượng, giơ ly bia lên:

Dù đã vất vả chiến đấu dưới danh nghĩa của câu lạc bộ mình thành lập, họ vẫn không thể làm gì khác vì mọi văn bản, hợp đồng thi đấu đều do nhà trường ký.

Ban đầu, đó chỉ là nơi để các sinh viên mê game tụ tập giao lưu, nhưng rồi bất ngờ, một vài tài năng nảy nở trong đội đã khiến họ vụt sáng, vô địch các giải nghiệp dư và cả giải khu vực rồi tạo cơn địa chấn khi hạ gục cả một team chuyên nghiệp ở vòng thăng hạng.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 108: Sư phụ bị bắt đi rồi, nhanh chia hành lý thôi.