Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 103: Bếp trưởng này còn có nghề phụ là cơ trưởng
"OMG! Ăn bi li vờ bồ, má ơi, ớ mi phò phò..." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Những nhân viên mọi khi xuề xòa, áo phông quần jeans, dép lê đi quẹt quẹt nay đều sơ vin, đóng thùng, chân đi giầy rất cẩn thận, trông giống như chuẩn bị dự hội nghị quốc tế.
Nhưng rồi hắn lại nhìn xuống đĩa thức ăn trước mặt, chẳng nghĩ ngợi nhiều nữa, tiếp tục tận hưởng bữa ăn tuyệt vời của mình.
Bác Vân lại ngồi bên cạnh Linh, đang kiên nhẫn hướng dẫn cô cách ăn sao cho đúng chuẩn. Bác chậm rãi giải thích cách dùng dao nĩa, cắt thịt sao cho tinh tế và ăn bánh mì trước món chính mà không làm vãi vụn ra bàn.
Ngài bếp trưởng đứng từ xa nhìn thấy cảnh tượng hết tốp nhân viên này đến tốp khác lặp lại hành động bỏ chạy, đầu đầy dấu chấm hỏi:
Bếp trưởng từ quầy bếp nhìn ra, thấy không khí đã thay đổi, liền lập tức đổi nhạc, bật ngay một bản EDM sôi động. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
…
Khải Trường quen tay dùng đũa từ bé, giờ loay hoay với bộ dao nĩa trước mặt. Anh chàng cố gắng cắt miếng bít tết nhưng động tác lóng ngóng, tay run run khiến miếng thịt cứ trượt qua trượt lại trên đĩa như đang chơi trốn tìm.
Bên trong nhà ăn, cảnh tượng đặc biệt hài hước đang diễn ra. Các nhân viên ngồi thẳng lưng, cố gắng tạo dáng sao cho hòa hợp với không gian nhà hàng sang trọng.
Cả nhóm bất giác liếc nhau, mặt ai cũng trở nên tái mét, lập tức chạy ù ra ngoài, nhanh chóng như có ai đó đang đuổi theo như thể copy paste giống hệt cặp sinh đôi khi nãy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Các dãy bàn ghế bọc da bóng loáng, từng chiếc ghế được kéo ra với một cử chỉ vô cùng cẩn thận.
Ngài Giám đốc vẫn đang mải mê thưởng thức món ăn, bất chợt ngẩng đầu lên, thấy không khí trong phòng ăn đột nhiên thay đổi đầu đầy dấu chấm hỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bếp trưởng quay người, nhìn lại những món ăn trên bàn buffet vẫn nguyên vẹn, không ai động đến. Đám nhân viên mới vào đã bỏ chạy không kịp thở, khiến ngài bếp trưởng càng thấy bối rối hơn.
"Ủa, đám nhân viên công ty này sao vậy? Chẳng lẽ đồ ăn của mình và đội ngũ đầu bếp nấu không ngon đến mức họ sợ mà bỏ chạy sao?"
“A, thật là ngon quá đi mà”
“ Hề hề hề hề…”
Càng nhìn thực đơn, ai nấy càng không tin vào mắt mình. Một vài nhân viên thầm nghĩ, “Cái này không phải là cơm trưa doanh nghiệp bình thường nữa, mà là tiệc của giới thượng lưu mất rồi.”
Nhưng cảnh tượng giám đốc ngồi phịch xuống ghế, ăn uống như thuồng luồng khiến ai nấy đều đờ người, nhìn nhau không thốt nên lời.
Dù không ai nói ra nhưng mọi người đều cố giữ vẻ ngoài thật thanh lịch, từ động tác cầm dao nĩa, cầm đũa, đến cách nhấc ly nước, mọi thứ đều thật chậm rãi, kỹ lưỡng.
Thành Phát và Thành Đạt cùng đám nhân viên khác, đang giả vờ nhấm nháp từng miếng thức ăn một cách chậm rãi, liếc qua liếc lại xem giám đốc dùng bữa như thế nào.
Thành Phát và Thành Đạt, sau khi vội vã chạy về thay lễ phục, nay đã quay lại với bộ vest lịch lãm, bước đi phong độ.
Nhìn dáng vẻ "ăn nhiệt tình" của giám đốc, một vài nhân viên bắt đầu nhận ra:
Khi các nhân viên lần lượt tiến tới nhà ăn, ai nấy đều há hốc miệng, mắt trợn tròn không thể tin vào những gì mình thấy. Mọi người đều không kìm nén nổi cảm xúc, thốt lên các kiểu như:
Sau một hồi băn khoăn, nhưng vì quá đói rồi, hắn quyết định bỏ qua và bước tới chọn đồ ăn. Các món trên dãy buffet trông thật hấp dẫn: từ những đĩa salad đầy màu sắc, thịt nướng thơm phức đến hải sản tươi ngon đều đầy đủ cả.
Ngay khi bước chân vào không gian này, cả hai không khỏi gật đầu. Bảo nhìn quanh, miệng cười tủm tỉm, cảm thấy rất hài lòng với thành quả của mình.
Họ nhìn qua lớp cửa kính ngó vào trong bếp thấy thực phẩm tươi được bày biện không thua kém gì nhà hàng 5 sao.
Tiếng xì xào vang lên khắp nơi, đám nhân viên công ty, người thì chỉ trỏ, người thì lấy điện thoại chụp ảnh lia lịa.
Đầu ngài bếp trưởng còn lắc lư theo nhạc, nhịp chân giậm xuống sàn đầy nhiệt huyết, khiến vài nhân viên nhìn nhau cười khúc khích.
Chương 103: Bếp trưởng này còn có nghề phụ là cơ trưởng
Cùng lúc đó, ngài giám đốc và sếp Béo là những người cuối cùng bước vào nhà ăn.
Không phải đây là nhà ăn để mọi người thư giãn và dùng bữa thoải mái sao? Sao ai cũng ngồi thẳng lưng, gò bó, căng thẳng như đang thi nghi lễ cung đình vậy?
"Thật là quá tốt rồi! Không cần lo lắng về bữa trưa nữa, ăn lương khô vài hôm chán è cổ rồi, thật hạnh phúc quá đi, lại còn ngày nào cũng tiêu tốn một số tiền khổng lồ nữa, thật là vui quá xá!"
Vẫn là ngài bếp trưởng nhưng là của 30 phút sau, gương mặt của anh đã dãn ra cười hề hề, không còn căng thẳng nữa, vì trong phòng ăn giờ đã đầy ắp nhân viên tới dùng bữa.
Linh ngồi nghe chăm chú, nhưng mỗi lần cầm dao nĩa lại lóng ngóng, làm bác Vân phải thở dài, lấy lại dao để hướng dẫn từng bước.
Nhạc dạo lên, tiếng đàn violin réo rắt vang vọng khắp phòng, khiến khung cảnh càng thêm long lanh, chẳng khác nào một buổi dạ tiệc hạng sang.
Thịt bò Kobe thái lát mỏng, bóng mỡ màng; tôm hùm Alaska đang nướng bơ tỏi với lớp vỏ đỏ au, vàng ruộm; cá hồi Na Uy tươi ngon, bày bên cạnh là những lát sashimi được cắt tinh tế. Họ nhìn mà hoa cả mắt, miệng há hốc không biết bắt đầu từ đâu.
“Không biết bếp trưởng này có còn nghề phụ là cơ trưởng nữa hay không.” – Một nhân viên nói nhỏ.
“Quả không bõ số tiền khổng lồ đã bỏ ra.” – hắn thầm nghĩ.
Vy Vy chẳng hiểu lấy đâu ra bộ váy công chúa, xuất hiện như nhân vật chính trong một buổi dạ tiệc hoàng gia. Cô còn bước đi điệu đà, nói khẽ cười duyên, chả thấy đâu bộ dáng chửi nhau với fan.
"Có khi nào... giám đốc cố tình làm mẫu cho chúng ta thấy không? Anh ấy không muốn bọn mình quá căng thẳng, mục đích tạo ra bếp ăn này là để chúng ta thoải mái mà tận hưởng, chứ không phải rườm rà lễ nghi thế này!"
Cả phòng ăn dần dần thoát khỏi vẻ nghiêm trang, trở về trạng thái vui vẻ và sôi động như thường ngày. Tiếng nói cười rộn ràng vang lên, mọi người ăn uống thoải mái hơn hẳn, chẳng còn để ý đến hình thức nữa.
Các nhân viên ngồi nửa mông, ưỡn ngực thẳng lưng, giữ dáng điệu chuẩn "quý sờ tộc" nhưng lại trông đầy căng cứng và ngượng ngùng.
"Không thể để công sức và đồ ăn bị lãng phí như vậy!" – anh bếp trưởng tự nhủ, hùng hổ tuyên bố với đội ngũ của mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thực đơn phong phú không chỉ dừng lại ở đó. Bên cạnh các món ăn buffet, còn có khu vực phục vụ các món bít tết bò Angus nhập khẩu, nướng chín vừa tới, thơm phức, kèm theo sốt tiêu xanh đặc trưng.
"Lần này tôi đích thân đứng ở cửa, nếu ai vào xong lại chạy, nhất định chặn cửa bắt quay lại ăn uống cho bằng được, mới đi làm ngày đầu đã vậy rồi, sao xứng đáng với mức lương và thực phẩm đỉnh cấp công ty cho đây."
Nhưng khi ánh mắt hắn bắt gặp trạng thái của các nhân viên bên trong, Bảo đột ngột ngẩn người, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Chẳng ngần ngại gì, Bảo chọn đại vài món và tìm ngay một bàn trống. Vừa ngồi xuống, hắn lập tức ngả người ra ghế, thoải mái gắp lấy gắp để, ăn ngấu nghiến như thể đã bị bỏ đói mấy ngày.
Ngài bếp trưởng nhìn cảnh tượng này từ phía xa, gật gù hài lòng. Hắn đột nhiên quyết định bật loa nhạc một bản nhạc giao hưởng, để tăng thêm phần quý phái cho không gian nơi đây.
Rồi người nọ truyền tai người kia, ai nấy bắt đầu nở nụ cười, não bộ như được "khai thông".
Cá tuyết nướng mềm tan chấm với sốt bơ chanh tươi mát, thêm cả cơm thố, phở bò Wagyu, bún cá chấm thanh mát như một sự lựa chọn nhẹ nhàng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.