Ta Giả Thần Giả Quỷ Tại Dị Giới
Dương Thần Chân Quân
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 161: Phù Đổng Kiếm. (Cầu bấm chuông theo dõi)
Kiếm đạo thuộc binh khí chi đạo, bởi vì tính sát phạt cùng tính kiêm dung các loại đạo khác, nên được xếp vào hàng thượng đẳng, chỉ đứng sau tam đạo chí tôn.
Sở dĩ nàng tham gia thí luyện, chủ yếu là vì muốn bái kiến Lê tiền bối, Thái Thượng Trưởng Lão của Kiếm Tông, cảm tạ hắn lần trước ra tay tương trợ.
Chúc các bạn có những giây phút đọc truyện vui vẻ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Theo ý của cao tầng, "Các ngươi thua cũng không thể trách ai.
Lê tiền bối không màng trả giá mà xuất thủ tương trợ, mặc dù Sùng Tuyết nghiêm trọng hoài nghi vị này chỉ là vừa lĩnh ngộ pháp tắc, muốn thử kiếm một chút, nhưng nàng xác thực nên đích thân cảm tạ một phen.
Phù Đổng Kiếm không biết mình đã rơi vào bẫy, lập tức than phiền: "Đúng vậy, ta ở trong này chán ngấy rồi.
...
Gặp Sùng Tuyết phản bác, trọng kiếm ngạo nghễ nói: "Kiếm đạo có gì hơn người? Thể tu mới là mạnh nhất! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dù sao bảo kiếm mà người khác gặp phải cũng không tự biết đi như Phù Đổng Kiếm.
Có thể hình dung Võ Thần tựa như bánh xe ô tô, còn năng lượng thì giống như không khí vậy.
Nàng không thiếu truyền thừa, nhưng Thánh Binh cũng không phải rau cải trắng, đặc biệt là thanh kiếm này rất phù hợp với nàng.
"Chủ nhân hồi còn trẻ từng cầm ta điên cuồng đập c·hết tươi một con Thổ Hệ Kỳ Lân, phải biết giống yêu loại này tự xưng lục địa bá chủ, lực lớn có thể xé Long tộc." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sùng Tuyết cảm thán: "Thì ra là vậy...Phù Đổng Kiếm tiền bối lai lịch rất lớn nha."
Muốn đạt tới linh tính cao có thể câu thông cùng người, kiếm này ít nhất cũng là lục giai Thánh Kiếm.
"Ồ, thật lợi hại!"
Nhổ nước bọt về nhổ nước bọt, Sùng Tuyết nghe vào vẫn thật có chút tâm động.
Sùng Tuyết gương mặt b·iểu t·ình thanh lãnh nói, nhưng trong lòng thì phi thường cổ quái:
Ngươi ở trên núi mấy vạn năm, chắc cũng tò mò ngoài kia náo nhiệt thế nào, nên mới muốn theo ta xuống núi chứ gì?"
Thiếu nữ định dùng trò chuyện đánh lạc hướng, dụ dỗ Phù Đổng Kiếm đi theo mình.
Sùng Tuyết hai mắt đảo quanh, trong lòng thì đánh tính toán: "Khí Linh đều rất ngây thơ...Có lẽ có biện pháp vẹn cả đôi đường."
Việc này nhằm tránh việc đệ tử ở trên núi lâu ngày mắt cao hơn đầu, ếch ngồi đáy giếng, khinh thường anh hùng trong thiên hạ.
Trọng Kiếm giọng điệu vui tươi hớn hở: "Chủ nhân nhà ta quá lợi hại, qua mấy vạn năm vẫn được người đời biết đến và ca tụng."
Chương 161: Phù Đổng Kiếm. (Cầu bấm chuông theo dõi)
"Lê tiểu tử quanh năm bế quan ở sau núi ngộ đạo, không để ý tới ta, còn bố trí trận pháp cản ta ở ngoài.
"Đáng tiếc...chủ nhân quá mạnh, đập thân ta kém chút vỡ thành mảnh vụn, còn bị hạ xuống mấy phẩm giai.
Mặc dù trọng kiếm không có mặt mũi cụ thể, nhưng từ giọng điệu không khó để tưởng tượng ra, nó đang vểnh mũi lên trời mà khoe khoang.
Chủ nhân ta chính là một thể tu cự phách, lúc còn chưa phi thăng đã từng một mình treo lên đánh cả đám kiếm tu."
Bất kể võ giả xuất thân là gì, chỉ cần thiên phú kiếm đạo đủ tốt, tam quan chính trực, nơi này luôn chào đón bọn hắn.
Hắn ghét bỏ ta yếu ớt, liền ném ta vào trong Kiếm Sơn tu dưỡng rồi phi thăng một mình. Chớp mắt đã qua mấy vạn năm...."
"Đám có thể nói chuyện thì khinh thường ta vóc dáng thô bỉ, mũi không đủ nhọn, lưỡi không đủ sắc.
"Đúng vậy, chính là hắn!"
Không thể không nói thanh trọng kiếm này phân tích đâu ra đó, xác thực Sùng Tuyết thiên phú luyện kiếm không cao bằng các thiên phú khác, cho dù đi đường này thì thành tựu cũng có hạn.
Hừ....năm đó ta chém yêu tộc, bọn hắn vẫn còn là cục sắt vô tri đâu, thật không biết tôn trọng tiền bối gì cả!"
Chỉ một bước đơn giản như vậy lại khuyên lui rất nhiều người.
Đám đệ tử thì không tên nào nghe khuyên, cứ đâm đầu vào kiếm đạo, ta khổ quá mà..."
Nhưng binh khí chi đạo dù sao cũng là hậu thiên sinh ra, trước có sinh linh, về sau mới có binh khí.
"Tiểu cô nương, được bản kiếm để mắt đến là vinh hạnh của ngươi."
Nếu như thiên tài bên ngoài đạt được thứ tự tốt, ban thưởng cũng rất phong phú, thậm chí ngay cả khi có người đủ khả năng đánh bại toàn bộ đệ tử Kiếm Tông, bọn hắn cũng không tiếc tặng ra Tiên Thiên Kiếm Thai.
Thế là Sùng Tuyết bắt đầu bắt chuyện: "Tiền bối, trước tạm thời không nói tới mấy việc này.
Hồi nãy, khi Sùng Tuyết đang leo bậc thang thì gặp phải một thanh trọng kiếm, toàn thân đen kịt tràn đầy vết nứt, kích thước đạt tới hai mét chiều dài.
Những đệ tử bình thường sẽ cảm thấy đằng nào mình cũng không cạnh tranh được, trên tay lại chiếm được bảo kiếm cực kỳ phù hợp, không cần thiết phải tranh nữa.
"Đây sẽ không phải là một phần của thử thách chứ? Muốn q·uấy r·ối thí luyện giả từ bỏ?"
Nàng là con nhà đế vương, bản thân lại không xảo trá, lừa người khác không được, nhưng gạt một thanh kiếm vô tri còn không phải dễ dàng?
Bên cạnh đó, thiếu nữ cũng không để ý tham gia thí luyện, rèn luyện bản thân, cùng với nhận thêm một chút phần thưởng.
Cũng bởi vì truyền thống như vậy, Kiếm Tông đệ tử tố dưỡng rất tốt, người bên ngoài cũng rất khó đạt được quán quân.
Sùng Tuyết hơi ngạc nhiên, "Cố sự này quen quen, hình như từng đọc ở đâu rồi thì phải."
"Ta còn có luyện thể truyền thừa. Đợi ngươi thần công đại thành, cầm bản kiếm trong tay, Yêu Thánh cũng cần tạm tránh phong mang."
Áp suất bên trong cao hơn nhiều so với bên ngoài, muốn xì hơi thì rất dễ, nhưng muốn bơm vào lại không đơn giản chút nào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nghe nói vị này từ lúc đột phá đến giờ vẫn luôn bế quan tại Kiếm Sơn.
Đợi đến khi chỉ còn cách vạch đích một khoảng cách ngắn, nàng sẽ tóm lấy nó rồi lôi l·ên đ·ỉnh núi, thế là vừa có thể bắt được bảo kiếm, lại vừa có thể vượt qua thí luyện.
Leo núi cao 3 vạn mét đã là thử thách kinh khủng, trên tay lại muốn cầm thêm một thanh kiếm dù chỉ nặng vài cân, nhất định sẽ tăng thêm độ khó mức địa ngục.
Nếu bây giờ cầm Phù Đổng Kiếm, vậy liền không có biện pháp leo lên trên đỉnh núi, thí luyện đằng sau cũng sẽ bỏ mất.
Có lẽ bởi vì gia đại nghiệp đại, Thuận Thiên Kiếm Tông rất bao dung.
Chẳng qua thiếu nữ biết bao thông tuệ, đã sớm nhận ra ý đồ của vòng thí luyện này.
Nó một đường theo đuôi thiếu nữ, lải nhải bên tai không ngừng, muốn khuyên nàng từ bỏ thí luyện, đừng nên tu cái gì kiếm đạo, lãng phí thiên phú bản thân.
Nàng vừa leo bậc thang vừa trầm ngâm hồi tưởng, một lát sau mới giật mình nhớ lại:
Cho nên lão tổ các nhà tấn thăng Thần Cảnh về sau, đều tận lực trốn trong Tiểu Thế Giới, hoặc đi một ít Thần Linh Mộ Địa tầm bảo.
Thần Cảnh ở bên ngoài sẽ phải tiếp nhận Kim Quy Đại Lục áp chế, ra tay vượt ngưỡng nào đó sẽ chịu thiên địa pháp tắc phản phệ, hao tổn sau rất khó khôi phục trở lại.
Cho nên kiếm đạo là thật cường đại, nhưng không cần nhất thiết phải cố chấp về nó.
Cầu hoa tươi!
Phù Đổng Thiên Quân còn nhổ mất của nhà chúng ta một khóm Thất Phẩm Tre Đằng Ngà, tới tận lúc phi thăng cũng không trả lại."
Cái gì một kiếm phá thiên, kiếm trảm tinh thần đều là rắm c·h·ó. Không dung nhập lực lượng khác, chỉ đơn thuần kiếm đạo thì còn không sánh bằng một chút đạo pháp tự nhiên.
Nhẹ nhất trăm cân, nặng nhất cũng phải lên đến gần 100 vạn cân, sau này ta khôi phục thành Thần Binh còn có thể cao hơn nữa."
Cũng phải.
Sùng Tuyết đây là đang chui chỗ trống, nhưng không tính phạm luật và cũng chỉ có nàng mới có thể làm vậy.
"Tiền bối, ngươi một thanh Thánh Kiếm lại khuyên người ta đi luyện thể, cái này thật tốt sao?"
Bởi vì tu vi bị phong ấn nên không có biện pháp mở nhẫn trữ vật ra, chỉ có thể cầm kiếm trên tay, lúc này chính là thời điểm lựa chọn lấy hay bỏ.
Chỉ khi nào thời cơ vừa tới, triều đình đem thiên môn mở ra, đám lão bất tử này mới đồng thời tụ lại phi thăng.
Kẻ mà yêu tộc nghe tên đã sợ mất mật?"
Phù Đổng Kiếm đắc ý nói: "Ngươi nhìn ta kiếm thể này được làm từ mấy loại Thần Kim, có thể truyền chân cương vào điều chỉnh nặng nhẹ.
Sùng Tuyết tiếp lời của nó, tựa như chạm phải dây thần kinh nào đó, trọng kiếm bắt đầu mở máy hát lên, chất giọng tuy già nua nhưng vô cùng phấn chấn:
Chỉ có thể trách mình không đủ cố gắng, tài nghệ không bằng người, bị người ngoài đoạt mất thứ vốn nên thuộc về mình."
Sùng Tuyết đường đường sở hữu hai loại huyết mạch đỉnh cấp, lại cực giỏi chưởng pháp cùng trảo công, chỉ cần làm từng bước liền có thể tới đích, cần gì phải đi đường vòng?
Kiếm tu rất trọng tâm tính cùng ngộ tính, cao tầng vì muốn rèn luyện đệ tử mà bỏ hết cả vốn liếng.
Phù Đổng Kiếm ở trạng thái bình thường chỉ nặng 100 cân, nàng tự nhận vẫn gánh được một đoạn.
Sùng Tuyết miễn cưỡng một câu, trong lòng thì nhổ nước bọt: "Ngươi lợi hại như vậy không phải vẫn bị ném?
Điều này sẽ làm đệ tử trong tông sinh ra nguy cơ cùng áp lực, từ đó hiểu được thiên hạ rộng lớn, bản thân còn cần phải cố gắng rất nhiều.
"Chủ nhân của ngươi...sẽ không phải Trấn Yêu Quân Đại Nguyên Soái - Phù Đổng Thiên Quân chứ? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cả ngày quanh quẩn Kiếm Sơn, chung quanh cắm đầy mộ kiếm, lũ oắt con đa số đều không biết nói chuyện."
Các đệ tử khác hẳn là cũng trải qua thử thách tương tự, giữa đường gặp phải bảo kiếm tùy vào cơ duyên của từng người.
Tại các lần thí luyện, Kiếm Tông sẽ cho phép một ít thiên tài từ những nơi khác đến cùng tham gia.
"Không đúng, thời gian đã qua lâu như vậy rồi, nếu hắn còn sống hẳn là đã tấn thăng thành Phù Đổng Thiên Vương rồi."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.