Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 73: Không Đường Lui.
Bốp!
Nhát chém trúng đích.
Một bóng người lướt qua từ bên trái. Asuna.
Nhưng Ren đã kịp vung kiếm.
Ren siết chặt chuôi kiếm, cậu không lùi lại nữa. Lưỡi kiếm của cậu vạch ra những vệt sáng bạc trong không khí, phản chiếu ánh trăng nhạt nhòa trên cao.
Thế giới quay cuồng.
Cô trơ mắt nhìn...
Những phân thân mờ ảo của Alpha Giant Elite Dire Wolf không chỉ là những cái bóng vô hồn hay những tàn ảnh do tốc độ quá nhanh tạo ra.
"TẤN CÔNG!!"
Quá nhanh.
Một cái bóng khổng lồ đổ ập xuống cậu...
Ren không cần quay đầu cũng biết ai vừa bắn.
Cậu không phải con mồi.
Chỉ có một con quái vật thực sự đang nhìn xuống cậu.
Ánh mắt cô quét nhanh qua bầy sói, cố tìm ra cơ thể thật của Alpha, nhưng tất cả đều giống nhau, đều có cùng tốc độ, cùng ánh mắt, cùng một nụ cười đầy thú tính ẩn hiện dưới ánh trăng.
Cậu không còn đơn độc.
Nhưng cậu không có thời gian để nghỉ.
Một lực v·a c·hạm khủng kh·iếp đập thẳng vào người cậu, thô bạo và không khoan nhượng. Cơ thể cậu như bị một cú đấm sắt nện thẳng vào ngực, quăng cậu bay về phía sau như một con rối bị cắt dây.
Một mũi tên thứ hai.
Không còn đường lui.
Một đường chém từ dưới lên, sắc bén và dứt khoát. Một vệt sáng xám bạc xé rách không gian, đập tan ảo ảnh của con quái vật đang lao tới, biến nó thành những mảnh pixel đỏ thẫm vỡ vụn trong không khí.
Keng!
Cậu chỉ kịp thấy ánh thép lấp lánh trước khi thân hình đồ sộ kia bị ghim xuống đất.
Câu nói ấy không phải là một lời cảnh báo, cũng không phải là một sự nhắc nhở, mà là một sự thật trần trụi, lạnh lẽo như gió đêm tràn xuống từ những rặng núi xa xăm, siết chặt lấy từng nhịp thở của những kẻ còn trụ lại trên chiến trường.
Ren không lùi bước.
Dù chúng vẫn còn hung tợn, dù cơn thịnh nộ của Alpha Elite Dire Wolf vẫn đang bao trùm chiến trường như một cơn bão...
Nhưng cậu không cần phải nhìn.
Không còn những hình ảnh mờ ảo. Không còn những ảo giác di chuyển trong bóng tối...chúng đã tụ hợp lại.
Bàn tay cậu siết chặt chuôi kiếm đến mức các khớp ngón tay trắng bệch, cơ bắp căng ra khi toàn bộ sức mạnh được dồn vào đòn t·ấn c·ông duy nhất.
Alpha phản ứng ngay lập tức.
Nếu phải c·hết, ít nhất cũng phải c·hết với thanh kiếm trong tay.
Giọng nói của người chỉ huy vang lên từ trên cao, rành rọt và nặng trịch như một lưỡi kiếm chém xuống số phận của những kẻ đứng dưới.
Một cơn gió dữ dội quét qua từ phía sau. Ầm!
Những người chơi khác, đã đến.
Ren sững lại một giây, rồi một bóng người khác lại lướt qua bên cạnh.
Lưỡi kiếm cắt xuyên qua lớp lông dày và làn da rắn chắc, để lại một đường rạch sâu hoắm, nơi những mảnh pixel đỏ tóe ra như những giọt máu vỡ vụn.
Tia lửa bắn ra từ điểm v·a c·hạm, xoáy lên như những con đom đóm đỏ rực, thoáng sáng lên rồi tắt ngấm vào màn đêm.
"Bọn họ là viện binh của chúng ta!" Argo quát lên, vừa lùi lại để tránh một đòn t·ấn c·ông. "Họ sẽ cầm chân lũ sói và đám bóng đen!"
Alpha Giant Elite Dire Wolf đã không cho phép điều đó.
Không chút do dự, cô lao tới với tốc độ như một cơn gió, thanh kiếm trong tay vẽ một vòng cung sắc bén.
Con sói không biến mất ngay lập tức.
...chỉ một chút thôi, nhưng cũng đủ để cứu cậu khỏi bị nghiền nát dưới những móng vuốt sắc nhọn như lưỡi dao.
Thanh kiếm vung xuống, nhắm thẳng vào cổ họng Alpha.
Bốn chân của Alpha căng ra. Những móng vuốt sắc bén cắm sâu xuống đất, tạo thành những vết hằn gồ ghề trên lớp đất đá. Nó không lao vào ngay lập tức. Nó đang chờ.
Cậu xoay kiếm...
Và bật dậy.
Tiếng kim loại xé toạc màn đêm, vang lên sắc bén như một tia chớp rạch ngang bầu trời tối tăm, át đi cả âm thanh gầm gừ đầy giận dữ của con dã thú khổng lồ.
Cậu nghiến răng, buộc cơ thể phải phản ứng theo bản năng, hạ thấp trọng tâm, nghiêng người lách sang một bên để né tránh, đồng thời xoay kiếm thành một vòng cung sáng bạc, chém ngang vào kẻ địch gần nhất.
Tim cô đập nhanh đến mức tưởng chừng như chỉ cần thêm một nhịp nữa, nó sẽ tự xé toạc lồng ngực để tìm đường trốn chạy.
Nhưng Ren không cần nhìn. Cậu cảm nhận được.
Thời gian chậm lại.
Hàm răng sắc bén của một trong những phân thân đang lao tới cô, phản chiếu ánh trăng bạc như một lưỡi kiếm tử thần chuẩn bị hạ xuống.
Tiếng kim loại v·a c·hạm rít lên giữa màn đêm.
Không chỉ một.
Cậu chỉ có một lựa chọn duy nhất..
Ánh kiếm lóe lên từ nhiều phía.
Chúng có trọng lượng, có sự hiện diện, có sát ý bủa vây như một mạng lưới chặt chẽ không kẽ hở, khiến bất kỳ ai còn đứng vững cũng không thể không cảm nhận được thứ áp lực khủng kh·iếp đang bóp nghẹt cơ thể mình.
Không chút chần chừ, cậu lao lên.
Không có dấu hiệu báo trước. Không có tiếng động vang lên từ trước. Chỉ có bóng tối bị xé toạc, chỉ có gió bị đẩy lùi bởi tốc độ kinh hoàng của những kẻ săn mồi.
Lưng cậu đập mạnh xuống đất, hơi thở bị siết nghẹn trong cổ họng. Đau. Đau đến mức cậu không thể suy nghĩ được gì trong vài giây. Chỉ có cơn nhức buốt lan từ vai xuống cánh tay, nhói lên theo từng nhịp đập của trái tim.
Mà là lưỡi kiếm.
Nó gầm lên một tiếng trầm thấp, thân hình méo mó dưới ánh trăng, nhưng thay vì tan biến như những con quái vật thông thường, nó chỉ lùi lại một bước, rồi ngay lập tức gầm rú và lao tới lần nữa, không hề có dấu hiệu suy yếu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Một giọng nói quen thuộc vang lên giữa chiến trường hỗn loạn:
Và rồi, chúng lao đến.
Ông ta chưa từng lỡ tay một lần nào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Những đôi mắt đỏ rực ẩn hiện trong bóng tối, lập lòe như những ngọn lửa ma trơi nhảy múa trên bãi tha ma, mang theo hơi thở c·hết chóc len lỏi vào từng kẽ hở trong sự cảnh giác của con người.
Nó hất móng vuốt lên, đập mạnh vào lưỡi kiếm của Asuna với một lực kinh hoàng, tiếng kim loại v·a c·hạm vang lên chói tai.
"Không thể thắng trong tình trạng này. Nếu có cơ hội… hãy rút lui."
Không kịp suy nghĩ, Ren lập tức lăn mình khỏi vùng nguy hiểm, cảm nhận luồng gió hung tợn lướt sát qua da thịt, mang theo hơi thở nóng rực của dã thú cùng mùi tanh nồng của máu, một mùi hương đặc quánh, nặng trĩu mùi c·hết chóc.
Móng vuốt của nó rạch toạc không gian.
“Bên phải!”
"Tập trung hạ từng con một! Đừng hoảng loạn!"
Alpha gầm lên, dữ dội hơn bao giờ hết.
Một lượng sát thương khổng lồ hiện lên trên đầu con quái vật, thanh hp của nó đang giảm dần.
Rầm!
Không. Không phải chờ, nó đang trêu đùa cậu.
Nhưng ngay khoảnh khắc đó...
Nhưng Alpha vẫn chưa gục.
Chúng di chuyển lặng lẽ, không một tiếng động, như thể những thực thể không thuộc về thế giới này, lướt đi trên nền đất phủ đầy dấu vết giao tranh.
Ren siết chặt chuôi kiếm. C·hết tiệt. Cậu đã đoán đúng.
Một mũi tên sắc bén lao v·út qua màn đêm, xé toạc khoảng không u tối, xuyên thẳng vào hốc mắt trái của Alpha với một độ chính xác tuyệt đối.
"Chia nhỏ chúng ra! Đừng để chúng tập trung lại!"
Bởi vì lần đầu tiên trong suốt trận chiến này...
Không chút chần chừ, cậu gồng chặt cơ bắp, dồn toàn bộ sức mạnh vào đôi chân. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cú đánh mạnh đến mức đẩy cô bật ngược ra sau, nhưng Asuna vẫn kịp xoay người giữa không trung, dồn lực vào chân và tung một cú đá thẳng vào đầu con sói.
Argo!
Nếu chạy trốn, cậu sẽ c·hết. Nếu sợ hãi, cậu sẽ c·hết.
Giọng của Asuna vang lên, như một tiếng chuông báo động vang lên trong hộp sọ cậu.
Nhưng điều đó cũng nghĩa là chúng có thể g·iết cậu.
Mà là sự khinh thường.
C·hết tiệt. Cậu đã quên mất một điều quan trọng.
Một tiếng gầm khẽ thoát ra từ cổ họng nó. Không phải là tiếng gầm giận dữ, không phải là một lời cảnh báo.
Hơi thở cô gấp gáp nhưng bị kìm nén một cách vô thức, như thể nếu cô phát ra bất kỳ âm thanh nào, thứ gì đó trong màn đêm này sẽ ngay lập tức bị kích động và nhảy xổ vào cô.
Âm thanh chát chúa vang lên giữa bóng tối, chấn động cả không gian như một tia sét nổ tung trong đêm đen.
Quá chậm.
Alpha không chỉ là một con sói khổng lồ. Không chỉ là một con boss khu vực.
Nhưng kẻ cầm kiếm không dừng lại.
Nó là một kẻ săn mồi.
Lưỡi kiếm của Ren cắt ngang quỹ đạo lao xuống của Alpha, không đủ mạnh để chặn đứng hoàn toàn cú vồ tàn bạo, nhưng vừa đủ để làm chệch hướng đòn t·ấn c·ông...
Tiếng kim loại va vào răng nanh.
Hàm răng sắc bén lấp lóe trong ánh sáng bạc.
Một tiếng gầm như sấm rền xuyên thủng bầu trời, như một lời tuyên án không thể thay đổi.
Cậu không thể để bị săn đuổi mãi mãi.
Không khí bị ép ra khỏi phổi trong một cú sốc tàn bạo. Từng khớp xương trong cơ thể cậu như muốn gãy nát khi lăn lộn trên mặt đất.
Một tiếng hô xé toạc bầu không khí đông cứng.
Mặt đất dưới chân cậu đã vương đầy những vụn đỏ, vẫn đang tan biến vào hư vô như thể chúng chưa từng tồn tại.
Một kiếm sĩ! Trong bộ giáp sắt cứng cáp.
Ren xoay người, chạm mắt với cô qua khoảng trống giữa những nhát chém. Cô không chiến đấu, cô chỉ huy.
Hàm răng của nó lấp lánh ánh bạc trong ánh trăng.
Và cậu....cậu chính là con mồi.
Nhưng ngay lúc nó định phản công.
Không phải ánh trăng.
Nó lùi lại một bước, đầu giật mạnh về phía sau, từng mảnh pixel đỏ bắn tung tóe từ hốc mắt bị phá hủy, tan biến thành những tia sáng lập lòe trước khi rơi xuống đất.
Alpha đáp xuống mặt đất với một lực nặng trịch, móng vuốt của nó cắm sâu vào nền đá cứng, khiến những vết nứt nhỏ lan rộng ra xung quanh, như thể mặt đất cũng đang rên rỉ dưới sức nặng kinh hoàng của nó.
Mà là một tiếng cười.
Nhưng thế trận đã thay đổi.
Khoảnh khắc đó, Alpha cũng lao xuống.
Phập!
Những con sói bắt đầu lùi lại.
Con sói khổng lồ gầm lên, âm thanh chấn động cả không gian, những cơn rung động truyền qua mặt đất dưới chân Ren.
Mito lùi lại theo phản xạ, đôi mắt mở lớn.
Cậu cảm nhận được cả luồng gió gào thét giữa hai người. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lần này, ghim thẳng vào mắt phải.
Một nhát chém ngang...nhanh đến mức không thể theo dõi bằng mắt thường. Một cú đâm thẳng, chính xác như thể đã luyện tập hàng ngàn lần.
Cậu không có thời gian để sợ hãi.
Người chỉ huy.
Alpha.
Asuna cũng không khá hơn. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng từng sợi thần kinh trong người đang căng ra đến giới hạn, từng khớp ngón tay đã trắng bệch vì lực siết chặt chuôi kiếm.
Một… hai… ba… mười bốn… càng đếm, càng cảm thấy tuyệt vọng.
Một lưỡi giáo lao tới, xuyên thẳng vào sườn con sói đang bổ nhào vào Ren.
Cơn lạnh chạy dọc sống lưng cậu.
Chương 73: Không Đường Lui.
Chúng không chỉ là ảo ảnh yếu ớt. Chúng là thực thể.
Phập!
Lưỡi kiếm ấy không chỉ lóe lên một lần. Nó không chỉ là một tia sáng đơn độc giữa bóng đêm tuyệt vọng này.
Một tia sáng bạc lóe lên.
Cậu nhìn thấy ánh mắt của nó.
Mito nuốt xuống một ngụm nước bọt khô khốc. Tay cô đã siết chặt lấy cán lưỡi hái đến mức cảm giác tê rần lan ra khắp cánh tay, nhưng cô không dám thả lỏng, dù chỉ trong giây lát.
Điều đó nghĩa là chúng có thể bị g·iết.
Nó lắc mạnh đầu, gầm lên đầy giận dữ, toàn bộ cơ thể run lên vì cơn thịnh nộ đang bùng cháy trong huyết quản. Dù một mắt đã bị phá hủy, những đôi mắt còn lại vẫn rực cháy trong bóng tối, lạnh lùng, tàn nhẫn, khóa chặt mục tiêu của nó...Ren.
Không.
Thanh kiếm của người chơi này vạch ra một vòng cung sắc bén, đánh bật hàm răng nanh của cái bóng, Alpha Dire Wolf đang gầm gừ sau lưng cậu.
Cậu không có thời gian suy nghĩ.
Nhưng ngay lúc ấy...
Cậu đứng đó, nhưng không đơn độc giữa bầy sói.
Mito không kịp phản ứng.
Lần này, là cơ thể thật.
Không phải ánh mắt của một con thú hoang đơn thuần. Không phải bản năng g·iết chóc vô tri.
Nắm chặt thanh kiếm.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh. Đến mức Ren thậm chí không kịp quay đầu lại để quan sát hết.
Nhưng cơ hội ấy....không tồn tại.
Nhưng cậu không có thời gian để thở.
Chúng không dừng lại. Bầy sói di chuyển như một cơn lốc cuồng bạo, mỗi bước chân đều khiến mặt đất rung lên, từng cặp mắt đỏ rực như hằn lên một lời nguyền t·ử v·ong.
Những người chơi vừa đến không chờ đợi. Họ không do dự. Họ lao vào trận chiến.
Và lao thẳng về phía trước.
Nhưng trước mắt cậu, những con quái vật khác vẫn đang di chuyển, vẫn đang gầm rú, vẫn đang vây quanh, vẫn chưa dừng lại.
Ren...!
Lưỡi kiếm của Ren chạm thẳng vào hàm răng của con sói đang lao đến, tạo ra một xung kích mạnh đến mức đẩy lùi cả hai về phía sau.
Mệnh lệnh dứt khoát. Những người chơi ngay lập tức phối hợp theo bản năng.
Alpha chao đảo.
Một đường kiếm hoàn hảo, sắc bén và chuẩn xác. Lưỡi kiếm cắt xuyên qua lớp lông dày, bổ vào phần cơ thể đang lao tới. Những mảnh pixel đỏ tóe ra như những giọt máu lơ lửng trong không khí, vỡ tan như kính vỡ, nhưng…
Ren nghiến chặt răng. Một cảm giác nóng bỏng trào dâng trong ngực cậu, một cơn sóng dữ của cảm xúc đan xen giữa tức giận, thất vọng và một ý chí bùng cháy.
Và rồi....
Cú vung kiếm của cậu chỉ đủ để cản lại đòn t·ấn c·ông đầu tiên, nhưng ngay lập tức, ba cái bóng khác đã xuất hiện, bủa vây cậu từ ba hướng khác nhau.
Một tia sáng xám bạc rạch ngang bầu trời.
Từ nhiều hướng, những lưỡi kiếm và ngọn thương đồng loạt giáng xuống. Một hàng người chơi cầm khiên lao lên phía trước.
Từng nhóm ba đến bốn người hình thành, v·ũ k·hí đan xen, di chuyển như một đội quân thực sự.
Nó giờ chỉ còn lại ba. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không còn chút do dự nào, chỉ có tốc độ, độ chính xác, và sức mạnh.
Khoảnh khắc Ren cần đã đến.
Luồng không khí dao động đột ngột. Tiếng móng vuốt xé gió, lao thẳng về phía cậu với tốc độ kinh hoàng.
Chúng như những bản sao hoàn hảo, từng bước đi không hề chệch nhịp, như thể được điều khiển bởi một ý chí duy nhất, một trí tuệ duy nhất, nhưng cũng chính vì vậy mà chúng trở nên quái dị đến mức làm người ta rợn tóc gáy.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.