Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 56: Bóng Đen Lặng Lẽ.
Ren cau mày. “Nếu cô không có ý xấu, vậy tại sao lại theo dõi tôi?”
Cô gái chậm rãi bước tới một chút, rồi dừng lại ngay tầm nguy hiểm của ngọn giáo.
Bóng dáng kia không nhúc nhích.
Gió chiều thổi qua khu đồng cỏ, mang theo hơi lạnh của bóng đêm còn sót lại.
Cô gái nghiêng đầu, như thể đang cân nhắc xem có nên trả lời không. Cuối cùng, cô ta nhún vai.
Cậu phải quyết định.
Cô gái không trả lời ngay. Cô ta đưa tay lên cằm, như thể đang suy nghĩ điều gì đó, rồi chậm rãi bước đến gần hơn.
“Cần gì không, nhóc?” Ông ta hỏi mà chẳng thèm ngẩng lên.
Nhưng nếu cô ta biết gì đó về con sói…
Cô ta trông trạc tuổi cậu vậy...
Dưới ánh sáng ban ngày, nơi này trông bình thường đến mức khó tin....chỉ là một bãi cỏ hoang với vài bụi cây rải rác, không có dấu hiệu của sự nguy hiểm nào.
Cô ta nghiêng người về phía trước, giọng nói trở nên trầm hơn.
Cô ta biết.
Người kia...Hắn? Không.....một cô gái?
Argo quan sát cậu một lúc, rồi nheo mắt. “Nhưng mà này, tôi sẽ cho cậu một lời khuyên miễn phí nhé.”
Nhưng Cậu cũng không thể không làm gì...
Ren do dự một thoáng. Nếu nói ra, liệu ông ta có nghĩ cậu điên không? Nhưng rồi, cậu nhớ lại ánh mắt nghiêm nghị của vị chỉ huy, nhớ lại hình ảnh con sói với ánh mắt rực cháy trong bóng tối.
Rồi một ngón tay khác chĩa thẳng vào Ren.
Ren cau mày. “Cô định bán thông tin về tôi?”
Một cơn gió khác lướt qua, mang theo mùi hương nhàn nhạt của đất ẩm và thứ gì đó…
Con đường dẫn ra ngoài thị trấn đang chờ đợi. Và bên kia ranh giới đó, sự thật về con quái vật kia đang đợi cậu khám phá.
Dấu vết của cuộc giao tranh đêm qua đã mờ dần, nhưng nếu nhìn kỹ, cậu vẫn có thể thấy những vết xước trên thân cây gần đó....những vết cào sâu hoắm như thể ai đó đã dùng móng vuốt cào mạnh lên gỗ.
“Cô là ai?” Cậu hỏi, cố giữ giọng nói điềm tĩnh.
“Ừ, tò mò về một kẻ lủi thủi một mình, nhưng lại đi thẳng vào khu vực có dấu vết của con sói khổng lồ.” Đôi mắt cô gái lóe lên. “Cậu có vẻ là một tay mơ, nhưng cũng không hẳn vô dụng, đúng không?”
Argo quan sát cậu, rồi khẽ nghiêng đầu, nụ cười nhếch lên đầy ẩn ý.
Trái tim của cậu như dừng lại trong một phần giây.
Cậu dừng lại. Có ai đó đang theo dõi mình?
Người bán hàng nói, giọng điệu có phần trầm ngâm. “Nhưng tôi khuyên cậu… nếu dấu vết đó còn mới, đừng cố đi theo nó. Chỉ cần biết nó đang ở đâu và rời khỏi nơi đó ngay lập tức.”
Cô ta đứng dậy, phủi tay, không hề tỏ ra hoảng loạn vì bị phát hiện. Ngược lại, khóe môi còn vẽ lên một nụ cười đầy ẩn ý.
Đúng lúc đó....
Nó đã ở đây… Mình không tưởng tượng ra chuyện đó.
Nếu đó là một người chơi… hoặc tệ hơn, một kẻ có ý đồ xấu, thì chỉ một cử động sai lầm cũng có thể đặt cậu vào nguy hiểm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Argo bật cười. “Tất nhiên. Tôi đâu có nghĩa vụ giúp đỡ miễn phí, nhỉ?”
“…Cậu chắc chứ?”
“Cảm ơn ông.” Cậu nói, đưa ra số tiền vừa đủ rồi quay lưng rời đi.
Dường như, cuộc gặp gỡ này… không đơn giản chỉ là tình cờ.
Không khí trở nên nặng nề hơn hẳn. Ren đứng yên, cố gắng điều chỉnh hơi thở trong khi đôi mắt vẫn dán chặt vào bóng dáng mờ ảo giữa những tán lá.
Ren cảm thấy một sự bất an dâng lên.
Ren không đáp, nhưng trong lòng khẽ siết lại.
Chương 56: Bóng Đen Lặng Lẽ.
Cậu dừng lại trước một quầy bán vật phẩm đơn giản. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Argo bật cười khẽ, rồi nhún vai. “Tôi là một informant, nhóc à. Những thứ bí ẩn luôn là hàng hóa đắt giá trong cái thế giới này.”
Quay lưng lại con đường quen thuộc dẫn về nhà trọ, Ren hướng thẳng đến khu chợ.
“Cái này sẽ giúp cậu.”
“À, chẳng có gì đâu.” Cô ta xoay người, bước vài bước rồi dừng lại. “Chỉ là nếu tôi đã phát hiện ra một con chuột nhỏ chạy loanh quanh gần lãnh địa của con sói, thì tôi không thể không tự hỏi...con chuột nhỏ này đang trốn chạy, hay đang săn mồi?”
Cậu lấy túi bột ra, rắc một ít lên nền đất. Ban đầu, chẳng có gì xảy ra.
Ren cầm lấy nó, cảm nhận trọng lượng nhẹ trong tay. “Gì đây?”
Một người đàn ông đứng tuổi đang kiểm kê lại đống hàng hóa, những chai lọ thủy tinh phát ra ánh phản chiếu nhạt dưới ánh sáng.
Nhưng cậu cũng không thể mạo hiểm mà không có gì trong tay.
Cậu nheo mắt. “Vậy cô thực sự chỉ đến đây để buôn bán thông tin?”
Argo nhún vai. “Nếu cậu thực sự muốn biết, tôi có thể cung cấp thông tin… với một cái giá hợp lý.”
Nhưng chỉ sau vài giây, những đường vân mờ nhạt dần hiện lên....một dấu chân lớn hơn bất kỳ con sói nào mà cậu từng thấy, móng vuốt in sâu xuống đất.
Đặc biệt hơn...cô ta bao nhiêu tuổi mà cứ nói câu nào lại gọi cậu là “Nhóc” câu đó chứ?
Ren giữ im lặng, mắt vẫn dán chặt vào người đối diện.
Bóng đen chợt nhào ra khỏi nơi ẩn nấp, rơi thẳng đến trước mặt của Ren. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngón tay cô ta giơ lên, vẽ một vòng tròn trong không khí.
Cậu không thích cách cô ta nói chuyện...cái kiểu như thể cô ta biết nhiều hơn những gì cậu có thể đoán được.
Trái với tưởng tượng của Ren, gã bí ẩn theo dõi cậu đáng lẽ phải là vài tên côn đồ to con với khuôn mặt ác ôn đầy những vết sẹo...
“Có loại bẫy nào dùng để theo dõi dấu vết không?” Cậu hỏi.
“Gì đây? Nhìn tôi như thể tôi sắp ăn thịt cậu vậy.” Cô ta cất giọng, có chút trêu chọc.
“…Tò mò?”
“Chậc chậc, không lịch sự chút nào.” Cô ta khoanh tay, giả vờ tỏ vẻ thất vọng. “Người ta chào hỏi mà không thèm đáp lại, đúng là thiếu tinh thần giao lưu.”
Những quầy hàng dọc hai bên đường vẫn nhộn nhịp tiếng người. Mùi da thuộc, sắt nung và thảo mộc phảng phất trong không khí.
Ren siết chặt tay hơn. “…Ý cô là gì?”
“Một là kẻ ngốc.”
Mái tóc nâu vàng hơi rối xù, đôi mắt sắc sảo lấp lánh tia tinh quái.
Người bán hàng dừng lại, cuối cùng cũng chịu ngước lên nhìn cậu một chút. “Lần theo dấu vết? Cậu đang săn thứ gì à?”
Người đàn ông im lặng một lúc lâu, rồi lẳng lặng cúi xuống, lục lọi bên dưới quầy hàng. Một lát sau, ông ta đặt lên bàn một túi nhỏ màu đen.
“Vì tôi tò mò.”
Ren kéo chặt áo khoác, bàn tay vô thức chạm vào túi bột đánh dấu trong thắt lưng.
Một người chơi… nhưng không giống bất kỳ ai cậu từng gặp.
Gió lại thổi qua, mang theo mùi hương bí ẩn khi nãy. Hương hoa pha lẫn chút hơi đất ẩm, nhẹ nhàng nhưng ám ảnh.
Ren không trả lời ngay. Cậu không dám buông lỏng cảnh giác khi còn chưa rõ người này là ai, và quan trọng hơn....cô ta đã theo dõi cậu bao lâu rồi?
“Con sói đó không chỉ đơn thuần là một con quái vật đâu.”
“Bình tĩnh nào, nhóc. Tôi không phải kẻ thù của cậu đâu.”
Ren nheo mắt. ‘Một Informant? Nếu đúng vậy, thì việc cô ta xuất hiện ở đây hẳn không phải ngẫu nhiên.’
Cô gái bật cười khẽ, nhưng trong ánh mắt không có chút đùa cợt nào.
Ren cúi xuống, mắt quét qua mặt đất.
Gió lạnh lùa qua, mang theo cảm giác ớn lạnh dọc sống lưng Ren.
Thuốc hồi phục, bẫy, hay ít nhất là thứ gì đó để cảnh báo nếu con sói xuất hiện lần nữa…
Cảm giác gai lạnh chạy dọc sống lưng, Ren chậm rãi ngẩng đầu lên.
“Cậu đang điều tra con sói, đúng không?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ren gật đầu.
Ánh sáng phản chiếu từ đôi mắt ấy có gì đó khác lạ....không phải thứ hung dữ bản năng của một con thú hoang, mà mang theo sự quan sát đầy tính toán.
Ren lùi lại một bước, tay vẫn siết chặt thanh kiếm, cậu vẫn chưa sẵn sàng cho một cuộc pk đối đầu giữa những người chơi...
Ren siết chặt nắm tay. Dấu vết này còn rất mới.
Một cô gái nhỏ nhắn, khoác trên mình chiếc áo choàng hơi cũ, phần mũ trùm đầu bị xô lệch do cú tiếp đất vội vàng.
Ren siết chặt bàn tay quanh chuôi v·ũ k·hí. Cảm giác bị một người lạ đọc vị dễ dàng thế này khiến cậu không thoải mái chút nào.
Ren khẽ siết chặt bảng nhiệm vụ trong tay. Cảm giác lạnh lẽo của mảnh giấy như một sự nhắc nhở âm thầm về quyết định mà cậu sắp đưa ra.
Cậu cần chuẩn bị. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ren không hạ v·ũ k·hí. “Cô theo dõi tôi chỉ vì tò mò?”
Một khoảng lặng bao trùm.
Ren không đáp, chỉ im lặng quan sát. Không có biểu tượng của NPC trên đầu cô ta...nghĩa là đây là một người chơi.
Thì...Ren lại không cảm nhận được chút ác ý nào.
Cô ta dừng lại, nở một nụ cười tinh quái.
‘Mình sẽ làm. Nhưng trước đó…’
Cô gái nhếch môi cười. “Nhóc, để tôi nói cho mà nghe...trong cái thế giới này, chỉ có hai kiểu người đi lạc đến những nơi nguy hiểm.”
Tim Ren đập mạnh trong lồng ngực. Cậu có nên chạy không? Hay thử tiếp cận?
Ren liếc qua hàng hóa, lưỡng lự. Số tiền hiện tại của cậu không nhiều, cậu không thể mua thứ gì quá đắt đỏ.
“Yo.”
“Hai là kẻ có thứ gì đó đáng để giấu.”
“Cậu cũng thấy dấu vết lạ ở đây rồi nhỉ?” Argo tiếp tục, giọng điệu thản nhiên như thể cô ta chỉ đang tán gẫu. “Nó không thuộc về một con sói bình thường. Mà thú vị hơn....”
Không phải sói.
Nhưng cảm giác bất an vẫn len lỏi trong lòng cậu.
“Giant Elite Dire Wolf.” Cậu nói khẽ.
Ren giật mình. “…Ý cô là sao?”
...có chút hương hoa, nhưng Ren không nhận ra được là của loài hoa nào, có thể là mùi nước hoa.....
Bước chân cậu chậm lại khi đến gần khu vực mà đêm qua đã xảy ra cuộc t·ấn c·ông.
“Người buôn thông tin. Cậu có thể gọi tôi là Argo the rat..” Cô ta nói, một cách đơn giản, với thái độ nhẹ nhàng.
Ren chầm chậm lùi lại, bàn tay siết nhẹ cán kiếm. Cậu không chắc mình có nên lên tiếng hay không.
Liệu cậu có nên tin Argo không?
“Một loại bột đánh dấu. Rắc lên mặt đất, nó sẽ phản ứng với dấu chân của sinh vật cậu đang theo dõi, khiến dấu vết phát sáng trong bóng tối. Nó có thể thay thế một phần nào kỹ năng tra tìm dấu vết.”
Xa xa, giữa những tán cây, có thứ gì đó phản chiếu ánh sáng.
Ren vẫn nắm chặt thanh kiếm, mũi kiếm sắc bén vẫn chỉ thẳng vào người Argo. “Cô muốn gì?”
Ren cứng người.
“Còn tùy.” Cô ta nhún vai, ra vẻ vô tội. “Nhưng tôi cũng không có ý định làm khó cậu đâu.”
Người bán hàng nhíu mày, ánh mắt trở nên sắc bén hơn.
Ren siết nhẹ tay cầm túi bột. Lời cảnh báo ấy không phải không có lý, nhưng lúc này, cậu không còn đường lui nữa.
Cậu không muốn trở thành mục tiêu của một người chuyên buôn tin tức, đặc biệt là khi cậu chẳng có gì đáng giá ngoài chính bản thân mình.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.