Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 74: Chiến thắng trong màn đêm.
Cắm ngập đến tận xương.
Mito đã đến trước.
Cây Rapier của cô đâm xuyên thẳng, chính xác như một mũi khoan, xuyên thủng lớp lông thép của con Alpha!
Cậu đã chiến đấu.
Trận chiến kết thúc....
……
Một tiếng xé rợn người vang lên.
Ren đứng giữa những tàn dư vỡ vụn của con quái vật, hơi thở dồn dập, lồng ngực phập phồng theo nhịp tim chưa kịp ổn định. Mồ hôi chảy dọc thái dương cậu, hòa lẫn với những vệt máu pixel bám trên mặt.
Người chỉ huy, vừa cảm động đến suýt rơi nước mắt...sững lại như thể vừa bị tạt một gáo nước lạnh.
Một lát sau, cô mới ngước lên, ánh mắt chạm vào Ren.
Tách!
Alpha co giật dữ dội, hơi thở của nó trở nên gấp gáp và đứt quãng. Đôi mắt còn lại mờ dần, ánh sáng hoang dại trong đó dần lụi tàn.
Ánh mắt ông dừng lại trên Ren và nhóm của cậu. Những người đã làm nên điều không tưởng.
Ren loạng choạng rút thanh kiếm ra, cùng lúc đó, con quái vật rống lên, thân hình đồ sộ giật mạnh, đôi chân cào xuống mặt đất.
Ren nhíu mày. “Đừng gọi tôi là bé con.”
Chỉ còn lại tiếng gió, và nhịp đập dồn dập của một trái tim chưa nguôi nhiệt huyết chiến đấu.
Chỉ còn lại hơi thở dồn dập, tiếng kim loại lách cách khi những thanh kiếm hạ xuống, sự tĩnh lặng đến lạ thường bao trùm cả chiến trường.
Lưỡi kiếm trong tay cậu phản chiếu ánh sáng xanh nhợt nhạt của màn đêm, vạch ra một đường sáng c·hết chóc trong không khí. Cơ thể Ren dồn toàn bộ sức mạnh vào đòn chém tiếp theo, đôi mắt cậu khóa chặt vào mục tiêu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cơn gió đêm rít qua bãi chiến trường, mang theo mùi máu tan vào hư không.
Quá muộn để phản kháng.
Còn Argo, như mọi khi, chỉ nhún vai, mỉm cười khó lường. Nhưng lần này, nụ cười đó có chút nhẹ nhõm hơn thường lệ.
Một khoảng lặng bao trùm.
[Xin chúc mừng]
Một tia sáng lạnh lẽo xé ngang chiến trường.
“Phải nói là ấn tượng đấy, bé con,” cô nói, khóe môi cong lên thành một nụ cười tinh quái. “Chỉ mới bao lâu nhỉ? Một ngày một đêm? Vậy mà đã hạ được một con boss khu vực.”
Pixel đỏ vỡ tan, tóe ra như máu của một con thú thật sự.
Một vệt sáng đỏ rạch ngang chiến trường.
Những người chơi đang mải mê chiến đấu với đám sói cũng nhận ra điều này, họ dừng lại như trút được gánh nặng trên vai.
Ren vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc đến mức đáng sợ, giống như đang thương lượng một điều quan trọng mang tầm chiến lược quốc gia. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Alpha, dù đang choáng váng, vẫn cố gắng vùng vẫy lần cuối. Những móng vuốt sắc bén của nó vung lên, cố gắng cắt nát bất cứ thứ gì trong tầm với.
Bàn tay ông run rẩy, không phải vì sợ hãi. Mà vì cảm giác nặng trĩu trong lồng ngực.
Từ phía xa, trong bóng tối giữa những tán cây, những đôi mắt vàng rực vẫn lấp ló. Nhưng không còn sự hiếu chiến, không còn sự thù địch. Chỉ còn lại sự e dè, sợ hãi.
Tụi trẻ bây giờ đúng là biết lo xa hơn cả đám người già bọn họ.
Và đó chính là cơ hội mà Ren đang chờ đợi.
Ren quay lại, chỉ kịp thấy Asuna khuỵu một chân xuống đất, tay chống kiếm để giữ thăng bằng.
Và rồi, từng người lính đứng phía sau cũng cúi đầu theo.
Một số người nhìn nhau với ánh mắt không thể tin nổi, như thể không ai dám chắc rằng đây là hiện thực chứ không phải một giấc mơ.
“Cậu đã thay đổi, Nhóc. Mạnh mẽ hơn. Quyết đoán hơn.”
Và cậu đã chiến thắng.
Ngay lúc này.
.....
“…Vậy… có thể thêm tiền thưởng cho tôi không?”
[+330 cor]
Có ai đó lên tiếng. Một giọng nói khẽ khàng, ngập ngừng, run rẩy giữa không khí còn vương mùi máu và c·ái c·hết.
Asuna thở hổn hển, mái tóc dính bết mồ hôi, đôi mắt sáng rực với thứ ánh sáng chưa từng thấy trước đó. Mito dựa lưỡi hái xuống đất, cố gắng trấn áp cơn run trong từng ngón tay.
Lập tức, cậu siết chặt chuôi kiếm, đôi chân đạp mạnh xuống đất.
Không còn tiếng móng vuốt xé đất, không còn tiếng bước chân cuồng nộ nghiền nát mặt đất như muốn nuốt chửng tất cả.
Alpha gầm lên, tiếng gầm như tiếng sấm rền chấn động cả không gian, rung chuyển cả màn đêm tĩnh lặng.
Chỉ huy đội lính gác siết chặt cây cung trong tay.
Lưỡi hái ăn sâu vào xương sườn con quái vật.
Argo nhún vai. “Thông minh đấy chứ. Nếu tôi là chúng, tôi cũng chạy thôi.”
Asuna lao tới, đôi mắt sáng lên như một mũi tên định sẵn mục tiêu. Mũi kiếm Rapier đâm xuyên vào điểm yếu trên cổ họng Alpha, v·ết t·hương cũ bị xé rách toạc, từng mảnh pixel đỏ thẫm phun trào như máu thật.
Một cơn gió bùng lên.
Lưỡi kiếm bổ thẳng xuống cổ Alpha.
Không còn tiếng gầm rú nào nữa.
Và rồi, ông cúi đầu.
Phập!!
Cậu không reo mừng. Không thở phào. Không có vẻ gì là phấn khích vì chiến thắng.
Ren siết chặt chuôi kiếm, nhìn xuống bàn tay mình, cảm giác run rẩy vẫn chưa tan biến hoàn toàn. Không phải vì sợ hãi. Mà là vì dư chấn của trận chiến, vì adrenaline vẫn còn cuộn trào trong huyết quản.
Mồ hôi chảy dọc thái dương cậu, hòa lẫn với những vệt máu pixel bám trên mặt.
Cậu không phải một vị anh hùng.
Và rồi, cả chiến trường vỡ òa.
Rồi, như một ngọn núi sụp đổ, Alpha khuỵu xuống. Thanh hp cuối cùng vỡ tan như gốm sứ trong suốt.
Một tiếng huýt sáo vang lên.
Ánh mắt ông sắc bén như thể muốn khắc sâu từng đường nét trên gương mặt Ren. Khi ông cất giọng, chất giọng trầm khàn nhưng nặng trĩu ý nghĩa:
Và tất cả là nhờ những người đó.
Và...chém xuống.
Gió đêm lạnh lẽo thổi qua bãi đất trống, cuốn theo những mảnh pixel đỏ còn sót lại từ cơ thể Alpha, để rồi chúng dần tan biến vào hư vô. Trận chiến đã kết thúc.
Không, không phải biến mất.
Mito bổ mạnh, lưỡi hái đập sâu vào eo con Alpha, chém xuyên đến tận xương.
Nhưng trước khi nó kịp phản ứng...
Mito siết chặt chuôi v·ũ k·hí, cơ bắp căng cứng khi cô dồn toàn bộ sức mạnh, giật mạnh lưỡi hái theo một vòng cung c·hết chóc.
“Nhưng mà hợp mà?” Argo cười khẽ, rồi đảo mắt nhìn quanh chiến trường. “Mà này… Mấy con sói còn lại đâu hết rồi?”
Ngay lập tức...
Nó vặn mình, dẻo quẹo như rắn. Hàm răng khổng lồ há ngoác, một cú cắn xé toạc không khí, nhắm thẳng vào Asuna!
Một cơn bùng nổ dữ dội.
Ren chợt nhận ra....bầy sói đi theo Alpha, những con đã lao vào t·ấn c·ông ngay từ đầu… đã biến mất.
……
[ +1230 exp]
Asuna!
Mito đứng cách đó không xa, một tay cầm chặt thanh đại kiếm cắm xuống đất, tay còn lại siết chặt thành nắm đấm. Cô không nói gì, chỉ nhìn vào đống pixel vỡ vụn trước mặt, như thể vẫn chưa tin rằng con quái vật khổng lồ kia thực sự đã bị hạ gục.
Trận chiến kết thúc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Người chỉ huy tròn mắt, rồi lắc đầu cười khổ.
Quá muộn.
[+1 Nanh của Alpha Giant Elite Dire Wolf.]
“Cậu mạnh thật đấy…” Mito lẩm bẩm, giọng vẫn còn vương chút ngỡ ngàng.
Alpha gầm rú lần cuối.
Bóng dáng cô xuất hiện từ bên cạnh con sói khổng lồ, đôi mắt ánh lên sự quyết liệt. Chiếc lưỡi hái khổng lồ của cô vung lên từ dưới thấp, quỹ đạo sắc bén của nó rạch thẳng vào chân trước Alpha với một lực chém khủng kh·iếp.
Nó chưa c·hết!
Xuyên qua.
Nhưng dư âm của nó vẫn còn đó.
“Hả?”
Asuna thở dài, chỉnh lại tư thế đứng. “Chúng chỉ chiến đấu khi Alpha còn sống. Một khi nó c·hết, chúng sẽ không liều mạng vô ích.”
[+ 3 Da của Alpha Giant Elite Dire Wolf.]
Dưới bầu trời đêm loang lổ ánh trăng, không còn tiếng gầm rú của bầy sói.
Một đường kiếm sắc lẻm đâm thẳng vào điểm yếu trên cổ Alpha, xuyên sâu tận gốc, cắt qua từng lớp thịt, từng thớ cơ, đâm trọn vẹn vào khớp xương cứng rắn của con quái vật.
Chúng đang bỏ chạy.
Đồng thời, từ phía đối diện, Asuna cũng di chuyển, đường kiếm sắc bén của cô ánh lên tia sáng lạnh trong bóng tối.
Ba con mắt của nó đã bị phá hủy. Những mảnh pixel đỏ tiếp tục rơi rụng từ hốc mắt trống rỗng, như những giọt máu vỡ vụn tan biến vào không trung. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sự im lặng kéo dài.
Cậu lao lên, đôi chân đạp mạnh xuống đất, tận dụng tối đa lực bật để tăng tốc. Bóng dáng cậu như một lưỡi dao xé gió, lao v·út về phía Alpha.
Không còn tiếng gầm rú nào nữa.
Rắc!
Trận chiến đã kết thúc.
Thanh hp của con quái vật chỉ còn lại...1.
Tầm mắt cậu chỉ còn lại duy nhất một thứ....cổ họng của Alpha.
Không ai nói gì thêm. Chỉ còn lại sự yên lặng trải dài trên chiến trường, cùng với cái lạnh tê tái của màn đêm.
“…Không ai ngờ rằng chúng ta có thể sống sót sau trận chiến này.”
Cả hai như những lưỡi kéo đang siết chặt con mồi vào giữa, ép Alpha phải phân tán sự chú ý giữa hai mục tiêu.
[ Bạn nhận được... Wolf Fang Pendant (Mặt Dây Chuyền Nanh Sói)]
Người chỉ huy bước lên.
Ren bình thản đáp, không chút do dự:
Một tiếng động khe khẽ vang lên sau lưng.
“STAP!”
C·hết tiệt thật.
Vẫn còn sống.
Cậu chỉ lặng lẽ nhìn vào nơi con Alpha vừa khuỵu xuống, như thể tâm trí vẫn còn mắc kẹt trong trận chiến.
Một âm thanh nặng nề vang lên, không chỉ là tiếng v·a c·hạm của kim loại với da thịt, mà còn là tiếng xương gãy vụn dưới sức mạnh tuyệt đối.
Xoẹt!!
Lưỡi kiếm lao xuống với toàn bộ trọng lượng của cậu!
“…Chúng ta… đã thắng rồi sao?”
Từng dải Pixel đỏ bùng lên dữ dội, như một cơn mưa máu tan vỡ. Vệt sáng đỏ trào ra từ vết chém chí mạng, lan tỏa giữa không khí căng đặc sát khí.
Những người lính gục xuống đất, có kẻ bật cười vì căng thẳng dồn nén quá lâu, có kẻ rưng rưng khi nhận ra mình vẫn còn sống.
Ren đứng giữa những tàn dư vỡ vụn của con quái vật, hơi thở dồn dập, lồng ngực phập phồng theo nhịp tim chưa kịp ổn định.
Cậu đạp mạnh xuống đất, phóng lên như một mũi tên rời cung.
Giữa không khí trầm lặng đầy xúc động ấy, Ren nghiêng đầu, hạ giọng như thể không muốn ai khác nghe thấy:
Nhưng âm thanh ấy ngắt quãng, tiếng gào tắt lịm trong cổ họng khi toàn bộ cơ
“…Mua nhà.”
Một lưỡi hái khổng lồ kịp thời giáng xuống.
Khi những ánh mắt ấy hướng về phía mình, khi sự biết ơn ấy lan tỏa trong không khí, Ren chỉ có thể siết chặt chuôi kiếm trong im lặng.
Một cơn gió khẽ lướt qua, mang theo không khí lạnh lẽo của màn đêm.
Ren không cho phép điều đó xảy ra quá chậm.
Ren nghiến răng, toàn thân cậu căng chặt như dây cung kéo đến cực hạn.
Toàn bộ thân hình Alpha bị kéo nghiêng, chân nó trượt dài trên nền đất vỡ vụn, một bên sườn rách toạc, pixel đỏ không ngừng bắn ra như những đốm lửa tàn.
"HAAAH!!"
Khi nhận ra Ren đang nhìn, cô mỉm cười, một nụ cười mệt mỏi nhưng đầy thỏa mãn.
Nhưng lần này....
Lớp lông đen dày của nó bắt đầu tan rã thành hàng nghìn mảnh pixel đỏ rực, từng mảnh một cuốn theo cơn gió lạnh buốt.
Alpha rú lên điên cuồng, toàn bộ thân hình khổng lồ của nó chấn động, loạng choạng lùi lại. Chân trước vừa bị phá hủy của nó run rẩy, không còn đủ sức chống đỡ trọng lượng cơ thể.
Xé rách lớp da dày như sắt.
Và đó chính là khoảnh khắc chí mạng.
Chính là thời điểm kết liễu.
Nhưng lần này, trong âm thanh vang vọng đó, sự cuồng nộ đã không còn thuần túy là cơn giận dữ điên cuồng...mà đã pha lẫn một tia hoang mang, một sự mất kiểm soát rõ ràng.
CẬU KHÔNG ĐỂ LỠ CƠ HỘI!
Ren xoay kiếm, lưỡi thép bạc lóe lên trong bóng tối. Một nhát chém sắc bén và tàn nhẫn, quét ngang phần chân của con Alpha, đẩy nó vào thế mất thăng bằng.
[Bạn đã lên 1 cấp] (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không phải một người cứu rỗi.
Chương 74: Chiến thắng trong màn đêm.
Cậu chỉ đơn giản là muốn sống sót.
Ren không biết nên đáp lại thế nào. Cậu cũng không chắc mình có thực sự mạnh hay không.
Argo nhảy xuống từ một tán cây gần đó, đáp đất nhẹ nhàng như một con mèo. Cô khoanh tay, nhìn Ren bằng ánh mắt nửa tò mò, nửa thích thú.
“Tôi còn nợ một đống. Không được ăn bớt.”
Cơ thể cậu bật vọt về phía trước, tăng tốc như một tia chớp xé toạc màn đêm.
Cô thở dốc, mồ hôi lấm tấm trên trán, nhưng ánh mắt vẫn sáng rực, không hề có dấu hiệu của sự kiệt sức.
“Còn nhỏ thế thì cậu cần gì nhiều tiền?” Người chỉ huy nheo mắt.
Ren nghiến răng, toàn bộ cơ bắp gồng cứng, dồn toàn bộ trọng lượng cơ thể vào thanh kiếm.
[Cấp độ hiện tại: Lv 6]
Thế nhưng...bọn họ vẫn đang đứng đây.
Một cơn gió khẽ lướt qua, mang theo không khí lạnh lẽo của màn đêm.
Không gian quanh nó méo mó, vặn vẹo trong thoáng chốc trước khi hoàn toàn trở về hư vô.
Con quái vật giật nảy, rống lên một lần nữa, nhưng tiếng gầm của nó nghẹn lại khi một lưỡi hái sắc lẻm bổ xuống từ bên sườn!
Chỉ còn lại tiếng gió, và nhịp đập dồn dập của một trái tim chưa nguôi nhiệt huyết chiến đấu.
Ren cứng người. Cậu không quen với điều này.
“Tôi cần tiền.”
Alpha gầm lên, một âm thanh xé rách màn đêm, rung chuyển cả không gian.
[Bạn nhận được... Broken Oath (Lời Thề Vỡ Nát)]
Nó vẫn còn ba mắt...nhưng với tốc độ này, từng đôi một sẽ bị xóa sổ khỏi tầm nhìn của nó. Và đến khi không còn gì để thấy nữa, nó sẽ không thể làm gì ngoài chờ c·hết.
Nhưng dù vậy...
....
Nhưng...
Họ di chuyển nhanh và uyển chuyển như những vũ công.
Ngay khoảnh khắc đó.
Ông nhìn Ren thật lâu.
Những tiếng hò reo bật lên, cuộn trào như cơn sóng dữ, lan tỏa từ cổng thành ra khắp mọi nơi.
Và rồi...
Cậu đã sống sót.
Nhưng lần này...
Một lát sau, những đôi mắt đó biến mất dần, từng con một lùi sâu vào rừng, cho đến khi không còn bóng dáng nào nữa.
[Bạn đã đánh bại Alpha Giant Elite Dire Wolf.]
Nhưng bọn họ không cho nó cơ hội vùng thoát...ba con người nhỏ bé bao vây con quái vật khổng lồ.
Ông nhìn Ren chằm chằm, biểu cảm hoàn toàn trống rỗng.
Thanh hp còn lại 2.
“Hả?”
Ren chầm chậm buông lỏng bàn tay đang siết chuôi kiếm. Lưỡi kiếm của cậu vẫn còn vương những vệt pixel đỏ, nhưng… nó đã hoàn thành nhiệm vụ.
Ông đưa mắt nhìn quanh: những người đã sẵn sàng c·hết, những người đã kiên cường chống chọi dù biết rằng cơ hội sống sót gần như bằng không.
Toàn bộ cơ thể khổng lồ của nó co giật dữ dội, móng vuốt cào nát mặt đất trong tuyệt vọng.
“Cảm ơn.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.