Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 102: Giấc mộng dang dở.
Cậu sẽ không thể chậm rãi tích lũy sức mạnh, không thể né tránh nguy hiểm, không thể mãi mãi ở trong vùng an toàn của chính mình nữa.
Cậu men theo những bụi cây thấp, cúi người nhặt từng nhành củi khô vương vãi trên mặt đất.
Ren luôn giấu gương mặt của mình sau phần mũ trùm bằng lông sói của bộ giáp.
Trong thế giới ảo này, cậu có thể làm được những điều mà thực tại chưa từng cho phép.
Ngay cả khi ngủ, cậu ta vẫn nắm chặt thanh kiếm, không chút buông lỏng.
Nhưng bằng cách nào đó, chỉ cần đứng gần cậu ta thôi, Nautilus đã có cảm giác như nhịp độ của thế giới này đang dần thay đổi.
Khi trở lại, đống lửa chỉ còn vài tàn than âm ỉ trong đống tro nguội. Ren xếp củi vào, dùng một que củi thẳng, khơi lên lớp tro tàn rồi thổi nhẹ.
Đối với Nautilus, sống sót không phải là chuyện có thể dựa vào vận may hay lòng dũng cảm nhất thời.
Nhưng cậu biết một điều: nếu tiếp tục đi theo cậu ta, cậu sẽ không thể giữ mãi nhịp độ cũ.
Cậu dành thời gian để rèn luyện, để nâng cao kỹ năng, để chờ đợi thời cơ thích hợp.
Yuna vẫn ngủ say, hơi thở đều đặn phập phồng nơi lồng ngực, gương mặt cô lúc này mang một nét bình yên hiếm có, không còn nét lo lắng, không còn căng thẳng, mà chỉ có sự an nhiên, như thể sau tất cả, cô vẫn tin rằng mình đang ở một nơi an toàn.
Cậu nhắm mắt lại, kéo áo choàng sát vào người.
Cậu ta giống như một chiến binh cô độc, lúc nào cũng giữ mình trong trạng thái cảnh giác, như thể không tin tưởng bất cứ ai, hoặc không cho phép bản thân yếu đuối dù chỉ một khoảnh khắc.
Một tương lai mà cậu có thể vươn lên, có thể chiến đấu, có thể tự mình bảo vệ những gì quan trọng.
Có lẽ cậu không cần phải đoán.
Nautilus có thể khẳng định Ren không phải là một Beta tester, cậu ta là người chơi bình thường như cậu, từ cách cách Ren hoang mang khi nhận cuốn sổ tay hướng dẫn...Nautilus nhận ra điều đó, biểu cảm đó, chúng không phải giả vờ.
Ren chậm rãi đứng dậy, cẩn thận để không tạo ra tiếng động làm phiền hai người kia.
Ren chậm rãi mở mắt, cảm giác đầu tiên len vào ý thức cậu không phải là sự thư thái sau một giấc ngủ dài, mà chỉ là một sự trống rỗng mơ hồ, như thể cậu chưa bao giờ thực sự rời khỏi trạng thái cảnh giác.
Cậu không rõ Ren nghĩ gì, vì chẳng ai có thể nhìn thấy được gương mặt sau lớp mũ trùm ấy.
Mọi thứ về Ren, cách cậu ta tiến lên, cách cậu ta đối diện với thế giới này, cách cậu ta không để nỗi sợ kiểm soát mình...khiến Nautilus có chút ghen tị.
Nhưng khác với cậu, Ren không hề chùn bước. Cậu ta tiến lên, chiến đấu, ra quyết định không chút do dự...cứ như thể mọi thứ trên đời này chẳng thể khiến cậu ta dao động.
Cậu ta không mạnh hơn cậu quá nhiều. Cậu ta cũng không có nhiều kinh nghiệm hơn cậu, khi cả hai cùng một điểm xuất phát.
Cách đó không xa, Nautilus ngồi cạnh đống lửa đã tàn. Cậu ta không hoàn toàn ngủ, nhưng cũng chẳng còn thức. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng rồi cậu nhận ra, Aincrad không phải là thế giới mà cậu hằng tưởng tượng.
Yuna.
Dáng vẻ ấy càng khiến cậu ta trở nên khó đoán, như thể che giấu một bí mật nào đó mà chẳng ai có thể chạm tới.
Nhưng rồi Ren xuất hiện.
Chương 102: Giấc mộng dang dở.
Nhưng thứ khiến cậu bực bội nhất có lẽ là Yuna. Không phải vì cô ấy thay đổi, mà vì dường như cô ấy đang dần thân thiết quá với Ren.
Ren khẽ nheo mắt.
Ren cẩn thận chọn ra những quả trông tươi ngon nhất, bỏ vào kho hành trang.
Gió buổi sớm thổi qua, mang theo hương cỏ cây thanh mát và hơi lạnh dịu nhẹ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nautilus cắn nhẹ môi, quay mặt đi, nhưng ánh mắt vẫn vô thức lướt qua bóng hình nhỏ bé đang ngủ yên bên cạnh Ren.
Có lẽ cậu vẫn còn sợ hãi. Có lẽ cậu vẫn chưa sẵn sàng.
Đầu gục nhẹ xuống, cơ thể lắc lư đôi chút theo từng nhịp thở nặng nề. Bóng dáng cậu ta trông như đang cố gắng chống lại cơn buồn ngủ, nhưng đôi mắt nặng trĩu đã phản bội lại sự kiên trì đó.
Ren ngồi xuống, ánh mắt dõi theo đốm lửa nhỏ nhảy múa trước mặt.
Một nơi không còn những giới hạn của thực tại, nơi cậu có thể mạnh mẽ hơn, có thể chiến đấu mà không cần lo sợ.
Cậu biết rõ những kẻ nóng vội sẽ gục ngã trước khi kịp nhận ra sai lầm của mình. Cậu sẽ không để bản thân trở thành một trong số họ.
“Cậu ta... cũng giống như mình... chưa hoàn toàn tin tưởng ai cả.”
Cậu đã từng mơ về một tương lai mà bản thân không còn là kẻ yếu đuối, không còn sợ hãi, không còn phải cúi đầu chấp nhận sự bất lực.
Ren im lặng quan sát họ hồi lâu, không nói gì, không có cử động nào khác ngoài hơi thở đều đặn.
Cậu liếc nhìn Yuna và Nautilus, cả hai vẫn chìm trong giấc ngủ yên tĩnh. Cậu không vội đánh thức họ.
Nhưng những bước chân...lại hoang mang và vô định như tìm kiếm điều gì đó.
Tàn l·ửa b·ùng l·ên trong thoáng chốc, bám vào lớp gỗ khô, ánh cam nhảy múa theo từng luồng gió nhỏ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cậu có thể đứng vững trên đôi chân của chính mình, không còn bị bó buộc bởi những ràng buộc vô hình hay kỳ vọng của người khác.
Họ nói chuyện nhiều hơn, phối hợp với nhau tự nhiên hơn, và từng chút một, Nautilus cảm thấy như mình đang bị bỏ lại phía sau.
Dù đã trải qua một ngày dài căng thẳng, cô ấy vẫn nở nụ cười nhẹ khi vô thức cựa quậy trong giấc mơ.
Nautilus cau mày. Cảm giác khó chịu lại dấy lên trong lòng.
Nautilus liếc nhìn Ren.
Tấm áo choàng khoác trên người khẽ co lại theo cử động nhỏ vô thức của cô, như thể trong vô thức, cô vẫn muốn giữ lấy chút hơi ấm còn sót lại của đêm qua.
Cậu ta bước đi với một sự cứng cỏi kỳ lạ, một kiểu kiên định không xuất phát từ sự tự tin, cũng chẳng phải từ khát vọng chinh phục.
Bộ giáp sẫm màu phủ kín người, còn chiếc mũ trùm lông sói che khuất gương mặt, chỉ để lộ những lọn tóc lòa xòa dưới ánh lửa mờ nhạt.
Yuna ngủ một cách bình thản, như thể dù chuyện gì xảy ra đi nữa, cô vẫn tin rằng sẽ có ai đó ở bên cạnh bảo vệ mình.
Nhưng mỗi khi Nautilus nhìn về phía Yuna, cậu lại thấy cô ấy đang cười, một nụ cười nhẹ nhàng mà cậu đã quen thuộc.
Gió sớm thoảng qua, lay động tàn lửa và mang theo hơi ấm của bữa sáng đơn sơ, vài lát bánh mì nướng, một ít quả mọng dại nhặt được trên đường, tất cả đều giản dị nhưng đủ để xoa dịu cơn đói sau một đêm dài.
Nautilus kéo áo khoác sát vào người hơn, ngồi thẳng dậy, hít một hơi thật sâu. Luồng khí lạnh tràn vào lồng ngực, làm dịu đi những hỗn loạn trong lòng cậu, nhưng không thể xóa nhòa sự bất an.
....
Một cuộc đời khác, một khởi đầu mới.
Trước đây, Nautilus từng nghĩ mình là người duy nhất Yuna có thể dựa vào. Nhưng bây giờ, cô ấy có vẻ... thoải mái hơn khi ở cạnh Ren.
Nó không cho phép sai lầm. Nó không có chỗ cho những lần thử lại.
Dù cho đêm nay có dài bao nhiêu đi nữa, dù cho bóng tối có dày đặc đến mức nào... cậu cũng sẽ không để nó nhấn chìm mình.
Ren lấy con dao nhỏ, chậm rãi cắt bánh mì thành từng lát mỏng rồi đặt lên một thanh gỗ sạch, nâng chúng lại gần đống than hồng.
Cậu ta không e dè như Nautilus, cũng không chậm rãi tiến lên như những người chơi cẩn trọng khác.
Không khí buổi sớm mang theo một chút lành lạnh, phảng phất hương ẩm của cỏ dại và tro tàn.
Và điều đó khiến cậu khó chịu.
Hơi nóng lan tỏa, từng thớ bánh dần chuyển màu, bề mặt trở nên giòn rụm, tỏa ra mùi thơm dìu dịu quyện lẫn với hương củi cháy.
Chỉ còn lại vài đốm than đỏ lập lòe trong đống tro nguội, từng làn khói mong manh trôi lên theo cơn gió nhè nhẹ, rồi tan biến vào không trung.
Bầu trời đã sáng dần, những tia nắng đầu tiên len qua đường chân trời, nhuộm cánh đồng cỏ một màu vàng nhạt.
Cảm giác khó chịu trong lòng cậu bỗng hóa thành một thứ khác, một cảm xúc chua xót, nặng nề mà cậu không muốn thừa nhận.
Ren không theo bất kỳ quy tắc nào mà cậu từng biết.
Dù đã đồng hành suốt một ngày, Nautilus vẫn chẳng thể hiểu nổi Ren.
Chẳng phải đó là điều Nautilus từng ao ước hay sao? Một người có thể không sợ hãi, có thể mạnh mẽ mà không cần chần chừ?
Dường như... cậu đã hiểu được một chút về cảm xúc mà Nautilus dành cho Yuna.
Cậu đã lên kế hoạch. Từng bước một. Không vội vàng, không liều lĩnh.
Nautilus đã từng nghĩ đây là cơ hội để thay đổi.
Đêm đen nhạt dần, rút lui, nhường chỗ cho ánh nắng ban mai len lỏi qua những đám mây mỏng manh trên bầu trời, vẽ nên những vệt sáng mờ nhạt trên mặt đất còn phủ hơi sương.
Chỉ có điều, giờ đây nó không còn chỉ dành riêng cho cậu nữa.
Cô ấy ngủ say, lưng tựa vào một tảng đá, gương mặt thư giãn hơn nhiều so với lúc còn tỉnh táo.
Và c·ái c·hết, thứ vốn chỉ là một con số trên màn hình, giờ đây lại trở thành một kết cục vĩnh viễn, một điều không thể nào quay ngược.
Dù vậy, cậu vẫn giữ chặt lấy cảm giác ấy. Vì đó là dấu hiệu cho thấy cậu vẫn đang tồn tại, vẫn đang bước tiếp.
Đó là lý do vì sao Nautilus thích chơi game. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Có lẽ... cứ để họ ngủ thêm một chút nữa cũng không sao.
Một kẻ xa lạ, chỉ mới gặp chưa lâu, nhưng lại khiến mọi thứ đảo lộn theo một cách mà cậu không thể hiểu nổi.
Nhưng lần này, cậu không chiến đấu một mình.
Ren hít sâu một hơi, cảm nhận không khí tươi mới len lỏi vào lồng ngực trước khi tiếp tục bước đi.
Cậu ngồi dậy, cử động khẽ khàng để không làm xáo động không gian yên tĩnh này, ánh mắt theo thói quen lướt qua những người đồng hành của mình.
Nautilus không biết Ren có xem cậu là đồng đội hay không.
Trò chơi này không đơn thuần chỉ là một trải nghiệm giải trí hay một thử thách để rèn luyện bản thân. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cậu bước ra khỏi khoảng đất trống, đôi ủng da khẽ chạm vào lớp cỏ ướt sương, để lại những dấu chân mờ nhạt trên nền đất mềm.
Còn Nautilus... dù đã mệt đến mức chẳng thể mở nổi đôi mắt, cậu ta vẫn gắng gượng, như thể chỉ cần lơi lỏng một chút thôi, mọi thứ sẽ sụp đổ.
Mỗi bước chân của cậu ta không phải là một sự thử nghiệm hay một quyết định bốc đồng, mà là một sự lựa chọn không thể thay đổi.
Mọi quyết định, dù lớn hay nhỏ, đều mang theo hậu quả thực sự.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.