Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 107: Trời ơi, hàng thật đây rồi!
…
Họ được nhân viên công tác dẫn tham quan cơ sở vật chất trước khi quyết định có ký hợp đồng đào tạo cho cậu nhóc theo nghiệp game thủ hay không.
"Wow, thao tác này trông hay ho quá! Đây là đang làm gì thế nhỉ?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Ồ, vậy kiểu này chắc giống chung kết bóng đá quốc tế rồi ha?" – Sơn F4 trầm trồ.
Chưa kịp dứt câu, cậu nhóc đã xông tới trước mặt hai người, đôi mắt sáng rực như gặp phải thần tượng trên tóp tóp ngoài đời:
"???"
Đúng lúc đó, cánh cửa phòng tập huấn luyện lại bật mở, một gia đình gồm bố mẹ và cậu con trai bước vào.
"Combat tổng đấy anh, rất căng thẳng!"
Cậu game thủ nghe thấy liền ngẩng đầu lên, nhìn Sơn với ánh mắt bối rối: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hai người dạo bước song song, vừa trò chuyện vừa cười nói thoải mái, tạo nên một khung cảnh rất đỗi tự nhiên.
Hanni mặt hơi hồng hồng, cấu nhẹ vào tay Vy Vy: "Tào lao, chị không có! Mà mấy đứa trẻ con như em thì biết cái gì?"
Khu vực này khá rộng, bao gồm các gian huấn luyện lớn với nhiều dãy bàn ghế, một bảng chiến thuật đặt giữa phòng và các kệ trên tường trưng bày đầy cúp, bằng khen cùng những hình ảnh đáng tự hào của đội.
"Hì hì, lại thêm một fan hâm mộ nữa rồi! Lần này mình chắc chắn sẽ nở mày nở mặt trước mặt anh Bảo cho mà xem!"
"Aiya, nhìn hai người đẹp kia kìa, thật là dễ thương quá mà”
Họ mải trò chuyện đến mức không để ý rằng cả đoàn đã cố tình giữ khoảng cách, đi tụt lại phía sau một khoảng cách vừa phải, không quá xa nhưng đủ để tránh... phá khung cảnh.
Trong khi đó, không khí tham quan vẫn tiếp diễn vui vẻ.
Không biết vô tình hay cố ý, Hanni và Bảo lại ngồi cạnh nhau ở bàn ăn, khiến mọi ánh mắt trong nhà ăn đổ dồn về phía hai người.
Một cậu nhóc trong đội dự bị đang hăng say tập luyện khiến Sơn F4 không khỏi tò mò. Anh tiến lại gần và hỏi:
Hanni sững sờ, miệng hơi há ra ngỡ ngàng, không tin vào những gì mình vừa nghe. Cậu bé lập tức chen giữa cô và Bảo, kéo tay Bảo lại, còn thúc giục Hanni phải đi ra xa để lấy góc chụp đẹp.
Cảnh tượng này lọt vào mắt của các nhân viên gần đó, khiến họ không khỏi bật cười, không ai có thể kiềm chế được sự thích thú.
"À, chị gái nhân viên này, chị chụp cho em mấy kiểu ảnh với anh Tư Bản nhé."
Những tiếng cười không thể kìm nén được nữa vang lên từ phía các nhân viên KO E-Sport và đoàn truyền thông. Ai nấy đều nhìn nhau cười ra nước mắt, một số thì giả vờ ho khan để che giấu.
Cậu game thủ vẫn không rời mắt khỏi màn hình, trả lời:
Nhân viên câu lạc bộ dẫn đoàn nhìn theo, thì thầm với nhau: "Ê, nhìn hai người này đi trước cứ như đang đi dạo chơi hẹn hò ấy nhỉ, sao càng nhìn càng thấy đẹp đôi quá vậy?"
Trước khi Bảo bước ra khỏi cánh cửa, Hanni quay sang nhìn theo, vừa vẫy tay chào vừa cười, nhưng lúc này Vy Vy đã tiến tới khoác tay Hanni, cười đầy thần bí.
Cậu thiếu niên, trông khoảng chừng 14 tuổi, tràn đầy năng lượng, chạy nhảy khắp nơi, ngó nghiêng thích thú với mọi thứ.
Vy Vy thì cười khúc khích không ngừng, vẻ mặt vô cùng tinh nghịch. Cả hai tiếp tục đùa giỡn nhau, Hanni cố tình nhéo nhẹ vào tay Vy Vy vài cái, nhưng Vy Vy cười như không cảm thấy đau còn lấy tay cù lét lại Hanni.
Một nhân viên câu lạc bộ khéo léo giơ máy ảnh lên, tranh thủ chụp mấy tấm hình từ xa, nhưng trong đội ngũ cũng có một người bí ẩn, gương mặt thâm trầm, lặng lẽ dùng điện thoại chụp ảnh và nhắn tin cho ai đó.
Có ánh mắt đầy ngưỡng mộ, có ánh mắt pha chút ghen tức, và thậm chí có ánh mắt như thể đang nhìn kẻ thù cướp vợ.
Khay cơm cho mỗi người đầy đủ dinh dưỡng với các món phổ thông như thịt gà, cá, rau xanh và súp, tất cả được bày biện đơn giản nhưng không kém phần chỉn chu.
Vy Vy thì thầm trêu chọc: "Chị Hanni, có phải thích giám đốc tụi này rồi không?"
Sau bữa trưa, cả đoàn ngồi lại uống nước và nói chuyện thêm khoảng mười phút trước khi giám đốc Bảo đứng dậy chào tạm biệt về trước chỉ để lại Vy Vy và đội quay chụp tiếp tục công việc.
“Ủa, nhà ăn của mình chuẩn bị thế này mà họ còn không khen lấy một câu? Có phải người ta quá kén chọn không?”
Cô quay sang cười với Bảo:
Thực ra, từ khi công ty mở nhà ăn đẳng cấp nhà hàng cho nhân viên, các món ăn ở KO E-Sport trông có vẻ không còn gây ấn tượng mạnh với họ nữa. Mọi người ăn uống bình thản, như thể đây là chuyện rất đỗi bình thường. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhân viên truyền thông Minh Bảo ngồi rải rác xung quanh, cũng bắt đầu để ý đến đồ ăn trong khay, nhưng không tỏ vẻ ngạc nhiên hay khen ngợi gì cả.
Hanni đang chuẩn bị sẵn sàng cho màn ký tặng fan hâm mộ thì bỗng nhiên cậu bé quay sang dúi chiếc điện thoại của mình vào tay cô:
Đây là khu vực quan trọng nhất của team Liên quân KO E-Sport, nơi các thành viên đội hình chính thức và dự bị luyện tập mỗi ngày.
Bảo ngồi xuống mà trong lòng cứ rối bời, vừa ăn vừa thấp thỏm như có hàng trăm ánh mắt đang dán chặt vào mình.
Chương 107: Trời ơi, hàng thật đây rồi!
Bảo gật gù với Hanni, tỏ ra thích thú với mọi thứ mà cô đang nói, từ bảng chiến thuật, các cách phối hợp trong trận đấu, đến việc huấn luyện tâm lý và phản xạ của game thủ.
Phó giám đốc Hải Nam sau khi gọi Hanni trở lại, tự mình ra chỉ đạo, yêu cầu cô dẫn đoàn tham quan khu vực team Liên Quân Mobile.
Họ thậm chí còn không nói gì về độ dinh dưỡng hay chuẩn bị chu đáo của bữa ăn hôm nay, khiến các nhân viên KO E-Sport hơi chưng hửng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong khi đó, Hanni ngồi bên cạnh lại tỏ ra vô cùng vui vẻ. Dù sáng nay có chút mất mặt, nhưng giờ được ngồi cạnh trai đẹp như Bảo thì không có lý do gì để không tươi cười.
Ngài giám đốc nổi hết cả da gà thầm nghĩ: “Sao mà lắm người nhìn thế này? Có khi nào ra ngoài bị chặn đánh không trời?”
"Fan hâm mộ đó anh, thực ra em cũng khá nổi ti..."
Một số nhân viên của KO E-Sport định lao ra chặn cậu lại để tránh phá hỏng "khoảnh khắc lãng mạn" của Hanni và Bảo, nhưng cậu bé đã chạy quá nhanh. Hanni cũng thấy hình ảnh này không khỏi mỉm cười thầm nghĩ:
Vy Vy cười đùa thêm: "Thôi được rồi, ok chị dâu, dẫn em vào nghỉ một chút đi rồi chiều còn quay phim." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhà ăn hôm nay có vẻ được chuẩn bị kỹ càng hơn thường lệ, bởi đã có thông báo trước về sự xuất hiện của đoàn khách đến quay chụp.
Vy Vy nháy mắt đầy ý trêu ghẹo, cười như không cười, ánh mắt lấp lánh tò mò. Hanni thấy thế thì trong lòng chột dạ, không dám nhìn thẳng vào mắt Vy Vy nữa.
Hanni bối rối, đứng ngơ ngác trong khi tay cầm điện thoại chụp hình cho hai người họ, trước ánh mắt ngỡ ngàng của Bảo và mọi người trong phòng huấn luyện.
" Trời ơi, hàng thật đây rồi! Cho em xin chữ ký được không?"
Một nhân viên KO E-Sport thầm nghĩ:
Hanni vừa cười nói vui vẻ với Vy Vy, người ngồi đối diện, vừa thỉnh thoảng lén liếc Bảo.
Hanni tuy có chút ngượng ngùng vì sự cố ban nãy, nhưng rất nhanh lấy lại phong độ và bắt đầu thao thao bất tuyệt giới thiệu cho đoàn truyền thông Minh Bảo.
Ngài giám đốc lần đầu tiên tiếp xúc với lĩnh vực E-sport, cũng không khỏi trầm trồ, không ngờ việc thi đấu game lại chuyên nghiệp và bài bản như thế.
Chẳng mấy chốc đã đến giờ cơm trưa, cả đoàn được dẫn đến khu nhà ăn của KO E-Sport. Khu vực này sạch sẽ, thoáng mát và hiện đại, bàn ghế xếp gọn gàng thành từng dãy dài để các game thủ ngồi ăn theo đội hình.
Hanni giật mình, suýt vấp chân: "Chị dâu cái gì chứ, con bé này!"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.