Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 9

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 9


Lúc về đến nhàthìTiền Gia Tôđãtrở lại,đangcùng bà cụ hăng hái bừng bừng nghiên cứumộtgói hàng thoạt nhìn đắt tiền hơn nhiều lần so với bánh trung thu.

Lúc sắp đến nhà đột nhiên trời đổ mưa to, giọt mưa lớn như hạt đậu rơitrêntrán, Chu Lăng đành phải lui vào trong, ngoan ngoãn đóng cửa sổ rồi rúc lạitrênghế.

“côchủ......” Dì Thu muốnnóilại thôi,“Thời tiên sinhkhôngphải trở về cùngcôsao?đãmuộn như thế vì sao cònđinữa?”

Thời Tuấn lạnh lùng nhìn lạicô, ngầm thừa nhận.

Trận mưa mùa thu kéo dài liên tục trong vài ngày, trong lúc đó ánh mặt trời chỉđingang qua cơn mưa đúngmộtlần, dừng lại ngắn ngủimộtbuổi chiều rồi lại biến mất phía sau tầng mâyâmu.

Mưa quá lớn, bả vai ống quần đều bị ướt hết, Hướng Nghị đóng cửa phòng, lấy ramộtbộ quần áo sạchsẽtừ trong tủ, đặt lên giường, sau đó đột nhiên tạm dừng động tác xoa bóp trong chốc látđitới khóa cửa lại, nghe ngóng động tĩnh phía bên ngoài.

Nhân cơ hội này chuồnđicũng tốt.

Mưa rơikhôngnhỏ,mộtđoạn đường ngắn ngủnđãđem toàn thâncôgiội ướt, dì Thu vội vàngđilấy khăn mặt sạchsẽđến, Chu Lăng qua quýt xoanhẹmái tóc hai lần, sau đócôquăng trở lại, bước chân liên tục lên lầu.

“Hôm naythậtsựxin lỗi, hôm khác lại mời các cậu.” Chu Lăngđiqua từ phía sau lưng ôm đầucôấy rồi cọ cọ,nóithìthầm bên tai: “Thời Tuấn ở bên ngoài.”

mộtlát sauhắnlấy ramộttấm danh thiếp trong ví đưa choanh, ngắn gọn tự giới thiệu bản thân: “Thời Tuấn.” Phong thái giơ tay nhấc chân đều lịchsự, nhưng cũng mang theomộtthái độ ngạo mạn.

đangcân nhắc muốn xuống lầu đem hai chú c·h·ó lên đây cùng chơi đùathìđiện thoại bên gối lại vang lên.

khôngbiết có phảithậtsựbị những lờinóinày k*ch th*ch haykhông, nửa chặng đường sau Thời Tuấnkhôngnóimộtchữ nào nữa, sau khi đưacôvề biệt thự, ngay cả sân cũngkhôngtiến vào, đứng ở cửa, giọngnóilạnh như băng đuổicôxuống xe.

Chu Lăng mặc nguyênmộtbộ thể thao xuấthiệntrong phòng họp hội nghị cao cấp của tập đoàn Đại Nguyên, cúi người xin lỗi với các thành viên trong hội đồng quản trị. Cuộc họp của hội đồng quản trị làthật, tất cả đềuđangđợicôcũng làsựthật.

Thời Tuấn đóng kính xe vàomộtnửa,“Bên ngoài gió lớn, cẩn thận bị cảm đấy.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chu Lăng cố chấp lại hạ cửa kính xuống.“Nóng.”

Việc uống rượu làkhôngthể tránh khỏi, sau khi kết thúc còn chưa kịp gọi người lái hộ cái xe,côđãbị Thời Tuấn lôi vào xe củahắn.hắnthậm chí còn thân thiết giúpcôcài dây an toàn, Chu Lăng hừnhẹmộttiếng, quay kính xe xuống rồi bị gió đêm lạnh lẽokhôngchút lưu tình vỗ vào mặt.

Đem microphone trở lại yên tĩnh trong vài giây đồng hồ, đè dòng lệkhôngcó tiền đồ kia xuống,cômới ra vẻ thoải mái mànói:“Chưa uống đâu,anhmua thuốc cho tôi nhé?” Lờinóivừa ra khỏi miệng mới ý thức đượckhôngổn, vì thếkhôngđợianhtrả lờiđãnóitiếp ngay sau đó,“Quênđi, hôm nay là tết đoàn viên mà,anhquây quần bên người nhàđi.”

mộtngười khí thế sắc bén,mộtngười nhìn thấy nhưngkhôngthèm để ý.

Tác giảnóira suy nghĩ của mình:nóira địa chỉ nhà ư?anhmuốn làm gì! Muốn làm gì!

“À,anhhọ, tôi đổi điện thoại nên chưa kịp lưu lại danh bạ.” Vừa nghe thấy làanh, Chu Lăngrõràng có sức sống hơn,“Ngày tết vui vẻ nhé, tôi tặng cho mọi người bánh trung thu đấy, Tam Kim nhận được chưa? Nhà này làm bánh ăn rất ngon,anhăn nhiềumộtchút nha.”

Chu Lăng cởi dây an toàn ra, dùng sức đóng sầm cửa xe, ở trong màn mưa cũngkhôngquay đầu lạiđivào cánh cửa sắt màu đen của biệt thự.

Chu Lăngkhôngđể ý đếnhắn, nhắm mắt lại nhưđangngủ.

“Đủ rồi,” Chu Lăng mở to mắt, miệngnóilời châm chọc,“anhkhôngphải muốn hỏi cái này sao -- cơ thể rất tuyệt, thể lực rất mạnh, kỹ thuật tốt lắm, khá vô cùng. Cần tôi chia sẻ tỉ mỉ hơn nữa choanhkhông?”

Chu Lăng đặt điện thoại di động quamộtbên, nghiêng đầu nhìn cơn mưa tầm tã ngoài cửa sổ. Ngày lễ ngày tếtđãmưa to lại còn phát sốt, vì sao lại khiến chocôthê lương như thế?

Hướng Nghị đút hai tay vào trong túi, gật gật đầu.

“Em đói khát như vậy, loại đàn ông nào cũng chơi sao?”

anhđứng ở bên giườngmộttay xoa lưng, nghe thấy điện thoại phía bên kia truyền đếnmộtgiọng mũi nồng đậmnóimộttiếng: “Alô......”

Siêu thị gần nhà nhân dịp ngày lễ áp dụng chương trình giảm giá, Hướng Nghị nhận lệnh đến đây để tranh nhau mua hàng hóa khuyến mãi, thân thể cường tráng cao lớn chen chúc giữamộtđám ông bà già, cũngkhôngdám nhiệt tình quá, chỉ sợ đụng phải người khác lại có chuyệnkhônghay xảy ra.

Két --!

Chu Lăng nghi ngờ quay đầu.côđúng là hay quên, nhưngkhôngtinthậtlại đúng dịp như thế.

“Người đàn ông kia làm nghề gì?” Thời Tuấnđangyên lặng rốt cuộc cũng mở miệng, hỏi về vấn đềđãkìm nén rất lâu.

Hơn nửa nàyanhmới thởnhẹra, lấy điện thoại di động, do dự gọi điện thoại.

côđangmuốn rờiđicùng Hướng Nghị, Thời Tuấn lại ngăn cảncô: “Xế chiều hôm nay cómộtcuộc họp của hội đồng quản trị, em lại quên à.”

vì là ngày tết đoàn viên nên Chu Lăng biết ý đều cho người làm nghỉ phép, kết quả vừa ngủ dậythìcơn cảm cúm lặpđilặp lại mấy ngày nay bỗng nhiên nặng thêm, còn hơi sốtnhẹ,mộtmìnhcônằm lẻ loitrêngiường, nghe được lờinóiquan tâm mặc dùtrênthực tế cũngkhôngcảm động lòng người cho lắm, đột nhiên lại già mồm cảm thấy ấm ức.

“Tôi đương nhiên uống nhiều rồi,” Chu Lăng rên rủ cười châm biếm, khoanh tay nhoài người về phía trước, nửa khuôn mặt lộ ra bên ngoài,“anhnhìn tôi uống nhiều,khôngphải sao.”

Hướng Nghị hơi ngẩn ra, xúc cảm ấm áp mềm mại vừa chạm vàođãrờiđi,côtươi cười xinh đẹp vẫy tay,“Hôm khác gặp lại nhé.”nóixong nhanh chóngđira ngoài.

“anhchờ tôimộtchút,”cônóivới Hướng Nghị,“Tôiđivào trong lấy điện thoại di động.”

“Đoán chừng là muốn bái sư học nghệ suốt đêm ấy mà.” Chu Lăng thuận miệngnói,điđược hai bước lại đột nhiên dừng lại, quay đầu từtrêncao nhìn xuống,“Dì Thu đâykhôngphải là nhà củahắn,hắnđương nhiênkhôngthể ở lại. Nhưng dì quan tâm tớihắnnhư thếthìngày mai trực tiếp thu dọn đồ đạcđiđến hầu hạhắnđi, đừng ở chỗ của tôi mà tạm thời nhân nhượng vì lợi ích chung.”

anhđứng trước gian hàng chật chội,khônghiểu tại sao giữamộtđám người đông đúc lại nhớ tới người phụ nữ ngồi sóng vai cùnganhăn sữa chua và hoa quả mấy ngày trước.

Hướng Nghị nhìn thấycôđivề phía mình,anhdập tắt khói thuốc rồi vứt vào thùng rác.

Đinh Y Ykhôngbỏ qua, ‘bốp’mộttiếng đặt mạnh cái chén lêntrênbàn: “Ôi chao đám người các cậu sao lại thế này hả, Tam Kim chạyanhhọ Hướng cũng chạy,hiệntại cậu cũng muốnđi, ba người bàn bạc trước với nhau đúngkhông?”

Nhờ có dây an toàn bảo vệ ít nhiều nên Chu Lănkhôngbị đập đầu về phía trước,côcau mày ngồi ổn định lại, cố ýnóikhôngrõràng, mỉa maihắn: “Kỹ thuậtkhônggiỏithìtrở về luyện tập nhiều vào, đừng thểhiệnmất mặt xấu hổ lắm.”

Vị Thời tổng theo sát phía sau rờiđi, trước khiđicòn nhìnanhvới ánh mắt sắc bén như đao.

- -“nóiđịa chỉ nhàcôcho tôi biết.”

Chu Lăng cườinhẹmộttiếng: “Bịa đặt thân thế, tranh thủsựđồng tình, làm chuyện đê tiện, thủ đoạn nàoanhđều dùng qua, còn có chuyện gìkhônglàm được ư?”

Đêm khuyatrênđường quốc lộ trống trải mà yên tĩnh, đèn đường lặng lẽ đứng sừng sững dưới bầu trời đêm, những con sốtrênđèn đỏđangchậm rãi nhảy múa.

Vừa dứt lờiđãthấy ánh mắt của Thời Tuấn chuyển sang rét lạnh, nhìn chòng chọc vàocôtrong chốc lát, mới áp chế tức giận xuống: “Em có thể gọi điện thoại hỏi trợ lý và các thành viên hội đồng quản trịđangchờ em trong phòng họp để xác nhận. Nếuanhthậtsựmuốn lừa em, còn chưa đến mức phải dùng cái cớ sứt sẹo như vậy.”

“anhhọ,anhmau tới đây,” Tiền Gia Tô giương giọng kêuanh,“Chị Lăng tặng cho chúng ta bánh trung thu, có cả bánh nướng và bánh dẻo, chở máy bay từ Hongkong tới đây đó!”

Nhưngnóithật, tâm tình tốt củacôtrong hai ngày này khi nhìn thấy gương mặt cá c·h·ế·t kiathìtrong nháy mắtđãbị hủy hoại chẳng còn lại bao nhiêu, cũngkhôngcó tâm trạng ăn uống gì nữa.

Biệt thự cách mấy cây số

Hướng Nghị ở bên cạnhkhônglên tiếng trầm lặng nhìn tiết mục này hình như nó chứa rất nhiều nội tình,anhmóc ramộtđiếu thuốc rồi châm lửa.

“......Tại sao chỗ quái nào cũng đều cóhắnvậy!” Làmộttrong số ít người biết được khúc mắc giữa bọn họ, Đinh Y Y nhất trí cùng chung chiến tuyến với Chu Lăng, hùng hùng hổ hổ đứng lên,“đi,điluôn tớ đưa cậu ra ngoài.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Cho nên Thời tổng xuấthiệnở nơi nàykhôngphải ngẫu nhiên, là đặc biệt đến đón tôi à?” Chu Lăng trầm ngâmmộtlát, bỗng nhiên hỏimộtcâu.

Chu Lăngkhôngnghe nữa, chỉ chừa cho bàmộtbóng dáng kiên quyết. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Đừng nghĩ nhiều,” Chu Lăng dùng ánh mắt coi thường quét từtrênxuống dưới ngườihắnmộtlượt, cười đến mức cómộtchút xấu xa,“Loại người nhưanhkhônggiỏi việc đơn giản này đâu, khẳng địnhkhôngcứng được.”

“......” Hướng Nghị giờ phút nàykhôngbiết làm sao, thở dàithậtsâu, lần thứ banóira tên của mình chocôấy.

Nhưng sau đóanhthấy Chu Lăng cúi đầu lướt vài cáitrêndi động, rồi đột nhiên giương tay, dứt khoát némđi, ném cái điện thoại di động màu trắng mới nhất vào cái thùng rác cách đó hai mét,“Bụp --”mộttiếng vang rất lớn.

- - Tổng giám đốc tập đoàn Đại Nguyên. Hướng Nghị quét mắt, tiện tay nhét vào trong túi: “Hướng Nghị.”

Hai người cũngkhôngnóichuyện với nhau nữa rồi đè nén tâm trạng, nhưng chẳng có ai rờiđitrước, vẫn đứng đối mặt với nhau như cũ,khônghiểu tại sao lại giằng co.

Hướng Nghị thu lại chiếc ô, đặt hai túi đồ to xuống mặt đất, xoay người đổi giày.

Xe mạnh mẽ thắng gấpmộtcái rồi dừng lại, khó khăn lắm mới đỗ trước vạch kẻtrênđường.

Cái giá phải trả khi đến muộn chính làkhôngtrốn được cuộc xã giao vào buổi tối, cùngmộtđám đàn ông lòng mang quỷ kế lá mặt lá trái, thăm dò lẫn nhau dù sáng hay tối.

Sắc mặt dì Thu hoảng hốt, vội vàngnói: “côchủ tôikhôngphải......”

Khi trời trở lạnhkhôngkhí phố phường cũng náo nhiệt hơn – Tết Trung thu đến rồi.

Câunóimuốn đưaanhvề hoàn toàn là buột miệngnóira, chính Chu Lăng cũngkhôngnóirõrốt cuộc xuất phát từ tâm tính gì.nóilà mời mọi người ăn cơm, kết quả là khách mời chạy trước ư?

“Điện thoại của tôi bị cài phần mềm định vị lúc nào thế?” Chu Lăng giễu cợt liếc nhìn người đàn ông áo quần bảnh bao trước mặt,“anhxem, tôiđãnóichuyện đê tiện nàoanhcũng đều làm được mà.”

“Em uống nhiều quá.”

anhtưởngcôcó lời gì muốnnóinhưngkhôngngờcôlại đặt tay lên bờ vai củaanh, nhón chân lên rồi nghiêng mặt hônanhmộtcái.

- - Năm phút sau, Chu Lăngđãbị chính mình ‘bốp bốp’ làm mất mặt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thời Tuấn biếtcôkhôngngủ, nghiêng đầu quét mắt vài lần, saumộtlúc lâu lại hỏimộtcâu: “Quen biết lâu chưa? Biếtrõlại lịchkhông?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Dễ nhận raanhcũngkhôngcó ý địnhsẽđưa thuốc trong cơn mưa ngàn dặm này,côtán gấu vài câukhôngmặnkhôngnhạt rồi cắt đứt cuộc điện thoại.

anhỷ vào vóc dáng cao to cánh tay dài lấy đượckhôngít thứ: Tạp dề và giấy vệ sinh chỉ cómộtnửa giá tiền, muamộtcái nồi còn được tặngmộtcái cốc.anhcòn bị chịgáibên cạnh dùng con mắt tinh tường nhận ra phẩm chấtanhhùng cầu xinsựgiúp đỡ nên đoạt đượcmộthộp bánh bích quy hai hộp Oreo và ba vỉ sữa chua.

Trước khiđingười phụ nữ ấy còn bất ngờ hônanh.

Canh tay của Thời Tuấnđangduỗi ramộtnửa chợt cứng đờ, lại bình tĩnh thu về.

Hướng Nghị ngẩn ra:“côbị cảm sao?”

Hướng Nghị đứng cách thùng ráckhôngquá nửa mét nhưng đôi mắt cũng chưa hề chớpmộtcái, trong lòng còn tương đối tán thưởng, ném chuẩn phết.

Editor: Mộc Di​

“Ừ, hơi bị sốt,” Chu Lăng mệt mỏi lên tiếng, yếu ớt hỏi,“anhlà ai vậy nhỉ?”

Nhưngcôấy lại Chu Lăng đè xuống: “Tớ rất bình tĩnh.”

Sau hai câunóinày cómộtánh mắt khiến cho người kháckhôngthấy thoải mái dừngtrênlưnganh, Hướng Nghị nhìncôvào cửa, rồi xoay người, người đàn ôngđangmặc âu phục phẳng phiuđangnhìn chằm chằm và đánh giáanh, sắc mặt tối tăm.

Chương 9

Có khối người bên trong bất mãn vớicô, ngày thường ngại vì thân phận chủ tịch củacônênkhôngdámnóilời oán giận, lần này hiển nhiên là bắt được cơ hội liền hung hăng chế giễumộtphen. Toàn bộ những lời chỉ trích Chu Lăng đều mỉm cười đón nhận, chờ đến khi họ trút xong oán hận,cômới gõ bàn ra hiệu mọi người im lặng: “Tốt lắm, chúng ta bắt đầuđi.”

Hướng Nghịnói‘Cảm ơn’, lại hỏicô: “đãuống thuốc chưa?”

“Đây là socola giòn rụm bàkhôngăn được đâu,” Tiền Gia Tô cầm lấy cái khác nhìnmộtchút,“Những thứ này bà có thể ăn nè, xoài bưởi và đậu xanh. Hương vị của cái này cũng kỳ lạ quá......”

Vẫn là dãy số lúc nãy,cônhận máy,mộttiếng buồn bực “Alô” còn chưa ra khỏi miệng, giọngnóitrầm thấp của đàn ôngđãtruyền đến trướcmộtbước, giống như xuyên qua màn mưakhôngngớt, chân thành vang lên bên tai:

- - Đây là loại mà Chu Lăng chán ghét nhất, cómộtsố người khi càng có nhiều d*c v*ngthìkhe rãnh lại càng lớn, sau đósẽkhôngnóiđược những lời tốt đẹp gì, nhất định phải lừa gạt mấy vòng,mộtbữa ăn cứ nhưmộttrò chơi tính kế vậy.

Hướng Nghị dừng lại động tácmộtchút,“Em ăn trướcđi,anhđithay quần áođã.”

“Tớ phảiđitrước” Chu Lăng cầm lấy điện thoại di động và túi xách,nóixin lỗi với mọi người “Các cậu cứ ănthậtngon vào, nhớ đưa hóa đơn lại cho tớ.”

“Em nghĩ rằnganhđanglừa em sao?” Thời Tuấn lạnh nhạt hỏi lại.

Hướng Nghị đem sữa chua nhét vào chiếc xe đẩy của chịgáiđangướt sũng mồ hôi kia, xoay người kéo xe đẩyđitính tiền.

,

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 9