Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 103: Lửa tàn.
Mãi một lúc sau, cô mới chậm rãi mở mắt, hàng mi khẽ rung động trong ánh nắng mờ nhạt.
Cơn gió sớm thổi qua, làm mái tóc nâu dài của cô khẽ bay, phản chiếu ánh mặt trời buổi sớm.
Cậu có thể thấy sự hối lỗi trong đôi mắt ấy, không chỉ vì cô đã ngủ quên, mà còn vì Nautilus đã âm thầm gánh vác phần việc đáng lẽ thuộc về cô.
Yuna không phản đối, chỉ gật đầu, ánh mắt vẫn dõi theo bầu trời xanh nhạt phía xa.
Lần này, giọng cô kiên định hơn. Không còn sự bối rối hay hối lỗi, mà là một sự quyết tâm đơn giản nhưng chân thành.
Mái tóc đen dài của cô hơi bù xù, vài sợi xõa xuống trán khi cô chống cằm lên đầu gối, đôi mắt nâu phản chiếu ánh sáng vàng dịu của buổi sớm.
Cậu ta có thể ăn khi thức dậy, hoặc không, điều đó tùy vào cậu ta.
Và cứ thế, dưới bầu trời trong vắt của buổi sáng, ba người họ tiếp tục hành trình của mình.
Yuna cũng không phản đối.
Cậu không có nhiều nguyên liệu để nấu nướng, cũng không cần thứ gì quá cầu kỳ, ăn để sống, không phải để tận hưởng.
Không gian xung quanh tĩnh lặng đến mức cậu có thể nghe rõ cả nhịp thở chậm rãi của Nautilus và tiếng gió khẽ lay động những tán cây xa xa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dáng vẻ đó không giống như một người đang ngủ sâu, mà giống một kẻ đã gắng gượng quá lâu và cuối cùng không thể chống lại cơn mệt mỏi.
Ánh sáng ban mai phủ lên cả ba người họ, dịu nhẹ nhưng cũng mong manh đến lạ.
Mỗi khi cắn một miếng, cô lại khẽ nhíu mày, dường như đang cân nhắc xem loại quả này có vị gì, rồi mới tiếp tục nhai.
Một lúc sau, Yuna khẽ nghiêng đầu, ngón tay xoay nhẹ quả mọng trong lòng bàn tay trước khi đặt nó xuống bên cạnh phần bánh mì của Nautilus.
Yuna chớp mắt nhìn cậu, nhưng không từ chối. Cô ngoan ngoãn đưa quả mọng lên miệng, nhấm nháp từng chút một trong khi chờ bánh nguội.
Cậu ta nhắm mắt một giây, như để lắng nghe cơ thể mình, rồi khẽ duỗi người, xương khớp phát ra vài tiếng răng rắc nhỏ.
“Ừ.” Nautilus đáp gọn. Cậu ta nhấc tay lên dụi mắt một chút, rồi theo bản năng đưa tay chạm vào miếng gỗ phẳng đựng thức ăn bên cạnh mình.
Giọng cô nhỏ, nhưng trong từng từ đều mang theo sự hối lỗi.
Yuna nhìn cậu ta một lúc, rồi cúi đầu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ren không định đánh thức Nautilus. Nếu cậu ta thực sự mệt đến mức này, có lẽ cứ để cậu ta ngủ thêm một lát cũng tốt hơn.
Ren liếc nhìn cậu ta, rồi hờ hững đáp: “Không, cậu đã thức cả đêm.”
Lời cảm ơn ấy rất khẽ, gần như lẫn vào trong cơn gió nhẹ thoảng qua.
“Ít nhất, khi thức dậy, cậu ấy sẽ có gì đó để ăn.” Cô nói, giọng nhẹ như không, nhưng đôi mắt lại ánh lên một sự dịu dàng khó nhận ra.
Yuna vươn tay đón lấy, nhưng khi đầu ngón tay vừa chạm vào bề mặt bánh nóng hổi, cô lập tức rụt lại.
Ở phía bên kia đống lửa, Nautilus vẫn chưa thức dậy. Cậu ta ngồi yên, đầu hơi gục xuống, cơ thể lắc lư nhẹ theo từng nhịp thở.
“…Dậy rồi à?” Yuna khẽ hỏi, không quay sang nhìn.
Cậu suy nghĩ một lúc, rồi nhẹ nhàng đặt một phần bánh mì đã nướng xong sang bên cạnh Nautilus.
Mà chỉ đơn thuần là một cô gái trẻ, đang tận hưởng một bữa sáng đơn giản giữa đồng cỏ yên bình.
Cô thở một hơi dài, như thể đang cố gắng vứt bỏ những suy nghĩ phức tạp trong lòng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Yuna nghiêng đầu, ngón tay lướt nhẹ trên bề mặt lát bánh mì còn lại.
“Chờ cậu ta dậy, rồi rời đi.”
Nautilus thoáng ngẩn ra, trước khi bật ra một tiếng cười khẽ, có chút tự giễu. “Vậy à…”
“Nóng quá!” Cô khẽ nhăn mặt, nhưng ánh mắt vẫn chăm chăm nhìn miếng bánh với vẻ thèm thuồng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không giống một người chơi đang chiến đấu để sinh tồn.
Sau đó, ánh mắt cậu ta lướt qua hai người còn lại, dừng lại một chút khi thấy Yuna ngồi bên cạnh, ánh mắt nhìn xuống đống tro tàn với vẻ trầm tư.
“…Cảm ơn.” Cậu ta nói, giọng rất khẽ, gần như chỉ nói với chính mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Yuna nhanh chóng ăn xong phần bánh của mình, vươn vai một cách lười biếng, rồi kéo áo choàng lên để che đi phần vai trần.
Yuna không đáp, nhưng khóe môi cô hơi cong lên một chút, đủ để Ren nhận ra.
Bên cạnh, Yuna bắt đầu cựa quậy. Cô khẽ rên một tiếng, vô thức rúc sâu hơn vào lớp áo choàng, như thể muốn trốn tránh cái lạnh buổi sớm.
Ren lặng lẽ nhìn Nautilus, ánh mắt thoáng dao động. Một phần nào đó trong cậu có thể hiểu được lý do vì sao cậu ta lại cố chấp đến vậy, cảnh giác là một thói quen khó từ bỏ, nhất là khi người ta đã quen sống trong một thế giới mà sự sơ hở có thể dẫn đến c·ái c·hết.
Đôi mắt xanh lá nhạt ánh nâu của cậu lấp lánh trong ánh sáng buổi sớm, vẫn còn vương chút mơ màng sau giấc ngủ dài.
Ren không trả lời ngay. Cậu lật lát bánh một lần nữa, để chắc chắn rằng vỏ bánh đã đủ giòn nhưng không bị cháy, rồi mới đưa cho cô. “Ăn đi.”
Ren thoáng nhếch môi, nhưng không nói gì. Cậu thả một quả mọng vào tay cô, như một cách bù đắp.
Ngón tay cậu ta dừng lại khi chạm vào một vật nhỏ, một quả mọng, nằm ngay ngắn cạnh phần bánh mì của mình.
Ren nhìn hành động đó mà không nói gì.
Nautilus nhìn xuống phần bánh mì của mình, rồi không chần chừ nữa, cầm lấy một miếng và bắt đầu ăn. Ren cũng không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ đứng dậy, phủi nhẹ lớp bụi bám trên áo.
Một cử chỉ đơn giản, nhưng lại mang theo một ý nghĩa khó có thể diễn tả bằng lời.
Ban đầu chỉ là một cái nhíu mày nhẹ, rồi bờ vai cậu ta khẽ động, hơi thở đổi nhịp, trước khi chậm rãi mở mắt.
Ren lặng im, nhưng ánh mắt cậu vẫn dừng trên gương mặt cô.
Nautilus thoáng ngạc nhiên, nhìn xuống nó một lúc lâu. Cậu ta liếc sang Yuna, nhưng cô không nói gì, chỉ khẽ chống cằm, nhìn ra xa.
“Chúng ta sẽ làm gì tiếp theo?” Cô hỏi, quay sang nhìn Ren.
Ren không nói gì, chỉ im lặng quan sát.
Nautilus không hỏi, cũng không nói gì. Cậu ta chỉ cầm lấy quả mọng trong tay, xoay nhẹ một chút, rồi cười khẽ.
Có những lời không cần phải nói ra, nhưng vẫn có thể hiểu.
Cô gái này… có vẻ không phải là người giỏi thể hiện lòng biết ơn bằng lời nói, nhưng hành động lại rõ ràng hơn bất cứ điều gì.
Ren khựng lại một chút. Ban đầu, cậu cứ nghĩ cô đang nói với mình, nhưng khi nhìn theo ánh mắt cô, cậu nhận ra Yuna không nhìn cậu mà đang hướng về phía Nautilus, người vẫn đang ngủ say bên cạnh đống tro than nguội lạnh.
Đó không chỉ là trách nhiệm, mà còn là cảm giác không muốn trở thành gánh nặng cho người khác.
Cơn gió nhẹ thoảng qua, mang theo mùi cỏ dại và hơi sương còn đọng lại từ màn đêm.
“Không cần đánh thức đâu.” Cậu nói ngắn gọn. “Cậu ta cần ngủ.”
Một cơn gió nhẹ lướt qua, cuốn theo vài cọng cỏ khô bay lên, xoay vòng trong không trung trước khi rơi xuống.
Cái bụng trống rỗng sau một đêm dài chỉ cần được lấp đầy một cách đơn giản nhất có thể.
“Cậu ấy vẫn chưa dậy à?”
Một khoảnh khắc yên bình giữa thế giới đầy hiểm nguy này, có lẽ, không phải lúc nào cũng có được.
Cô hất cằm về phía Nautilus, người vẫn đang say ngủ gần đó.
Lửa đã cháy gần hết, chỉ còn lại những tàn than rực hồng lẫn trong lớp tro xám.
Sau khi đặt quả mọng xuống, Yuna tựa lưng vào đầu gối, mắt nhìn về phía đường chân trời.
Yuna vẫn chậm rãi thưởng thức phần ăn của mình, thỉnh thoảng lại nhấm nháp từng quả mọng nhỏ trong tay.
Một lát sau, Nautilus khẽ cựa mình.
Nautilus ngẩng đầu lên nhìn cậu, rồi nhanh chóng gật đầu. “Được.”
“…Xin lỗi nhé.”
Một khoảnh khắc yên lặng trôi qua.
“Ăn xong rồi đi.” Cậu nói, giọng điềm nhiên.
Đôi mắt lơ mơ chớp vài lần, dường như vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, còn hơi thở vẫn giữ nguyên nhịp điệu chậm rãi của giấc ngủ.
“Cảm ơn cậu.”
Ren im lặng quan sát. So với dáng vẻ căng thẳng khi chiến đấu ngày hôm qua, Yuna lúc này trông nhỏ bé hơn rất nhiều.
Một buổi sáng yên bình.
Ren không có thói quen quan sát người khác ăn, nhưng khoảnh khắc này lại có gì đó kỳ lạ.
Nautilus không đáp, hơi thở của cậu ta vẫn đều đặn, nhịp nhàng. Có lẽ vì quá mệt, có lẽ vì đã thức suốt đêm qua, cậu ta vẫn chìm sâu trong giấc ngủ.
Ngón tay cô vô thức xoay nhẹ quả mọng cuối cùng trong tay, đôi mắt phản chiếu ánh lửa tàn, lặng lẽ nhưng phức tạp. Cuối cùng, cô chậm rãi cất giọng:
Nhìn Yuna lặng lẽ gặm bánh mì, đôi chân vắt chéo một cách thoải mái, mái tóc hơi rối xõa xuống vai... Trông cô không giống một người bị mắc kẹt trong thế giới này.
Yuna ngồi yên một lúc, như thể đang cân nhắc điều gì đó.
Ren chống khuỷu tay lên đầu gối, lật lát bánh mì một lần cuối trước khi đặt nó sang một bên, để hơi nóng còn sót lại từ đống than giúp vỏ bánh giòn hơn một chút.
Trong khoảnh khắc đó, cô trông hệt như một người bình thường, như thể thế giới này chưa từng giam cầm cô.
“Cậu làm bữa sáng à?” Giọng cô khàn khàn, có chút lười biếng của người vừa ngủ dậy.
Có lẽ… cậu ta đã hiểu.
Ren rời mắt đi, quay lại với đống than tàn trước mặt. Nhưng Yuna lại đột nhiên lên tiếng:
Cậu không biết giữa hai người họ có mối quan hệ như thế nào, nhưng có một điều cậu có thể chắc chắn, Nautilus đối với Yuna quan trọng hơn cậu nghĩ.
Ren vẫn không nói gì, chỉ dõi theo hành động ấy trong im lặng.
“Lần sau, tôi sẽ không để cậu phải thức một mình nữa.”
Ren thả lỏng người, ngón tay vô thức khuấy nhẹ trong lớp cỏ, cảm nhận những giọt sương đêm vẫn còn vương trên đầu ngọn lá.
Cô thở hắt ra, bàn tay siết nhẹ vạt áo choàng, như thể không hài lòng với chính bản thân mình. “Đáng lẽ tớ phải dậy thay ca, nhưng rốt cuộc lại ngủ quên mất…”
Hơi nóng từ than hồng khiến bề mặt bánh từ từ chuyển màu, tỏa ra một mùi hương nhẹ nhàng, hòa lẫn với mùi khói và hơi sương của buổi sớm.
Chương 103: Lửa tàn.
Mãi đến khi mùi bánh mì nướng thoảng qua, đôi mắt Yuna mới sáng lên.
Ren liếc qua. Nautilus không hề cử động, tư thế vẫn giống hệt lúc trước, đầu hơi nghiêng, lưng dựa vào tảng đá, hơi thở đều đặn nhưng có chút nặng nề.
Ren hạ mắt xuống, trầm ngâm một lúc. Cậu đứng dậy, phủi nhẹ lớp tro bám trên quần áo, rồi liếc về phía Nautilus vẫn chưa tỉnh.
“…Tôi ngủ quên à?” Nautilus lẩm bẩm, giọng vẫn còn chút khàn khàn.
Cậu ta chớp mắt vài lần, như để quen với ánh sáng, rồi khẽ nhăn mặt, đưa tay xoa xoa cổ, có vẻ như vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ không mấy thoải mái.
Ren lặng lẽ ngồi đó, chống khuỷu tay lên đầu gối, lật nhẹ lát bánh mì để chúng không bị cháy.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.