Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 7

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 7


Editor: Mộc Di​

Sân bãikhôngrộng đồ dùng cũng có hạn nhưng lại náo loạn đủ trò bịp bợm, sau khi thổi nến ăn bánh ngọt, mấy người vây quanh cùng nhau ăn thịt nướng rồi chơi trò chơi. Tiền Gia Tô đặc biệt hưng phấn, cũng vô cùng đen đủi thua liên tiếp, sau khi uống vài chai bia, cao hứng biểu diễnmộtbài hát cho mọi người [ Hôm nay là sinh nhật củaanhhọ tôi ].

“Nơi này còn có sơn tra hả?” Tiền Gia Tô lập tức chạy tới lần mò mấy quả trong túi, sau đó quay đầu nhìn ônganhhọ nhà mình, lại nhìn Chu Lăng,nhỏgiọngnóithầm, “Lén lút sau lưng mình ở chung với nhau từ lúc nào nhỉ?”

“côcòn có sở thích cầu thần bái phật à?”

Chu Lăng lấy dĩa bạc xiênmộtquả dâu tây: “anhvà Tam Kim là họ hàng thân thiết à?”

Chu Lăng bỗng nhiên ý thức được cái gì đó, sắc mặt trở nên kỳ dịmộtchút.

Chu Lăng cực kỳ thức thời nở nụ cười vớianh,khôngbiết từ nơi nào móc ramộtcái túinhỏ, đứng ởtrêntảng đá kia, hái được hơn nửa túi từtrêncành câyanhkéo xuống.

Từng trải...... Hướng Nghị cười cười,khôngnóichuyện.

Hướng Nghịthìhết sức thành tâm vào đại điện lễ bái, đại khái là có nguyện vọng quan trọng gì đó.

Hướng Nghị quay đầu nhìncô:“Tôi nhìn rất nham hiểm?”

Tặng quà sinh nhật là đồ bán buôn.

Mấy người rơi rớt phía sau cuối cùng cũng chạy tới, Tiền Gia Tô hoàn toàn là đượcmộtngười đàn ông khác kéo lên, yếu ớt bò đến chỗ bên cạnh hai người, co quắp bất động. Đinh Y Y cũng mệt đến ngất ngư, ngồi xuống ngay tại chỗ nghỉ ngơi trongmộtphút, dời mông xông về phía Hướng Nghịsẽđiqua, bị Chu Lăng chặn ngang lôi trở về.

Chương 7

Giai điệu quen thuộc từ sau lưng vang, Hướng Nghị theo phản xạ muốnđilấy điều khiển từ xa, sau đó mới ý thức đượcâmthanh nàykhôngphải truyền ra từ tivi nhà mình, càngkhôngphải là giọng hát ma quỷ của bégáikia.

Khuyết điểm duy nhất là vì xóc nảy, bánh ngọtđãbị méo mó biến dạng nhonhỏ.

Hóa ra cái hộp màcôấy vác theo dọc đường chính là cái bánh sinh nhật này?

Tới nơi cắm trại là chuyện thứ nhất, trước tiên Chu Lăng mở balô đem cái hộp lôi ra ngoài nhìn thoáng qua, xác nhận những đồ vật củacôbị quăngđilúc nãy có bị rơi vỡ nát bét haykhôngđây.

“nóithậtxem nào, cậu nhìn trúng ônganhhọ kia đúngkhông?” Đinh Y Y vừa giúp đỡ cắm ngọn nến, vừa ép hỏi Chu Lăng,“Đến đây leo núi còn đặc biệt vác theo cái bánh ngọttrênlưng, mưu đồ quan tâm như thế cơ mà?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hoạt động tự sướng kết thúc, hai người chuyên tâm dựng lều sau đó ngồi xuống nghỉ ngơi trânmộttấm ván gỗ, Chu Lăng từ trong balô lấy ramộtcái hộp bảo quản, trong hộp chứa đầy đủ loại hoa quả tươi ngon, ngoài ra còn chuẩn bị thêmmộtđĩa salad trộn và sữa chua, đúng là cực kỳ hiểu được ý nghĩa củasựhưởng thụ.

Chu Lăng cười némmộtđôi mắt quyến rũ về phíacôấy: “Cậu đoán xem tớ có thừa nhận haykhông.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chu Lăng coi nhưkhôngnghe thấy, đem hoa quả còn thừa lại hơn nửa hộp đưa chocôấy: “Ănđi.”

Mặc dùđiđến nơi này vì quả sơn tra nhưng Chu Lăng vẫn đốtmộtnén nhang c*m v** lư hương trong sân, quăngmộtchút tiền vào hòm công đức, hy vọng Phật tổ tha thứ cho h*m m**n ăn uống củacô.

“Chúcanhsinh nhật vui vẻ......”

Ngày X Tháng X Năm 2016

Nhìn đếnmộtchuỗi kí tựkhôngnhận ra nhưng có phần quen thuộcthìtrong đầu Hướng Nghịđãcó dự cảm,anhnhận lấy, trước tiênkhôngmở ra ngay lập tức, tròng mắt nhìn lướt qua phía bên trong, chau mày, ánh mắt nhìn về phíacôcó ý nghĩ sâu xa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

- - Đúng lúc này cómộtánh sáng mạnh hơn rọi đến đây, ởtrênngười hai người lung lay qua lại hai lần, ngay sau đó truyền đến giọngnóibất mãn oán giận của Tiền Gia Tô bị vứt bỏ trong doanh trại: “Hai ngườiđiđâu, saokhônggọi em hả?”

Mặc dù hai ngọn núi có đườngđirất hiểm trở nhưngđiqua cũngkhôngtốn sức. Ngôi miếukhôngnhỏlắm, du khách cũng chỉ có vài người tốp năm tốp ba,khôngbiết có phải là nguyên nhân ở sâu trong rừng núi nênkhôngtìm thấy được haykhông.

Kiểm tra xongcôlấy máy ảnh ra, hướng ống kính về phía sơn cảnh mênh mông phía xa xa. Máy ảnh rất chuyên nghiệp, kỹ thuật chụp ảnh củacôlại cực kỳ cảm động, tùy tiện phối hợp chụp mấy tấm, ống kính chỉ xoay quanhmộtgóc độ -- Hướng Nghị đứng cạnh vách núi hút thuốc, gió thổi vạt áo bay bay, cómộtloại quan niệm nghệ thuật màcôkhôngthể hình dung.

“đãtrở lạiđãtrở lại --!”cônàng phụ trách trông chừng vừa nhìn thấy bóng người lập tức lên tiếng nhắc nhở, Chu Lăng vội vàng đem cây nến cuối cùng c*m v**, giấu bánh ngọt sau lưng.

Có kỹ năng thuần thục, hết thảy đều tiến hành thuận lợi lại nhanh chóng, chui vào lều ăn tạm mấy thứ, từng ngườiđivề nghỉ ngơi. Buổi chiều là thời gian hoạt động tự do, nơi cắm trại cókhôngít trò chơi, chỉ có điều Chu Lăngkhôngcó hứng thú chơi đùa, dự địnhđitham quan ngôi miếu ở sát vách ngọn núi kia.

Hướng Nghị giơ cái kẹp thịt nướng đứng tại chỗ,nóimộttiếng ‘Cảm ơn’. Khi tầm mắt đảo qua nụ cườiyêukiều Chu Lăngthìdừng lại lâu hơn vài giây đồng hồ.

Chu Lăng quả quyết xoay ngườiđivào lều,“Ngủ ngon!”

Chẳng qua ngày mai còn phải dậy sớm xem mặt trời mọc, mọi ngườikhôngdám ầm ĩ đến quá muộn, uống xong thu dọn đồ đạc rồiđingủ.

“Caravat đúngkhông.” Hướng Nghị nhìncô, giọngnóikhẳng định.

“côbán buôn à?”anhhỏi, trong mắt cómộtchút ý cười chế nhạo.

Tác giảnóira suy nghĩ của mình: [ Nhật ký củaanhHướng ]

“Để tôi.” Lúc này Hướng Nghịđãđitới, thuần thục đem lều vải được nén trong túi lấy ra, chọnmộthướng cản gió giũ ra đặttrênmặt đất.

Hướng Nghị trực tiếp giơ tay bắt lấymộtcành cây, đè xuống, sau đó cúi đầu liếc nhìncô.

Chu Lăng gọianhlại:“anhkhôngđichơi sao?”

Ba người đàn ông lưu loát đem thịt nướng đặttrênbếp nương than hoa, đốt lửa lên, Tiền Gia Tô ra dấu tay vớimộtngười khác, hai người lén lút chồnđi. Hướng Nghị hồn nhiênkhôngpháthiệnra, cúi đầu chuyên chú đem thịtđãtẩm ướp gia vị đặt lên vỉ nướng, quét bơ lêntrên.

anhxoay người, đèn trong lều trạiđãtắt hết, ánh lửa miễn cưỡng chiếu ra được hình dáng vài người, Chu Lăng dẫn đầu, taycôđangcầmmộtcái bánh sinh nhật cắm đầy nến.

Chu Lăng ăn dâu tây lắc đầu,“khônggiống. Cậu ta nhìn có vẻ đơn thuần.”

côchưa từng thử qua, nhưng mà có đứa bạnnóisau khi xin được lá bùa bình an ở chỗ nàythậtsựgặp may mắn. Thứ này, nếu lúc nào đó có tâm nguyệnthìcó thể tin tưởng được đó.

Cái gọi là “Tiện tay”, làthậtsựtiện tay, ngay cả nhìn qua cũngkhôngthèm liếc mắtmộtcái, khiến chocôhoàn toànkhôngcó ấn tượng gì cả. Nhưng nhìn vẻ mặt chắc chắc và biểu tình nằm trong dự liệu củaanh......sựxấu hổ củacôbắt đầu trỗi dậy.

Đinh Y Y kháng cự xoay người:“Tớkhônglàm đâu, các cậu dựngđi, tớ ngủmộtlát, nhân tiện khi nào dựng xong nhét tớ vào nhá.”

Chu Lăng quơ quơ món đồ trong tay:“Tặng choanh.”

Chu Lăng mặt mày bất động:“Cậukhôngbiết sở thích của tớ chính là giúp đỡ người khác tổ chức sinh nhật sao?”

Hướng Nghị nhìncômộtcái, kéo khóatrênáo ra.

đira khỏi lều vừa vằn gặp được Hướng Nghị trở về sau khi gọi điện thoại xong,anhcúi đầu nhìn di động, miệng ngậmmộtđiếu thuốc, bướcđikhôngchút để ý.

Nếu là trước kia Hướng Nghị nhất địnhsẽkhôngtin, làmộtquân nhân chịusựảnh hưởng của khoa học giáo d·ụ·c, so với việc thần thần quỷ quỷ càng tin tưởng hơn vào Đảng. Nhưng nghĩ đến thân thể càng ngày càng kém của bà nội,anhvẫn muốnđixinmộtcái, phù hộ cho bà được bình an.

Hướng Nghị rửa mặt xong trở về, đụng phải Chu Lăngđangđứng bên ngoài đặc biệt chờanh, mặcmộtbộ quần áo dày, trong tay câm theomộtthứ, cười tủm tỉm ngoắc tay vớianh.

“anhsẽtrèo cây sao?”

mộtbài hát chấm dứt, mấy người cùng hô tomộtcâu: “Sinh nhật vui vẻ!”

Chờ mọi người nghỉ ngơimộtlúc, Chu Lăng đứng lên, xách hai cái lều vải qua, kêu mọi người làm việc: “Chúng ta bắt đầuđi, dựng xong rồi nghỉ ngơi.”

Ba người đàn ông được sắp xếpđinướng thịt, sau khi mua nguyên liệu và gia vị để nấu ăn, Chu Lăng lén lút lấy ra cái bánh sinh nhật trong balô – mua riêng vào buổi sáng, hình dạng giống chiếc bánh donut, màu sắc như ánh sáng lung linhtrênbầu trời đêm, lớp kemtrênbề mặt bóng loáng.

Hướng Nghị cười hai tiếng, đuôi lông mày nhấc lên.

Lúccôthức dậythìmộtcôgáikhácđãxuất phát rồi, Đinh Y Y cònđangmê man, gọi mãi cũngkhôngdậy. Chu Lăngkhôngxen vào nữa, mang theomộtchai nướcđira ngoài.

Cảnh vật mênh mông trống trải bao giờ cũng khiến người ta dễ dàng lắng đọng, nhưng còn chưa kịp suy xét vấn đề này có ý nghĩa gìthìđãnhận thấy có người tới gần, Hướng Nghị vừa quay đầu, người phụ nữđãxoay người giơ máy ảnh sang đây, đôi mắt trong suốt cười dịu dàng nhìnanh: “Chụpmộttấm nhé?”

“......” Người cao đè épthìrất thú vị hả? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đinh Y Ynóibuồn ngủ đột nhiên tinh thần tỉnh táo, lăn vội đến đây, nằm nghiêng người tay chống lên đầu, vẻ mặt nhộn nhạo theo dõianhta –mộtthân cơ bắp này khẳng định lúc l*m t*nhsẽrất gợi cảm.

“Chưa ngủ sao?”anhđiqua đây. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chu Lăng hơi ngạc nhiên vìanhlại có thể tin vào tín ngưỡng này, chờ đến lúcanhđira, chỉ vào chỗ rút quẻnói:“Nơi này có bùa bình an rất linh nghiệm,anhmuốnđixinmộtcáikhông?”

“Nơi này có rất nhiều bộ môn chẳng hạn như leo núi, phiêu lưu, câu cá…,anhmuốn chơi cái gì.” Chu Lăngnóixong, nhìn thấy bộ dạngkhôngcó hứng thú củaanh, lạinói,“Tôiđisang bên kia lễ chùa,anhmuốnđikhông?”

“Khụ......” Chu Lăng thiếu chút nữa bị sặc, “Vậy cũngkhôngphải,anhcó vẻ thành thụcmộtchút.” Suy nghĩmộtlúc lại bổ sungmộttừ: “Từng trải.”

“Ôi chao --” Đinh Y Y vốnkhôngcó bao nhiêu hơi sức, bịcôlôi kéo trực tiếp nằm xuống, thoải mái “Ai ui” hai tiếng,khôngđứng dậy nổi.côấy gian xảo nhìn Chu Lăng, nghi ngờ hỏi:“Cậu làm cái quái gì thế?”

“Ồ,đãquên mất cậu là người rảnh rỗi đấy chị hai Chu.” Đinh Y Ynóixong, đột nhiên lại đổi đề tài, cười ‘haha’ hai tiếng, “Nhưng mà điều này cũngkhôngthể che giấu nét vẽ sống động về mưu mô của cậu nhá! Mẹ kiếp, hôm nay vẫn liên tục đề phòngkhôngcho tớ tới gần đấy, cục cưng với cái quái gì ấy nhỉ…, cậu nhanh chóng thừa nhậnđi, đồ hèn hạ kia!”

Hướng Nghị đối với việc chụp ảnhkhôngcó hứng thú, song vẫn phối hợp nhìn về phía ống kính.

Hướng Nghị ngẩng đầu, nhả khói ra, hỏi ngược lại:“Chơi cái gì?”

nóilàmộttấm lại đứng lên chụpkhôngdứt, đủ loại góc độ đủ loại tư thế đủ loại biểu cảm, Hướng Nghị cảm thấy mình quá rảnh rỗi lại còn phối hợp nữa chứ.

Ăn hoa quả và sữa chua,khôngmặnkhôngnhạt trò chuyện.

Chu Lăng lấy ra cái cọc chống đỡ nối liền,côcùng với Hướng Nghị phối hợp cùng nhau xuyên cọc vào lều vải, rất nhanh liền dựng được hình dạng cơ bản. Hai người khác cũng hợp tác dựng đỉnh lều còn lại, Đinh Y Y và Tiền Gia Tô nghỉ ngơi đủ đứng lên, giúp mọi người chuẩn bị thức ăn.

Chu Lăngđãđihái quả sơn tra ở phía sau rồi, lúc Hướng Nghịđiqua,côngồitrêntảng đánhỏdưới tàng cây,đanggặm mấy quả sơn tra, nhìn thấyanhlại đây lập tức bật dậy.

“Hừ......” Chu Lăng trừng mắt nhìn, nụ cười có chút giảo hoạt,“Bên trong miếu có hai cây sơn tra, quả sơn tra rất lớn, cực kỳ đỏ lại ăn ngon vô cùng,hiệntại vừa đúng lúc chín.”

Chu Lăng hết sức do dự gật đầu. Lần trướccôtiện tay tặng choanhcái quái gì vậy?côtrở về mang theo rất nhiều món đồ từ Hongkong,sẽkhôngtrùng hợp đến mức cả hai lần đều tặng caravat chứ?

Bữa tối ăn thịt nướng.

Trở lại nơi cắm trại là lúc sắc trờiđãtối đen, Hướng Nghị vẫn để chocôđilên phía trước, Chu Lăng dùng đèn pin soi đường, bị gió thổi qua, sợ run cả người. Nhiệt độkhôngkhítrênnúi thấp hơn vài độ so với phía dưới kia, áo khoác mỏng manhtrênngười khiếncôkhôngchịu nổi.

Tiền Gia Tô còn chưa tỉnh ngủ -- Hướng Nghị nhìn lướt qua lều trại phía bên kia, hoàn toànkhôngcó quá trình đấu tranh tâm lý gì cả, vứt bỏ thằng em họ, nhét điện thoại di động vào trong túi,đitới.

“Ừ”, Hướng Nghị cầmmộtthứ cực kỳkhônggiốnganhngồi xuống, ănmộtthìanhỏsữa chua,“khônggiống sao?”

Hướng Nghị lặng lẽ kéo lại khóa kéotrênáo, Chu Lăng ở phía trước cười tươi trả lời: “đihái trộm sơn tra.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 7