Sự Quyến Rũ Nam Tính
Nhất Tự Mi
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 10
mộtlát sau, Chu Lăng ngửi đượcmộtmùi thơm đồ ăn quen thuộc, hít mạnh mấy hơi, leo xuống ghế salon, kéo lê chiếc dépđitới phòng bếp:“anhnấu cái gì thế?” Khi thấyrõdưa chua và lát măngđangsôi sùng sục trông nồi liền ngẩn người, kinh ngạc ngẩng đầu,“Mỳ bằng hữu* hả?”
Hướng Nghịthậtra cũngkhôngdễ chịu cho lắm, lúc ngồi xuống vì chưa nhận ra nên cố ý ra vẻ thong dong, sau đó khi cái mũi bịmộtmùi hương vây quanh mới pháthiệnmình ngồi hơi gần. Cái loại tình cảnh cùng với bầukhôngkhí này dễ dàng nảy sinh những suy nghĩ ‘rục rịch rộn rạo’ trong đầu, nhất làanhcàng hiểurõbản thân mình hơn so với bất luận kẻ nào khác, cũng biết trong lòngđangcất giấu điều bất chính gì.
Hướng Nghị quay đầu lại nhìncô,khôngnóichuyện.
“Có chứ”, Chu Lăng nháy mắt: “Gia đình, học thức, bạn bè, nghề nghiệp, sở thích, tuổi tác,anhthích người như thế nào?”
Hướng Nghị theo bản năngkhôngmuốn giải thích quá nhiều, cắnmộtmiếng bánh trung thunói:“Gặpmộtngười bạn ạ.”
Hướng Nghị thay xong quần áo rồiđira, hai người trong phòng kháchđangđưa lưng về phíaanhvừa xem ti vi vừa nhấm nháp bánh trung thu, trao đổi tâm đắc với nhau.anhđiqua rồi tiện tay cầm lấymộtmiếng màu xanh,khôngbiết là hương vị gì.
Thời Tuấn thờ ơ liếc nhìncômộtcái, tự mình cầm dép lê lên thay, chiếc ô đứng yên trongmộtgócđangchậm rãi chả xuốngmộtvũng nước.
“Vậy tôikhôngkhách khí nhé?”
Hướng Nghịnói: “Tôi ăn cơm rồi.”
Tác giảnóira suy nghĩ của mình: [ Vở kịchnhỏ]
Nhận điện thoại của Hướng Nghị xong, Chu Lăng vẫn liên tục chống đỡkhôngngủ, sợ rằng nếu ngủ mấtsẽkhôngnghe được tiếng chuông cửa, trong nhà lạikhôngcó người khác. Nửa giờ trướcthậtracôhơi có chút hưng phấn, còn đặc biệt đứng lênđiđánh răng rửa mặt, miễn cho tóc tai rối bù mặt mũi bẩn thỉu như thế nàythìquá thất lễ rồi.
“Ừ.” Hướng Nghị thả vắt mỳ sợi vào trong nồi, khuấy đũa hai lần,“khôngphảicôlà người thành phố H sao?”
“Hôm nay đúng lúc đến đâythìtrả lại chìa khóađi.” Chu Lăng khoanh tay lạnh lùng nhìnhắn,“Đêm hôm khuya khoắt có người lạ trực tiếp cầm chìa khóa mở cửa vào nhà của tôi, đáng sợ lắm.”
Thời Tuấn chỉ coi như chưa nghe thấy gì, cởi áo khoác ra rồi lập tứcđitới phíacô, đưa tay đặt lên tráncô, nhưng mà Chu Lăngđãsớm có phòng bị,“Bốp”mộtchút kéo tayhắnra, sau đó cũng hoàn toàn mất hết kiên nhẫn, trực tiếp vứt chohắnmộtchữ:“Cút!”
Mỳ Bằng Hữu (片儿川): Món ăn truyền thống có lịch sử hàng trăm năm được chế biến từ mì sợi, tỏi băm, tàu xì, ớt, măng chua, thịt bò băm, bột tiêu … thường được làm món khai vị, có tác dụng chống cảm, được nhiều ngườiyêuthích và truyền tới ngày nay.
Mờimộtngười uống rượu là có ý gì, hơn nữa còn ở trong tình huống này, uống rượukhôngkhác gì đốt lửa tự thiêu. Hướng Nghị tự rót cho mìnhmộtcốc nước, hỏicô:“cômuốn tán gẫu cái gì?”
Vừa uống thuốc xong lại uống rượu là muốn tìm đến cái c·h·ế·t sao? Hướng Nghị liếc mắt quétcômộtcái, đem nước ấmtrênbàn trà lại đây, tức giậnnói: “Uống nước ấm củacôđi.”
Tiếp đóđãbị Hướng Nghịđangthêm gia vị vào trong nồi đuổi ra ngoài.
Khi cúi đầu pháthiệnratrênmặt đất cómộtvũng nước đọng chưa khô cùng với dấu giày dính bùn,anhdừng lạimộtchút, nhưkhôngcó việc gì thay dép lê.
Chu Lăng ôm cái gối lông xù làm ổtrênghế salon, nhìn Hướng Nghịđangbận rộn trong phòng bếp, đột nhiên phát ra cảm xúc,nhỏgiọngnóingậm ngùimộtcâu: “Trong nhàkhôngcó ngườikhôngđược.”
Thuốc hạ sốtkhôngbiết vứt ở xó xỉnh nào nữa,côcũng lườiđitìm, cũng chẳng muốn nấu nước uống thuốc.
Hướng Nghị ‘À’mộttiếng: “Vậy tại saocôbị sốt?”
Tiền Gia Tô chống tay lên quai hàm vẻ mặt đăm chiêu, bà cụđanglo lắng đến mức rớt tim vì thằng cháu trai già rồi còn ế mốc ế meo lại cao hứng đến phát điên luôn, hai mắt phát sáng lấp lánh hỏi: “Là phụ nữ hả?”
Đây là món ăn đặc sắc của quê hươngcô, sau khi đến phương Bắc rất nhiều năm rồi chưa ăn qua. Chu Lăng nhất thời cũngkhôngrõtrong lồng ngựcđangdâng trào cảm giác gì, xoay người dùng sức nghe qua hai cái.
Hướng Nghị ngồi ở chỗ đối diện vớicô, nhìn nàng vén tóc ra sau tai, lộ ra lỗ tai trắng dưới ánh đèn gần như có chút trong suốt, tay áo rộng thùng tuột xuống,mộtcánh tay tinh tế trắng muốt. Sau khi sửa sang lại ổn thỏacômới cầm đũa lên, động tác ăn uống nhã nhặn mà xinh đẹp.
Cuối cùng đương nhiên là cụt hứng bỏ về.
Editor: Mộc Di
Chu Lăngmộtlần nữađãngồi xuống góc thoải mái nhấttrênsalon, gập hai chân lại đắpmộtcái chăn trắng tinh lên, cười tươi nhìnanh, bàn tay vỗ vỗ vị trí bên cạnh.“Lại đâynóichuyện phiếmđi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hướng Nghị cầm cái cốctrêntaymộtlúc, xoay đầu lại.
“Trong tủ lạnh có rượu, muốn uốngmộtchútkhông?” Chu Lăng mở miệng, phá vỡ bầukhôngkhí xấu hổ này.
“Ôi,thậtlà hung dữ”, Chu Lăng cười rộ lên,khôngbiết tại sao bị quở trách lại còn rất vui vẻ,“Tôi mờianhuống mà.”
Chu Lăng: Có năng lực * người trưởng thành, 18 & cấm, thông minh ♂ ham học hỏi, thân thể % nghệ thuật, tìnhyêu@ động tác,anhchọnmộtcáiđi.
“...... Bà đừng lo nghĩ vớ vẩn.” Hướng Nghị vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, ấn bà cụ còn kích động hơn cảanhngồi xuống, cầm lấy chiếc chìa khóa xe và cái ôđixuống lầu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau khi đem người đuổiđitrong lòng Chu Lăng vẫn cảm thấy có chút bực bội, trở lại phòngtrêntầng hai, đem mình bao bọc trong chiếc chăn ấm áp dễ chịu.khôngbiết có phải do chạy ra ngoàimộtchuyến nên lại bị lạnh haykhông, đầu càng ngày càng đau.
“Uống thuốc xongthìnghỉ ngơi sớmmộtchút.” Hướng Nghị vừanói, vừađitới.
Hướng Nghị dời mắt, bàn tay nhét vào trong túi đụng đến hộp thuốc lá, dừngmộtchút, lại nhét xuống, nhấc hai chân đứng lên.
anhsuốt ngày ru rú trong nhà, ngoại trừđiuống ít rượu với mấy người bạn, ngày thường đều ít khi ra khỏi cửa, loại người này vào dịp lễ tết nên nghỉ ngơi quây quần với người nhà chứ,anhấy muốnđigặp ai nhỉ?
“Tiểu Hâmnói.” Hướng Nghị tắt lửa, múc đồ ănđãnấu xong ramộtcái bát sạchsẽ, đặt lêntrênchiếc bàn bằng đá cẩm thạch bên cạnhcô.
“...... Lau nước mũi mà thôi.” Khi bị cảm việc này là tệ nhất, ăn chút đồ nóngsẽch** n**c mũi, cực kỳ ảnh hưởng đến hình tượng. Chu Lăng xoay người đưa lưng về phíaanh, lau xong nước mũi mới quay người lại, vùi đầu tiếp tục ăn mỳ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 10
hắnđicông tác ở bên ngoài, nghe dì Thunóicôbị ốm trả lại cho người làm nghỉ phép, gấp gáp trở về đón ngày lễ cùngcô, có lòng tốt lạikhôngđổi được sắc mặt vui vẻ dù chỉmộtgiây. Ánh mắt Thời Tuấn nặng nề nhìn chằm chằm nàngcô,mộtlúc lâu cũngkhôngnóichuyện.
“Ăn nhanhđi.” Hướng Nghị có chút bất đắc dĩnói.
Hướng Nghị dùng thời gian hútmộtđiếu thuốc để suy tưmộtchút về cuộc đời, chờ cảm giác khác thường kia lui xuống mớiđira ngoài. Chu Lăngđãăn xong, hơn nữa còn rất tự giác rót nước ấm uốngmộtphần thuốcanhmang tới.
anhquả thực giống nhưmộtđống than lửa cả người đều tỏa ra nhiệt lượng, Chu Lăng nhịn xuống cmn k*ch th*ch, đem chăn kéo lên đến cổ: “Đợi lát nữa mệt rồi ngủ tiếp.”
Hướng Nghị bước dài lên bậc thang, đóng lại chiếc ô.
“Cháuđira ngoàimộtchuyến.” Giọng điệuanhqua quýtnóichuyện như ngày thường.
Hướng Nghị bình tĩnh gật đầu.
Hai ngườiđangăn bánh trung thu dừng lại động tácmộtchút, đồng loạt xoay đầu lại, hai ánh mắt tròn vo nhìnanhchằm chằm, bên trongrõràng viết hai chữ “Ngạc nhiên”. Bà cụ đem miếng bánh trung thu trong miệng nuốt xuống, hỏi: “đãmuộn thế này rồi còn ra ngoài hả?”
Sau khisựnhanh nhạy quađi, đầu lại bắt đầu nặng hơn, mí mắt củacôkhôngđể ý liền khép lại.
Việc đầu tiênanhlàm khi đến đây chính là trách cứ, nhưng Chu Lăngkhôngcó cảm giác khó chịu như lần bị quở trách trước kia,côdẫnanhvào cửa rồi lấy ramộtđôi dép dành cho nam mới tinh từ trong tủ đựng giày, đồng thời giải thích: “Trong nhàkhônglạnh.”
côdùng điều khiển từ xa mở cánh cửa lớn bên ngoài ra, sau đó ôm cái đầu nặng trĩuđixuống lầu.
Lúc chuẩn bịđivào phòng bếp dọn dẹp lại bịcôngăn lại: “Để đóđi, ngày maisẽcó người dọn dẹp sau.”
Có lẽđãchuẩn bị đầy đủ tâm lý nên Thời Tuấnđãkhôngbịcôdễ dàng chọc giận như lúc trước, bị đánh cũnglàm nhưkhôngcó việc gì thu tay về, nhìn lướt qua chỗ bịcôđánhđãnhanh chóng đỏ lên.“khôngphải là bị ốm sao, giương nanh múa vuốt còn hoạt bát lắm.”
Ý thức được điểm này, vốn dĩ nét mặt có chút vui mừng nhảy nhót như chim sẻ lập tức lại trở nên mệt mỏi,côvịn vào lan can chậm rì rìđixuống dưới, quả nhiên nhìn thấy cánh cửa gỗ màu đỏ thắmđangmở toang, người đàn ông lạnh lùng mặc cả cây đenđangtiến vào phòng khách ấm áp.
Hướng Nghị: Tôi chọn người có tính cách trẻ con. [⊙v⊙]
*
Đôi môi vốn dĩkhôngcó huyết sắc sau khi húp canh nóng lại dần dầnhiệnlên màu đỏ hồng khỏe mạnh. Khi húp nước cómộtít nước canh còn sót lại nơi khóe miệng,côrất nhanh lè lưỡi l**mmộtchút.
Chu Lăng nghiêng đầu nhìnanh:“Hỏianhtiêu chuẩn lựa chọn ngườiyêu.”
Hướng Nghị dừng xe bên ngoài, che ôđivào, dưới hành lang hắt lênmộtánh đèn yếu ớt,mộtlát sau cánh cửa từ bên trong mở ra, ánh đèn rực sáng trong veo đổ xuống,mộtngười phụ nữ mặc áo ngủ mỏng manh xuấthiệnở cửa, sau lưng là căn nhà sạchsẽấm cúng, phía trước là màn mưa lầy lội mà rét lạnh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Muốn hút thuốcthìđivào toilet hútđi,anhnghiện thuốc lá nặngthậtđấy.”
Chu Lăng lười để ý đếnhắn,“Biết tôi bị ốmthìđừng làm phiền tôi nữa, trả chìa khóa đây, sau đóanhcó thể cút.”
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
khôngbao lâu sauthìchuông cửa vang lên, chính xác là Hướng Nghị đến.
Từ năm 18 tuổi rời xa gia đình, tính đến bây giờ,đãhơn 10 năm rồi đó.
Ăn vài miếng,côhít hít cái mũi, đưa tay ra lấy giấy vệ sinh, Hướng Nghị hơi ngạc nhiên: “Khóc à?”
Khi trong sân có tiếng xe vang lên,côvô thức bừng tỉnh từ trong giấc ngủ, gần như là nhảy xuống giường. Lao ra khỏi phòngđixuống cầu thang đượcmộtnửa, chợt nhận thấy có gì đókhôngđúng -- cửa vẫn đóng, làm sao có thể trực tiếp lái xe vào được? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Bị sốt còn ăn mặc phong phanh như thế, hay là ngạikhôngsốt cao cho lắm?”
“Làm saoanhbiết tôi là người thành phố H vậy?”côchống cằm hỏi.
khôngcó người làm, ngày cả nước ấm trong nhà cũngkhôngcó.
“Đứng lại.” Chu Lăng dựa lên lan can, áo ngủ tơ tơ tằm màu đỏ được ngọn đèn hắt vào những vầng sáng ấm áp,trênmặtkhôngtrang điểm, nhìn dịu dàng hơn nhiều so với lúc bình thường, nhưng trong mắt lại tràn đầysựbực mìnhkhôngthèm che giấu.
anhcởi áo khoác,trênngười chỉ cómộtchiêc áo T-shirt màu cà phê cổ chữ V, hơi hơi cúi đầu, bả vai dày rộng mạnh mẽ. Nhìnmộtngười đàn ông rất ‘man’đixuống bếpthậtsựlàmộttrải nghiệm rất thú vị, Chu Lăng ngồitrênmộtcái ghếnhỏchân cao phía sauanh, vô cùng kỳ lạ đầu cũngkhôngthấy đau nữa.
“Còn có tiêu chuẩn lựa chọn hả?”
Hướng Nghị còn chưa kịpnóicái gì, bà cụđãlôi kéoanhkiểm tra từtrênxuốngmộtlần, thấyđãthay quần áo sạchsẽmới yên tâm, lại gần hỏinhỏ:“Thay q**n l*t chưa đấy? Nếukhôngthìcháuđitắm rửa trước rồi hãyđi?”
Rốt cuộc cũng thông suốt rồi! Bà cụ lập tức cười quên trời quên đất, phấn khích đứng lên đẩyanhra ngoài: “Vậy cháuđiđi,đinhanh lên!” Đẩy tới cánh cửa, trong mắt tràn đầy mong đợi hỏi, “Buổi tốikhôngvề nhà đúng chứ?”
côđứng ở chỗ ranh giới vẫy tay vớianh, nụ cười ấm áp vui vẻ, nhưng sắc mặt xem ra lại rất yếu ớt.
Chu Lăng từ buổi sángđãkhôngthèm ăn, cả ngày nay cũng chưa ăn cái gì, nhưng lúc nàythậtsựbị bát mỳ bằng hữu nóng hổi dâng lênmộtchút thèm ăn.côkhẩn trương nếm thửmộtmiếng, lập tức bị hương vị quê hươngđãlâu lắm rồi làm cảm động đến rối tinh rối mù.
Cái này hả, bị cảm cúm vì ngày đó mắc mưa, ban đầu uống thuốcđãcó chuyển biến từ từ tốt lên, nhưng mấy này nay mưa dầm dề, ngày hôm qua cuối cùngthìánh mặt trời cũng chịu ló rạng,côthấy thời tiết tốt,khôngnhịn được xuống nước bơimộtgiờ, sau đó sáng sớm hôm nay khi ngủ dậy bị sốt luôn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.